Cái đuôi của Chelman rơi xuống. Nó vừa ngừng khóc nhưng mắt nó đã đỏ hoe trở lại. Thừa Chí Chu thấy vậy nhanh chóng lên tiếng.
“Nhưng không có vấn đề gì, ai đó phải trở thành chủ nhân của ngươi. Theo thỏa thuận, ngươi phải đưa chúng ta đến nơi ở của Mr. Mu và giúp chúng tôi tìm người đứng đầu. Đây là những gì bạn đã hứa. ”
"Tôi rõ ràng muốn ngài trở thành chủ nhân của tôi."
Đôi mắt vàng của Chelman nhìn về phía Thừa Chí Chu. Nó nói một cách vô cùng miễn cưỡng: “Vậy thì ngài thề đi. Nếu tôi thoát khỏi tên này trong tương lai, ngài phải trở thành chủ nhân của tôi một lần nữa. Sau khi ngài thề, tôi sẽ đưa ngài đến đó. ”
Nhưng vừa dứt lời, nó đã bị chú rể túm cổ áo sau một cách thô bạo. Bỏ qua sự đấu tranh, hắn lạnh lùng nói: "Ngươi không có quyền hỏi."
"Chà ~"
Con gấu nhỏ ngồi trên vai Thừa Chí Chu cũng lè lưỡi chế nhạo con quỷ. Nó thậm chí còn quay lại và lắc đuôi về phía Chelman. Rõ ràng là nó đang giễu cợt vị kia.
Những hạt nước mắt nhỏ ngay lập tức rơi ra từ mắt con quỷ nhỏ. Nhìn thấy sắp phát ra một tiếng kêu lớn nữa, Thừa Chí Chu lập tức ho và đặt lòng bàn tay lên mu bàn tay của chú rể: “Quên đi ………”
Anh quay sang Chelman và nói: “Chúng ta nói chuyện này sau ……… Ta sẽ suy nghĩ về nó.” Anh không đồng ý với yêu cầu của Chelman, nhưng anh cũng không ngay lập tức từ chối nó. Anh sợ rằng nếu anh từ chối yêu cầu, Chelman sẽ không hết giận.
“………..Hãy ghi nhớ lời nói của ngài.”
Chelman với đôi mắt đỏ hoe và đôi má phúng phính duỗi tay ra và đặt đồng xu đỏ như máu vào tay mình. Nó không đưa nó cho chú rể và chỉ ngoan cố đưa nó cho Thừa Chí Chu.
"Ngài sử dụng nó. Hãy nghĩ về điều ước của ngài và sau đó ném nó đi ”.
“Cái đó …….Ta làm?” Thừa Chí Chu cầm đồng xu và nhìn chú rể. Anh cảm thấy hơi áp lực. Trên thực tế, anh lo lắng về sự kém may mắn của mình và khả năng đứng về phía quỷ.
"Tôi bảo ngài làm thì ngài làm đi!" Chelman đã rất tức giận.
"Được rồi."
Thừa Chí Chu gật đầu. Anh nghĩ về điều ước.
Tìm ra nơi ở của Mr. Mu và lấy lại thành công đầu của chú rể và Bạch Nghiễm.
Anh hất ngón tay cái lên và đồng xu xoay vòng trong không khí vài lần trước khi rơi trở lại vào lòng bàn tay anh. Đó là khuôn mặt của chú hề.
[Như ngài ước……..]
Một giọng nói trầm thấp như thì thầm vang lên.
"Ngài có thể rời đi ngay bây giờ."
Chelman đã khôi phục biểu hiện của mình trở lại bình thường và đôi mắt vàng của nó sáng lên một cách mờ ảo, giống như mắt của một con rắn. Nó mang lại cho những người nhìn thấy nó một cảm giác lạnh lẽo.
Thừa Chí Chu gật đầu nhìn Bạch Cao Niên đã đứng đó rất lâu mà không nói gì: “Vậy thì tiền bối, em sẽ đi tìm chỗ ở của Mr. Mu …….Em nhất định sẽ đưa Bạch Nghiễm trở về. Hãy yên tâm."
Bạch Cao Niên đã chứng kiến tất cả những điều kỳ lạ đó, bao gồm cả chú gấu bông biết nói và đồng xu của quỷ dữ. Ngoài sự ngạc nhiên của mình, anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu. Anh tin Thừa Chí Chu sẽ có thể tìm thấy người anh họ của mình một cách an toàn.
"Vậy thì hãy cẩn thận." Bạch Cao Niên suy nghĩ một lúc trước khi nghiêm túc nói thêm, “Nếu em gặp phải điều gì đó nguy hiểm, em phải tự bảo vệ mình trước. Việc tìm thấy anh họ tôi có thể đến sau nhưng điều quan trọng nhất là em phải trở về an toàn ”.
"Cảm ơn tiền bối, tôi sẽ." Thừa Chí Chu trái tim cảm thấy ấm áp. Anh gật đầu đáp lại.
"Tôi sẽ chờ tin tốt lành." Bạch Cao Niên nói rồi đột nhiên dang rộng vòng tay. Một nụ cười nở trên khuôn mặt điển trai của anh, “Đây, chúng ta hãy ôm nhau nào. Thậm chí nếu----"
Đột nhiên nụ cười trên mặt anh đanh lại và lời nói của anh cũng dừng lại.
Anh có thể cảm thấy một sự thù địch mạnh mẽ nhắm vào anh từ chú rể. Dù không có đầu, nhưng cứ như thể hắn đang trừng mắt nhìn thẳng vào anh. Anh cảm thấy ớn lạnh sống lưng và trong giây lát anh không thể nói tiếp.
“———– Đừng lo lắng về cái ôm. Trông thật bất tiện với những gì em đang mặc ”.
Bạch Cao Niên đã thay đổi lời nói của mình một cách rất trôi chảy. Anh lấy điện thoại ra và nói: “Vậy thì ……… Đàn em, tôi có một yêu cầu nhỏ. Tôi có thể chụp một bức ảnh của em làm kỷ niệm được không? ”
Anh nhìn lên nhìn xuống Thừa Chí Chu và ánh mắt của anh lộ ra vẻ tán thưởng.
Dù không biết tại sao Thừa Chí Chu lại mặc váy cưới, nhưng điều đó không khỏi khiến anh trầm trồ. Thừa Chí Chu gầy gò, nhỏ nhắn và nước da xanh xao. Với chiếc váy cưới màu trắng ôm lấy vòng eo thon thả và tấm màn che ngang vai, nó làm nổi bật vẻ ngoài thanh tú và thuần khiết của anh và khiến anh trông đặc biệt lộng lẫy.
Vâng, khi anh họ trở lại trong tương lai, anh ấy sẽ rất vui khi nhìn thấy bức ảnh này ………
Bạch Cao Niên nở một nụ cười trên môi. Mặc dù vấp phải sự phản kháng của Thừa Chí Chu nhưng anh ta vẫn thuyết phục được anh chụp ảnh chung. Về phần chú rể, anh ta rất dễ thuyết phục. Bạch Cao Niên vừa nói đang chụp ảnh cưới cho hai người thì chú rể lặng lẽ cho phép.
Sau khi Thừa Chí Chu rời khỏi biệt thự, Bạch Cao Niên đã đánh giá cao bức ảnh một lúc. Nụ cười trên mặt anh sau đó dần tắt và anh cất điện thoại đi. Anh lạnh lùng nhìn thi thể trên mặt đất, khẽ nói:
“Nếu Đàn em Thừa không thể tìm thấy anh họ của tôi ……… Tôi e rằng cả gia đình ông sẽ gặp phải số phận giống như ông vậy.”
P/s: Bí mật đang dần bật bí rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT