Bạch Nghiễm và Tần Hàn đều mỉm cười và đáp lại. Thừa Chí Chu gắp cơm trong bát và thấy mọi thứ trong nhà vẫn diễn ra bình thường. Bạch Nghiễm đã cùng anh và gia đình dùng bữa tối và mọi thứ rất đầm ấm. Giống như mọi thứ đã xảy ra chỉ là ảo ảnh ……
Thừa Chí Chu bí mật liếc nhìn Bạch Nghiễm. Tầm mắt của Bạch Nghiễm cũng đồng thời nhìn sang. Ánh mắt họ chạm nhau trong khoảnh khắc và Thừa Chí Chu đột nhiên cảm thấy tim mình đập loạn nhịp. Anh ngượng ngùng quay đi chỗ khác.
Bạch Nghiễm vẫn bình tĩnh và ánh mắt không có chút dao động nào. Tuy nhiên, khi cậu duỗi tay ra để đặt một ít thức ăn, mu bàn tay của cậu dường như vô tình quẹt vào tay của Thừa Chí Chu. Hành động này của cậu dường như cũng mang theo một chút thân mật và mơ hồ.
Thừa Chí Chu lập tức đỏ mặt. Tay cầm đũa rung lên và anh suýt đánh rơi.
"Anh nhớ là em thích ăn tôm đúng không?" Tần Hàn ngồi bên cạnh chợt nở nụ cười. Anh ta dùng đũa xã gắp vài con tôm cho Thừa Chí Chu rồi đặt vào bát của anh, "Đây, ăn thêm đi."
"Làm sao anh biết?" Thừa Chí Chu kinh ngạc mở to mắt nhìn Tần Hàn.
"Anh biết tất cả mọi thứ về em." Tần Hàn nhẹ nhàng trả lời. Nhưng bởi vì những lời đó dường như mang một ý nghĩa không rõ ràng, anh ta nhanh chóng nói thêm, "Là bạn của em, anh đương nhiên biết về sở thích của em rồi."
"Chí Chu, em muốn súp không?"
Bạch Nghiễm ngồi bên tay trái của Thừa Chí Chu, mỉm cười hỏi. Tuy nhiên, ánh mắt cậu chuyển qua Tần Hàn trong chốc lát và cực kỳ lạnh lùng.
Tần Hàn 'không nói gì. Anh ta chỉ nhẹ nhàng bóc vỏ tôm và đặt nó vào bát của Thừa Chí Chu. Anh ta nói: "Nếu em muốn thêm chỉ cần nói với anh. Anh sẽ bóc nó cho em."
Thừa Chí Chu bị kẹp giữa hai người họ và mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Anh không thể không cảm thấy có gì đó không ổn trong bầu không khí ………
"Hai cháu đều thật ân cần. Đừng khách sáo với Chí Chu. Hai cháu cũng nên nhanh chóng ăn cơm đi."
Mẹ Thừa mỉm cười và thuyết phục họ. May mắn thay, những người lớn tuổi không nghĩ quá nhiều về điều đó và chỉ nghĩ mối quan hệ của con trai họ với hai người kia rất tốt.
Bà nâng ly nước cam lên và nhấp một ngụm trước khi thản nhiên hỏi: "Hai cháu đều đẹp trai và tính cách tốt ……. Hai cháu đã có bạn gái chưa?"
"Khụ, khụ khụ ………"
Thừa Chí Chu đang uống súp đã rất ngạc nhiên và suýt bị sặc. Anh mở to mắt nhìn mẹ và trong lòng rất cảnh giác ———- Mẹ muốn làm gì?!
"Cháu chưa có." Tần Hàn cười, "Mặc dù cháu đã có người mà cháu thích. Nhưng mà, người ta vẫn chưa đáp lại cháu."
"Ôi, làm sao có cô gái nào không thèm muốn cháu nha?" Mẹ Thừa ngạc nhiên, “cháu giỏi quá, sao có thể…..”
"Cô ơi, cô đang khen cháu quá đáng. Cháu không tốt như vậy."
Tần Hàn rũ mắt xuống, dường như liếc qua Thừa Chí Chu. Anh ta khẽ thở dài và nói: "Thật tuyệt nếu người ta cũng nghĩ như cô. ………. Chắc cả đời này cháu sẽ chỉ thích người ta thôi. Nếu người ta không thích cháu, có lẽ cháu sẽ như vậy." độc thân suốt đời. "
Thừa Chí Chu chỉ có thể tránh ánh mắt của anh ta.
"Đúng là một đứa trẻ ngoan." Mẹ Thừa nhớ lại một số lịch sử đáng buồn. Sau đó bà nhanh chóng hỏi Bạch Nghiễm, "Còn cháu thì sao?"
"Cháu với người yêu cháu mới quen nhau." Bạch Nghiễn câu môi cười nhẹ. Cậu ấm ức nói: "Cháu rất hạnh phúc. Đây là điều mà cháu hằng mơ ước. Cháu đã thầm yêu em ấy hơn mười năm rồi …….."
Nụ cười trên mặt Tần Hàn đột nhiên biến mất. Anh ta tối tăm nhìn Bạch Nghiễm. Ngay lập tức, bầu không khí trong phòng đã thay đổi.
"Ah ……… Cô ơi, cháu vẫn còn độc thân và cháu không có bất kỳ ai mà cháu thích."
Thấy không khí không ổn, Bạch Cao Niên vội vàng tìm cách giải quyết: "Yêu cầu của cháu không quá khó, chỉ cần có thể giao tiếp và nói chuyện thoải mái là đủ. Nếu biết người phù hợp, hãy giới thiệu cô ấy với cháu đi. Cháu sẽ rất vui khi được gặp cô ấy. "
"A ……..Oh, vậy à. Vậy được rồi. Cô sẽ để mắt đến cho cháu."
Mẹ thừa cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn. Cô nhanh chóng cười nói: "Dù sao cũng ở đây. Ăn nhiều hơn đi. Nếm thử món cá cô làm ……."
Thừa Niệm Yên cắn một miếng thức ăn và không nói. Đôi mắt cô đảo qua giữa anh trai mình và hai người đàn ông ngồi bên cạnh.
Càng nhìn họ, cô càng cảm thấy mối quan hệ giữa ba người họ không đơn giản như tình bạn. Khi anh Bạch Nghiễm nói đã có người yêu, vẻ mặt của anh Tần Hàn lập tức thay đổi... Chẳng lẽ anh Bạch Nghiễm đã cướp đi người yêu của anh Tần Hàn?
Ngoài ra còn có anh trai của cô. Biểu cảm của anh khá mất tự nhiên. Chuyện gì đang xảy ra với anh ấy ………..Có phải người mà hai người đó thích là anh ấy không?
Mặc dù đoán ngẫu nhiên không tốt nhưng cô gái không thể dừng lại. Khi sự tò mò trong lòng cô lên đến đỉnh điểm, cô đột nhiên nghe thấy một tiếng gõ cửa khác phát ra. Tôi dường như có nhiều khách hơn.
"Đang tới đây."
Thừa Niệm Yên người ở gần cửa nhất chạy đến và mở nó ra nhưng không có ai ở bên ngoài. Chỉ một cơn gió lạnh thổi qua khiến cô rùng mình rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
"Là ai vậy? Bọn họ ở đây thu tiền điện nước sao?" Cha Thừa hỏi.
"Không có ai bên ngoài. Có lẽ họ đã gõ nhầm cửa ……" Cô gái lắc đầu và ngồi xuống.
Nhưng Thừa Chí Chu nhìn thấy có người đi vào, không chỉ có anh, Bạch Nghiễm, Bạch Cao Niên và Tần Hàn cũng chú ý đến.
Đó không chỉ là một người. Chú rể và những mảnh vỡ linh hồn khác đều đã đến nơi.
____________
Nhật ký của Bạch Nghiễm (Phần 86)
Tôi đã từng tưởng tượng đến thăm gia đình Chí Chu, nhưng tôi không nghĩ ngày này lại đến sớm như vậy.
……Và điều đó sẽ khiến tôi rất tức giận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT