Thừa Chí Chu đứng ngoài cửa và nhận thấy biểu hiện xấu trên khuôn mặt Bạch Nghiễm. Anh đột nhiên bắt đầu cảm thấy lo lắng và thầm cảm thấy nhẹ nhõm vì Bạch Nghiễm đã không chứng kiến anh hôn những mảnh vỡ linh hồn kia.
Anh nghi ngờ cậu cảm thấy như vậy vì trong tiềm thức cậu vẫn coi họ như những cá thể riêng biệt. Nhưng giống như những gì hệ thống đã nói trước đây, cậu không nên nghĩ theo cách này. Nó phải bắt đầu từ anh và cậu nên đối xử với tất cả họ như họ là Bạch Nghiễm.
Nghĩ vậy, Thừa Chí Chu mím môi. Anh vứt bỏ hết những suy nghĩ vô bổ trong đầu rồi dẫn những người khác vào nhà.
Cha mẹ anh nhìn thấy Thừa Chí Chu trở về cùng một nhóm người sau khi chỉ đi ra ngoài một lúc và rất ngạc nhiên. Thừa Chí Chu đưa ra lý do mà anh đã nghĩ ra từ trước. Anh nói với họ là bạn bè mà anh gặp trong một trò chơi và đã đến thăm anh.
“Không ngờ hôm nay Chí Chu lại dẫn nhiều bạn đến như vậy. Mẹ không chuẩn bị đủ món…..” Mẹ Thừa trông rất hài lòng. Bà đứng dậy và chuẩn bị vào bếp, "các cháu ngồi xuống trước đi. Cô sẽ nấu thêm vài món nữa."
"Bác gái, cám ơn hảo tâm của cô nhưng không cần lo lắng cho bọn cháu đâu ạ. Bọn cháu ăn cơm rồi." Joshua cười nói. "Bọn cháu đến đây để thăm nhanh thôi. Bọn cháu sẽ rời đi sớm."
"Được thôi."
Mẹ Thừa không ở yên. Cô mang ra rất nhiều trái cây và đồ ăn nhẹ và cười nói: "Nhưng các cháu nên ở lại lâu hơn một chút để đi cùng Chí Chu và chúng ta. Lâu lắm rồi gia đình chúng ta mới sôi động thế này."
"Không vấn đề gì ạ."
Joshua lịch sự đáp lại. So với anh ta, những mảnh vỡ khác hành động khá vụng về. Đã lâu rồi họ không giao tiếp bình thường với con người bình thường.
Thừa Chí Chu thấy bố mẹ mình không có vẻ gì là ngạc nhiên trước sự xuất hiện giống nhau của chú rể và Bạch Nghiễm thì thầm thở phào nhẹ nhõm. Anh lại ngồi xuống bên cạnh Bạch Nghiễm và khẽ thì thầm vài điều với cậu.
Anh nhanh chóng giải thích với Bạch Nghiễm, anh đã có được một khả năng mới từ hệ thống cho phép anh tạm thời biến các mảnh vỡ thành con người. Nó cũng được chuẩn bị để giúp Bạch Nghiễm hòa nhập trong tương lai với những mảnh vỡ linh hồn của cậu.
"Anh hiểu." Bạch Nghiễm cười với Thừa Chí Chu. Cậu nói rất nhẹ nhàng: "Cảm ơn em đã làm rất nhiều điều vì lợi ích của anh."
Thừa Chí Chu có một chút khó chịu. Anh cũng mỉm cười với Bạch Nghiễm. Trong lòng, anh cảm thấy đây là điều mà anh nên làm cho Bạch Nghiễm.
Nhưng giây tiếp theo, Bạch Nghiễm đã chuyển đến bên tai anh. Cậu trầm giọng nói: "Nhưng anh rất ghen, và rất tức giận …Chí Chu, sau này em nên bồi thường cho anh."
Vừa nói, cậu vừa đặt tay lên bàn tay của Thừa Chí Chu dưới bàn và nhẹ nhàng đan các ngón tay vào nhau.
Thừa Chí Chu mặt đỏ bừng. Anh nhanh chóng tăng khoảng cách giữa hai người và nhìn cha mẹ mình đầy tội lỗi. Thấy họ không có hành động gì khác biệt, anh cảm thấy nhẹ nhõm. Anh muốn lặng lẽ rời tay ra, nhưng Bạch Nghiễm đã giữ chặt tay anh một lúc rồi mới buông lỏng tay ra.
"Ăn nào."
Thừa Chí Chu mặt đỏ bừng. Anh nói vài câu với Bạch Nghiễm rồi nhanh chóng kết thúc bữa ăn còn lại của mình. Lúc này, mọi người có mặt cũng sắp ăn cơm xong. Khi họ làm xong, Thừa Chí Chu và em gái anh cùng nhau dọn dẹp bàn ăn.
"Anh à, từ khi anh trở lại thì anh có thể rửa bát. Anh có thể tận dụng cơ hội này để thể hiện trước mặt bạn bè." Thừa Niệm Yên lè lưỡi và đẩy công việc cho Thừa Chí Chu trước khi chuồn ra khỏi bếp.
"Em lại đẩy nó lên người anh à."
Thừa Chí Chu cảm thấy hơi bất lực nhưng anh vẫn luôn chiều chuộng em gái mình nên anh không thể tức giận. Anh chấp nhận số phận của mình và bắt đầu rửa mặt. Tuy nhiên, tâm trí anh vẫn hướng về tình hình bên ngoài. Thỉnh thoảng anh sẽ kiểm tra tình hình. May mắn thay, Bạch Nghiễm và những người khác không làm bất cứ điều gì trước mặt cha mẹ của mình và không có gì xảy ra.
Anh rửa được một lúc thì nghe thấy tiếng ai đó đột ngột từ ngoài vào mở cửa. Bạch Nghiễn xắn tay áo đi vào, cười nói với anh: "Anh giúp cho."
"Không cần. Anh là khách. Em làm sao bắt khách rửa chén ……."
Thừa Chí Chu vốn dĩ muốn tống cổ Bạch Nghiễm ra ngoài nhưng với sự kiên quyết của người này, anh chỉ có thể để cậu làm theo ý mình. Khoảnh khắc nhìn thấy Bạch Nghiễm vắt ra nửa chai nước rửa, Thừa Chí Chu không khỏi bật cười. Anh vỗ vai Bạch Nghiễn nói: "Cứ giao cho em. Chắc anh chưa rửa bát bao giờ?"
Xét cho cùng, gia cảnh của Bạch Nghiễm cực kỳ đáng nể. Cậu là một thiếu gia đã lớn lên ngậm sẵn thìa vàng nên chắc chắn cậu chưa bao giờ làm những điều này ……
Anh không thể không bắt đầu cười một lần nữa. Đó hoàn toàn là vì anh thấy khoảng cách giữa phong thái hoàn hảo của Bạch Nghiễm và khả năng làm việc nhà cơ bản của cậu rất dễ thương.
"…………" Người đàn ông đẹp trai im lặng một lúc. Cậu dường như nhận ra lý do mình bị cười nhạo là vì cậu đã vắt quá nhiều nước rữa, vì vậy cậu đã đổ một nửa số đó ra một cái bát khác. Sau đó cậu nói, "Em có thể dạy anh cách rữa chén mà. Anh có thể học."
"Lần sau em sẽ dạy cho anh. Em sẽ rửa những thứ này trước." Thừa Chí Chu nở một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. Bởi vì hai tay ướt át, anh dùng cánh tay nhẹ nhàng huých Bạch Nghiễn, ra hiệu cho cậu tránh sang một bên, "Anh cứ đi ra ngoài chờ."
"Anh không muốn ra ngoài." Bạch Nghiễm nói. "Anh muốn nhìn em?"
"Nhưng nhìn em dọn dẹp bát đĩa cũng chán lắm đó." Thừa Chí Chu đứng ở bồn rửa chén, thản nhiên đáp.
"Không. Chỉ cần anh có thể quan sát em, bất kể em làm gì mọi thứ đều thú vị."
Bạch Nghiễm đột nhiên tiến lên từ phía sau Thừa Chí Chu và ôm anh vào lòng. Hai tay đặt lên tay Thừa Chí Chu, cậu nhẹ nhàng hôn lên vành tai anh, nhẹ giọng nói: “Chí Chu…..”
Thừa Chí Chu mặt lập tức đỏ bừng. Tay anh run run và suýt đánh rơi cái bát vào bồn rửa mặt. Anh hoảng sợ nói: "Bên ngoài, còn có ba mẹ em......"
"Không sao đâu. Họ không nhìn thấy đâu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT