Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn
Chương 227
_________
Trên sàn, có thêm hai vết máu và giờ họ mất đi hai người trong nhóm của họ.
“Hức….wuwu …….”
Trong không gian im lặng, Thẩm Tề che mặt bắt đầu khẽ
khóc. Có lẽ là vì cô sợ hãi, có lẽ là vì cô vui mừng vì cô đã có thể thoát
khỏi bờ vực của cái chết, hoặc cũng có thể là bởi vì cô cảm thông với trải nghiệm
của Tô linh, nhưng không ai động đến an ủi cô.
“Vậy thì chúng ta ……..chúng ta có thể đi ngay bây giờ?”
Âu Vân nhìn những vết máu trên mặt đất với vẻ mặt xót xa. Bằng
một giọng nhỏ, anh ta tự lẩm bẩm điều này.
【Bạn đã hoàn thành lớp học của giáo viên】
【Giờ học đã kết thúc.】
【Nhiệm vụ phụ hoàn thành: Tham gia lớp học.】
【Đạt được phần thưởng:?】
【Sau khi hoàn thành phiên bản, phần thưởng sẽ được phát cho mỗi người chơi.】
Nghe thấy hệ thống thông báo, Ngô Quang Giang không thể không mong
đợi. Nhìn chung, phần thưởng sau các nhiệm vụ như thế này thường rất
tốt. Ồ, cậu nên nhớ uống một chai thuốc
may mắn trước khi kết thúc trận đấu để phần thưởng còn tốt hơn nữa.
Nhưng vụ việc vẫn chưa kết thúc, và họ cần phải tập trung để giải
quyết nó. Rốt cuộc, họ vẫn chưa tìm ra boss.
Ngô Quang Giang nhìn xuống máy ảnh của mình. Khi tiếng chuông
báo giờ học kết thúc, cậu đã lợi dụng sự hỗn loạn để chụp ảnh những con ma
nhưng kể cả giáo viên, những con ma đó không phải là boss.
Mặc dù nhiệm vụ chính không nói rõ rằng họ cần phải giết boss, nhưng cậu và chú mình đã bước vào một
trường hợp ở độ khó cao nhất. Nếu họ không giết boss, có lẽ họ sẽ không thể thoát
ra ngoài mà không gây ra nhiều rắc rối trong khi cố gắng rời đi. Để được
an toàn, họ mặc định quyết định rằng họ cần phải giết boss.
Vì vậy, boss thực sự là Tô linh? Thật
không may, cậu không thể chụp ảnh y sớm hơn vì các nhân vật điển hình đã ở xung quanh.
Ngô Quang Giang nhìn vào máy ảnh của mình với một chút tiếc
nuối. Sau đó, cậu nhìn lên Ngô Gia Hiên và hỏi y phải làm gì tiếp theo.
"Hãy rời khỏi nơi này trước." Ngô Gia Hiên nói.
Bạch Nghiễm cũng không quan tâm đến những gì Âu Vân và Triệu Tiểu
Sơn nghĩ mà bước đến chỗ Thừa Chí Chu. Cậu xoa đầu và nói một cách ấm áp:
"Chí Chu, đi thôi."
“…………..”
Thừa Chí Chí ngẩng đầu nhìn anh, nhưng ánh mắt không có tiêu điểm,
trong mắt không có phản chiếu.
“……….Chí Chu?”
………….
Ý thức của Thừa Chí Chu vẫn ở trong ảo ảnh của quá khứ.
Anh nhìn Tô linh vật lộn vô ích trong khi rơi nước mắt và hét lên
tên của mình mà không thể không cảm thấy buồn và tức giận. Anh muốn ngăn
trò hề vô lý này lại, nhưng bàn tay của anh lại lướt qua chúng hết lần này đến
lần khác. Dù anh có làm
gì đi chăng nữa, anh cũng không được chạm vào y.
Ngay cả khi lưng của Tô linh va vào hàng rào, hàng rào bị vỡ và Tô
linh ngã ra khỏi tòa nhà, mặc dù biết rằng nỗ lực của mình sẽ vô ích, Thừa Chí
Chu vẫn không thể không đưa tay ra để cố gắng tóm lấy y.
Đầu ngón tay anh xuyên qua quần áo của Tô Linh.
Sau một lúc, có âm thanh của một thứ gì đó nặng nề rơi xuống đất
và sau đó là những tiếng la hét và cảm thán lớn. Thừa Chí Chu đứng ở mép sân
thượng và không thể chịu được nhìn xuống.
Nhưng vào lúc này, lưng anh chợt lạnh. Giống như đang dính
vào tảng băng, anh không khỏi rùng mình.
Một đôi tay trong suốt nhợt nhạt vươn ra từ phía sau nhẹ nhàng ôm
lấy anh. Sau đó nó nhấc tay anh lên và những ngón tay dài đó nhẹ nhàng đặt
trong lòng bàn tay mình.
Thừa Chí Chu trợn tròn mắt.
"Em vẫn như trước đây."
"Bất kể thế nào, em vẫn sẵn
lòng tìm với tôi."
Giọng nói lạnh lùng của một thanh niên vang lên sau lưng.
“Tôi đã không có cơ hội để làm điều này trong quá khứ, nhưng bây
giờ và trong tương lai ……..”
"Tôi sẽ nắm
tay em mãi mãi."
"Tôi hy vọng em sẽ không
để tôi đi."
Bạch Nghiễm gọi tên Thừa Chí Chu, nhưng người sau chỉ đứng trước
mặt anh với ánh mắt kinh ngạc. Cứ
như thể anh bị choáng váng và, mặc cho những người khác gọi anh như thế nào,
anh vẫn không đáp lại.
_______
Nhật ký của Bạch Nghiễm (Phần 61)
Tôi trong trường hợp này không phải là tôi thật. Tôi chưa làm
những chuyện đó, nhưng tôi phải thừa nhận rằng anh ta cũng giống tôi. Có lẽ nếu
tôi ở vào vị trí của anh ta, tôi cũng sẽ có những lựa chọn
giống như anh ta.
Không chỉ tôi, những 'tôi' khác cũng sẽ làm như vậy.
Để có được Chí Chu, cả tôi và họ sẽ dùng mọi cách có thể.
__________
Nhật ký của Bạch Cao Niên (Trích)
Anh họ đạo đức giả: Hoa không đụng hàng, nam thần văn chương, lạnh
lùng tàn nhẫn
Anh họ thực sự: tên bệnh
hoạn, biến thái, kẻ bám
đuôi, thiếu quyết đoán, thực tế được làm bằng giấm, tốc độ não bộ là
280km / giờ và đã nghĩ về việc anh ấy và Thừa Chí Chu sẽ nhận nuôi bao nhiêu
đứa trẻ trong tương lai khi anh ấy thực sự thậm chí còn chưa nắm tay nhau Chí Chu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT