Nụ cười của Bạch Nghiễm trông rất ưa nhìn. Nó khiến cho những chuẩn bị tinh thần mà Thừa Chí Chu đã làm trước đó sụp đổ ngay lập tức. Với cả hai chân trở
nên mềm mại, anh gần như ngã ngửa ra đất.
………
Đủ rồi. Mau tỉnh lại đi. Đây là Bạch Nghiễm. Trái tim anh không nên loạn nhịp!!
Thừa Chí Chu cúi đầu không dám nhìn vào mắt người khác.
Vì lương tâm cắn rứt, anh cũng không dám hỏi Bạch Nghiễn tại sao lại hôn tay anh. Anh sợ rằng bên kia sẽ cảm nhận được điều gì đó khác thường về cậu.
Anh nên biết rằng Bạch Nghiễm cực kỳ ghét những người đồng tính. Lúc nãy cậu đã bao dung với hành động của mình hết lần này đến lần khác nhưng nếu cậu
phát hiện ra rằng anh có những suy nghĩ kỳ lạ về cậu, cậu chắc chắn sẽ ghét anh!
"Chuyện gì vậy? Hai người ổn chứ? ”
Hai chị em Kỳ Liên và Kỳ Thần đứng xa hơn một chút nhìn qua với vẻ lo lắng.
Bởi vì lưng của Bạch Nghiễm hướng về phía họ, họ không nhìn thấy hành động hôn Thừa Chí Chu lúc nãy của Bạch Nghiễm mà chỉ thấy Thừa Chí Chu đột nhiên ngồi xổm xuống.
Cùng với cuộc điện thoại lạ, cô không khỏi lo lắng rằng đã có chuyện gì đó xảy ra.
"Không……….."
"BANG ———"
Ngay khi Thừa Chí Chu đang định trả lời và chuyển chủ đề, anh đột nhiên bị một tiếng động lạ cắt ngang.
"Bang Bang………."
Âm thanh rất gần nơi chị em Liên Kỳ và Kỳ Thần đứng. Nó gần giống như nó đang ở ngay bên cạnh anh.
“Bang, bang bang, bang,,,,,,,,,,”
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, kim loại xung quanh tủ rung chuyển và nó phát ra âm thanh của thứ gì đó đập vào nó. Cả ba người đều bất ngờ và cho rằng có vật gì đó rơi xuống tủ cấp đông. Trong tiềm thức họ lùi lại vài bước nhưng chợt nhận ra rằng âm thanh không thực sự
phát ra từ bên ngoài tủ mà là từ chính bên trong tủ.
“Bang ————– bang bang! Bùm! Bùm ———- “
Tiếng gõ tủ dường như càng lúc càng dồn dập. Từ những tiếng gõ nhẹ nhàng, nó đã biến thành một tiếng đập lớn như một thứ gì đó đập mạnh vào các bức
tường kim loại. Hết trận này đến trận khác, nó ngày càng trở nên khốc liệt hơn và toàn bộ nội các bắt đầu rung chuyển.
“Bang bang, bang bang ………..”
Như thể để đáp lại âm thanh này, từ một góc khác của nhà xác, một âm thanh tương tự đã được nghe thấy. Nó giống như có thứ gì đó đang đập vào tủ.
Lúc đầu, nó chỉ từ một vị trí nhưng sau đó nó lan sang vị trí thứ hai và sau đó là thứ ba. Dần dần, hết đợt này đến đợt khác, và rất dày đặc, nhà xác trở nên tràn
ngập tiếng đập phát ra từ bên trong tủ.
“Zzzzzz …….zzzzzz ……….”
Âm thanh điện yếu ớt có thể được nghe thấy từ những ngọn đèn phía trên chúng. Nó đột nhiên bắt đầu nhấp nháy và trở nên cực kỳ không ổn định.
Với một tiếng “pa”, ánh sáng xa nhất từ họ đột nhiên vụt tắt khiến khu vực xung quanh chìm trong bóng tối. Theo sau đó là ngọn đèn bên cạnh và nó cũng vụt
tắt sau vài lần nhấp nháy.
Giống như khi họ vừa bước vào nhà xác, những ngọn đèn từng bật một giờ đang tắt dần với tốc độ cực nhanh.
“Zzz ……….Pa.”
Trong vòng vài giây, ánh sáng cuối cùng cũng bị dập tắt. Nếu họ không có bật đèn pin, căn phòng sẽ hoàn toàn chìm trong bóng tối đen kịt.
Hai chị em nhà Kỳ Liên lo lắng run rẩy trong bóng tối vì sợ có thứ gì đó bất ngờ lao tới và tấn công họ. Họ không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Tiếng gõ vào tủ cũng đã tắt khi ánh sáng cuối cùng vụt tắt. Nhà xác hoàn toàn im lặng, và họ thậm chí có thể nghe thấy hơi thở run rẩy của chính mình.
“Ầm ầm ———— ………..”
Vào lúc này, Minh Liên kinh hoàng nghe thấy âm thanh cánh cửa tủ từ từ được mở ra cách nơi họ đứng không xa ———– Chắc có thứ gì đó phát ra từ đó!
Cô không khỏi nghĩ lại những gì Thừa Chí Chu đã đề cập đến về những câu chuyện ma quái đang lưu truyền quanh bệnh viện ——– thi thể nữ mặc áo đỏ ……..
"Chị hai……."
Minh Liên vươn bàn tay run rẩy của mình ra muốn nắm lấy bàn tay của em gái mình là Minh Kỳ nhưng thứ cô ấy chạm vào là một thứ gì đó trơn và lạnh.
“Hai ……….”
Đầu óc cô trở nên trống rỗng. Tay cô run lên một cách đáng sợ và ánh sáng từ chiếc đèn pin của cô quét sang một bên để chiếu sáng một đôi bàn chân nhợt
nhạt, hơi thối và phần cuối của chiếc váy đỏ dài đến bắp chân.
"AHHHH ————"
Minh Liên hét lên một tiếng. Tay cầm súng run lên dữ dội đến mức cô không thể ngắm bắn ổn định. Mặc dù xác chết phụ nữ đứng gần cô ấy, cô ấy không thể
bắn chính xác.
"Liên Liên!"
Minh Kỳ nghe thấy tiếng hét của cô và kinh hãi quay lại.
Lúc nãy khi đèn sắp tắt, cô và Kỳ Thần đã chạy đến bên Thừa Chí Chu và Bạch Nghiễm. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc hoảng sợ đó, cô đã nghĩ rằng Minh Liên sẽ
đi theo mình và hoàn toàn không biết rằng cô vẫn bám trụ tại chỗ trong nỗi sợ hãi và không hề đi qua.
P/s: Dở lắm sao mà ai cũng xem chùa không like vậy. Like cái cho ta vui nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT