Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn

Chương 245

_________

Con gấu trả lời bằng một giọng rất trẻ con. Đôi mắt hạt tròn của nó liếc nhìn người đàn ông không đầu và lộ ra một chút sợ hãi, nhưng nó cố chịu đựng và nói nhỏ:

"Con có thể tìm thấy mùi hương của hắn và lần theo dấu vết của hắn để trở lại mộ."

"Cảm ơn con, Pinecone." Thừa Chí Chu hai mắt sáng lên. "Nếu con có thể giúp ta tìm thấy đầu của anh ấy thì con sẽ được giúp đỡ rất nhiều."

"Tại sao nó lại gọi em là 'mẹ'?"

Tuy nhiên, không giống như Thừa Chí Chu, giọng điệu của người đàn ông trở nên cực kỳ nguy hiểm. Như thể một cơn bão đang ập đến, một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt lấy cổ tay Thừa Chí Chu. Sức lực quá lớn, có cảm giác như cổ tay anh sắp gãy ra.

"Chí Chu, em có tìm người đàn ông khác sau lưng tôi không?"

Vẻ mặt của Thừa Chí Chu lập tức trở nên tái nhợt. Anh vẫn nhớ thông điệp từ phần giới thiệu phiên bản; không được hôn “Winter Brand” trước mặt chú rể nếu không chú rể sẽ phát điên. Chỉ những lời nói đó thôi cũng đã tiết lộ rằng chú rể có tính chiếm hữu như thế nào.

Anh không mong đợi những lời nói vô tình của những con gấu thực sự kích động chú rể, nhưng một khi chú rể nhận ra rằng anh có một người khác mà anh thích, anh sẽ hoàn thành việc đó. Chú rể chắc chắn sẽ xé xác anh thành nhiều mảnh!

“K-không…..” Anh tuyệt vọng lắc đầu và nói lắp, “Chỉ là ……..”

"Chỉ là?"

Giọng chú rể lạnh lùng vô cùng. Mặc dù rõ ràng là không có đầu và không có khả năng để lộ biểu hiện tức giận, nhưng con gấu dường như cảm thấy ánh mắt đen tối của hắn đang hướng vào nó. Toàn bộ cơ thể nó run lên, và nó kêu lên:

“Bố ơi, xin đừng giận con và mẹ mà ……..”

“………..”

Chú rể choáng váng. Bàn tay đang nắm chặt Thừa Chí Chu cũng buông lỏng đáng kể.

"Bố ơi ~"

Con gấu dũng cảm trèo lên tay chú rể và kéo tay áo hắn. Bằng một giọng hư hỏng, nó nói: “Mẹ và con thích bố lắm. Xin đừng tức giận ……. ”

Thừa Chí Chu: “……………”

"Con là một đứa trẻ ngoan."

Chú rể xoa đầu những chú gấu. Không khí lạnh lẽo xung quanh hắn đã hoàn toàn tan biến và hắn nói với một giọng nói mang theo một chút nụ cười: “Đứa trẻ ngoan. Bất kể bố trước của ngươi là ai, từ hôm nay trở đi, ta sẽ là bố của ngươi. Ta sẽ chăm sóc ngươi và Chí Chu thật tốt. ”

Thừa Chí Chu: “…………..”

Trong một khoảnh khắc anh đã hoàn toàn quên mất nỗi sợ hãi bên trong mình. Đường nhìn của anh hơi di chuyển xuống, và anh nhìn vào con gấu đang lăn lộn trong vòng tay của người đàn ông một cách hoài nghi ———- Tại sao nó lại đi gọi mọi người là bố?!?

[Ngài có thấy cái nhìn xun xoe của nó không?]

Đồng bạc khẽ vang bên tai. Nó có lẽ vẫn còn ác cảm với con gấu từ phía sau khi con gấu đã bước lên nó.

[Nó là một con gấu bông không có sự sống. Một vật phẩm bị nguyền rủa cấp thấp. Bất kỳ ai cũng có thể trở thành chủ sở hữu của nó.]

[Nhưng tôi thì khác. Tôi rất trung thành. Chỉ cần ngài lợi dụng tôi, tôi có thể thề từ nay về sau, tôi sẽ chỉ có ngài làm chủ nhân của tôi, không bao giờ làm tổn thương ngài.]

Trên thực tế, không phải anh không hiểu Pinecone. Nó rất thông minh. Thấy chú rể đang trên đà phát điên, để bảo vệ anh, nó đã gọi chú rể là bố. Đó chỉ là một bước đi chiến lược, yup.

Thừa Chí Chu trở thành người điếc của đồng bạc, và anh tiếp tục với suy nghĩ của mình. Trên thực tế, bây giờ nghĩ lại, anh thực sự có chút hạnh phúc với việc con gấu biến anh và Bạch Nghiễm thành một cặp. Nhưng sẽ tốt hơn nếu nó đổi cách gọi anh và Bạch Nghiễm.

[…………….]

Đồng bạc không lên tiếng nữa. Thừa Chí Chu thấy chú rể không còn tức giận thì khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vào lúc này, anh nhận được hai thông báo mới từ “Winter Branch” trên điện thoại của mình.

[Tôi sắp tới ký túc xá của em.]

[Em ở số phòng nào? Tôi không thể xác nhận vị trí cụ thể của em. Vui lòng gửi cho tôi một tin nhắn khác.]

"Winter Branch" cũng sắp ra mắt.

Nhìn thấy nội dung tin nhắn, Thừa Chí Chu cảm thấy tim mình run lên. Anh không biết hậu quả của việc "Winter Branch" và chú rể chạm trán nhau sẽ như thế nào nhưng anh biết rằng đó sẽ không phải là điều gì tốt đẹp.

Nếu họ chiến đấu ở đây, một kết quả tốt sẽ tự nhiên là cả hai đều bị thương nhưng nếu một bên giết được bên kia, mọi thứ sẽ kết thúc vì anh không thể hôn chú rể bây giờ, và anh không thể hôn “Winter brand” trước mặt chú rể ……….và hơn nữa hai người họ sẽ không nhất thiết phải giết nhau. Chỉ có anh là xui xẻo thôi ……….

Thừa Chí Chu rùng mình. Anh đương nhiên không có bất kỳ ý định trả lời “Winter Branch”. Anh quay lại và nói với chú rể: "Hãy ra ngoài và tìm đầu của anh."

"Được chứ. Cảm ơn Chí Chu. ”

Chú rể nhẹ nhàng đáp lại và trả lại chú gấu cho Thừa Chí Chu. Hắn nắm tay anh và dẫn anh ra ngoài hành lang. Với giọng xin lỗi, hắn nói:

“Xin lỗi vì đã đi quá đà sớm hơn. Tôi không muốn làm tổn thương em nhưng ngay lúc tôi nghĩ rằng em có một người đàn ông khác và thậm chí đã sinh ra đứa con của họ, tôi ——— ”

P/s: Hôm nay, ta vào viết truyện như bình thường, mà cái bộ Tôi nghi ngờ con boss nhà tôi là bạn trai cũ nó biến mất như chưa từng tồn tại luôn, mà app cũng không gửi bất kì tin nhắn vi phạm nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play