Thừa Chí Chu lúng túng khen ngợi nó. Anh nhìn lên và thấy nụ cười nhỏ trên khuôn mặt Bạch Nghiễm. Cậu trông có vẻ hài lòng với con gấu. Nhìn thấy nụ cười
đó, anh không khỏi cảm thấy mặt mình nóng lên.
May mắn thay, Bạch Nghiễm không tức giận ……. Dù sao, ngay cả khi cậu ghét những người đồng tính, cậu không phải là người sẽ cố gắng nổi giận với một con
gấu không biết gì. Nhưng nó vẫn rất khó xử ……. Điều này sẽ không làm được. Anh phải nhanh chóng sửa lại Pinecone. Anh không thể để nó tiếp tục gọi họ
bằng cách đó.
“Em có thể gọi tôi bằng tên hoặc“ chủ nhân ”. Nếu em thực sự không thể thì em có thể gọi tôi là “bố.” Thừa Chí Chu hắng giọng và nghiêm túc nói với con
gấu. "Đối với người đó, em có thể gọi anh ấy là" Anh Nghiễm "."
“………” Con gấu nhìn cậu một lúc có vẻ như nó đã hiểu lời cậu và sau đó nó nhanh chóng quay sang Thừa Chí Chu và gọi, “Mẹ ơi!”
Thừa Chí Chu: “……..”
Thừa Chí Chu: “……..Không. Gọi ta là cha."
Pinecone: “Mẹ ơi! Mẹ!"
Thừa Chí Chu: “Pinecone, nghe đây. Gọi ta là cha!"
Anh đe dọa con gấu: “Không. Ta là cha, không phải mẹ. Nếu con tiếp tục nói điều sai, bố sẽ….. bố sẽ không mua gà rán cho con! ”
Con gấu lập tức nhìn Bạch Nghiễm với đôi mắt đẫm lệ. Nó cầu xin: “Bố ơi, con muốn ăn gà rán …….”
Thừa Chí Chu: “……….” Mẹ kiếp. Tại sao nó sẽ không tự sửa lại? Họ không đề cập đến bất cứ điều gì như thế này trong các tác dụng phụ!
"Ngoan nhé. Con sẽ nhận được chúng thôi. "
Người đàn ông đẹp trai nhếch khóe môi cười với con gấu và Thừa Chí Chu. Nó ấm áp và nhẹ nhàng như gió xuân, đối lập hoàn toàn với vẻ lạnh lùng và u ám trước đây của cậu.
"……..Quên đi. Hãy để nó đi đi ”.
Thừa Chí Chu đỡ trán, chịu thua sửa gấu.
Thấy rằng bây giờ không thể sửa được, có vẻ như anh sẽ cần phải đợi đến sau này. Dù sao, miễn là Bạch Nghiễm không tức giận, không có gì khác quan trọng.
Tuy nhiên, anh không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Con gấu có vẻ hơi sợ Bạch Nghiễm. Anh chợt nhớ lại con gấu đã nói với Bạch Nghiễm “đừng giết nó”. Tại sao nó lại nghĩ rằng Bạch Nghiễm lại muốn giết nó?
Anh chàng không nhịn được hỏi con gấu: “Em sợ bạch Nghiễm đúng không? Tại sao? Anh ấy rất đáng sợ phải không? ”
“Brr ……….”
Con gấu run rẩy và nó lặng lẽ liếc qua Bạch Nghiễm. Bạch Nghiễm đáp lại nó bằng một nụ cười. Nó đột nhiên lắc đuôi và suy nghĩ một lúc trước khi giải thích một cách yếu ớt.
“Lúc nãy sợ quá …… vì người ta nói rằng bố nghiêm khắc, còn mẹ thì tốt bụng nên con đã nghĩ rằng bố sẽ rất dữ dằn ………”
Thừa Chí Chu: “……….” Ok, anh hiểu. Anh không nên hỏi câu hỏi đó.
“……….”
Kỳ Thần mím môi nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt. Sau một lúc, y lặng lẽ bước tới chỗ xác chết không hoàn chỉnh của con quái vật ăn thịt người và nhặt chiếc chìa khóa từ một bên tay chân của nó.
Cơ thể của Hạ Giao nằm nghiêng sang một bên. Máu của hắn đã nguội và khô lại thành một vết đỏ sẫm. Kỳ Thần nhìn nó một lúc với đôi mắt đỏ hoe và vài giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Ngón tay khẽ run lên, y vươn tay cởi chiếc cà vạt dính máu của Hạ Giao rồi y lặng lẽ cất đi.
“Thần Thần….”
Hai chị em Kỳ Liên nhìn y đau khổ, nhưng họ không biết mình nên làm gì để an ủi y. Tâm trạng của Thừa Chí Chu cũng trở nên nặng nề. Kỳ Thần nhanh chóng lau nước mắt và đứng dậy trở lại.
Y nhìn Hạ Giao lần cuối và cúi đầu thật sâu. Sau đó y quay lại và nở một nụ cười nhạt với những người khác. Với một giọng nói trầm và hơi khàn, y nói: “………. Đi thôi.”
Hai chị em Kỳ Liên và Thừa Chí Chu đều có chút hụt hẫng và buồn bã. Chỉ có Bạch Nghiễm vẫn bình tĩnh. Thậm chí còn có một chút u tối trong mắt cậu khi ánh mắt cậu lướt qua Kỳ Thần một cách nhanh chóng trước khi cậu bước ra khỏi phòng.
Những người khác phục hồi tâm trạng và tương tự rời khỏi phòng tắm sau cậu. Họ đi đến nhà xác được chỉ ra bởi các manh mối, đồng thời, dẫn họ đến lối đi ngầm gia nhập các khoa ngoại trú và nội trú.
Con gấu trèo vào túi áo của Thừa Chí Chu và chỉ để lộ cái đầu nhỏ. Với đôi mắt tròn nhỏ, nó liếc nhìn xung quanh khi họ vừa đi vừa bặm môi có vẻ như nó chưa ăn no và đang tìm kiếm thêm thức ăn.
Thừa Chí Chu vẫn còn lờ mờ nhớ đường đến nhà xác. Họ quay trở lại tầng một và tìm thấy cánh cửa dẫn xuống lòng đất. Lối vào lối đi ngầm rất bị che khuất và phải đi hai lượt xuống cầu thang mới tìm thấy nó. Có lẽ nó đã được cố tình làm như vậy để tránh người khác phát hiện ra và sợ hãi.
Sau khi đi xuống độ sâu khoảng một tầng, một cánh cửa thép dày và cứng đứng trước mặt họ.
P/s: Like đê, like đê, đừng ngại ngùng:>>
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT