Đúng rồi, vì tầng hầm đã được nhắc đến hai lần, có vẻ như chúng ta cuối cùng phải đi đến đó qua lối đi bí mật. ”
Anh cố gắng chống lại cơn muốn nôn mửa và nói với những người khác trước khi lật lại mục cuối cùng trong cuốn nhật ký.
【Charlie cuối cùng đã chết. Anh ta sẽ ngủ một giấc thật dài hoặc có thể là không tỉnh lại chăng. Tôi không biết nguyên nhân cái chết của anh ấy là gì. Ai biết được? Có lẽ là do mất nước, nhiễm trùng, hay đói gì đó. Tôi thực sự không quan tâm anh ấy đã chết như thế nào.
Tôi xin chúc mừng anh ấy. Cuối cùng anh ấy cũng có thể đoàn tụ với Mary và đứa con của anh ấy mãi mãi —Tôi tự hỏi liệu họ có bao giờ nghĩ họ sẽ đi đến cái kết như thế này khi họ dám phản bội tôi không? Ha ha.....
Ha... Hãy cùng nhau xuống địa ngục và thối rữa ở đó đi, một lũ ngu ngốc.
Thật trùng hợp, hôm nay người ở quê tôi thuê cuối cùng cũng đến. Anh ấy nhìn vào những nét khắc trên sợi dây chuyền ngọc lục bảo và cho tôi biết nó nói gì. Lố bịch. Dòng chữ được viết trên đó là ———-】
"Tên của đứa con tương lai của chúng tôi là Joshua."
【Tên của đứa con tương lai của chúng tôi là Joshua.】
Ngay khi dòng chữ này lọt vào mắt Thừa Chí Chu, anh lờ mờ nghe thấy giọng nói của Thiến Thiến.
"Bạn hiểu ý của nó à?"
Thừa Chí Chu nhìn lên với vẻ ngạc nhiên chỉ để rồi đột ngột đông cứng lại.
Trước mặt anh không xa, Thiến Thiến nở một nụ cười vô cùng kỳ lạ và cô nhẹ nhàng xoa bụng mình như thể có một sinh linh chưa sinh ra bên trong.
Trên cổ cô ấy treo sợi dây chuyền ngọc lục bảo phát ra thứ ánh sáng màu xanh lục kỳ lạ. Vương Kiến Minh, người đang nắm giữ sợi dây chuyền cách đây không lâu, nhìn xuống hai bàn tay không có gì của mình với khuôn mặt tái nhợt. Chiếc vòng cổ bây giờ đã ở trên cổ Thiến Thiến!
"Tiểu Thiến!"
Vương Kiến Minh lo lắng. Hắn vươn tay muốn tháo chiếc vòng cổ ra, nhưng Thiến Thiến phản ứng trước và nắm lấy vai hắn. Móng tay cô trở nên dài và sắc nhọn, nó dễ dàng xuyên qua quần áo và da thịt hắn. Đau đớn, hắn vừa nhăn nhó vừa kêu lên: "Tiểu Thiến!"
“Anh ơi, trả lời em nhanh đi. Anh có nghĩ Joshua là một cái tên hay không? ”
Thiến Thiến khóe miệng nở một nụ cười. Miệng cô ấy ngày càng mở rộng cho đến khi nó chiếm gần một nửa khuôn mặt của cô ấy, nụ cười kéo dài tới mang tai. Một lượng lớn máu và thịt trào ra từ cổ họng cô và lưỡi cô ngoe nguẩy điên cuồng khi cô hét lên một tiếng thảm thiết.
"Trả lời tôi đi! Nó có phải là một cái tên hay không?! Nó có hay không?!"
“Tiểu – Tiểu Thiến…..”. Cập 𝙣hật truyệ𝙣 𝙣ha𝙣h tại ﹎ T RÙ𝑀TR𝐔𝒀ỆN﹒v𝙣 ﹎
Móng tay của cô đã đâm sâu vào vai Vương Kiến Minh và trong nháy mắt, người hắn bê bết máu. Với vẻ mặt đau khổ, hắn vặn vẹo người vì đau, nhưng hắn vẫn tiếp tục kiên trì và đưa tay về phía cô muốn tháo chiếc vòng ra khỏi cổ cô. Cuối cùng, cánh tay của hắn chỉ có thể yếu ớt ngã xuống bên người cô.
Thừa Chí Chu bị sốc trong giây lát. Anh sợ đến mức tái mặt. Anh nhanh chóng quay lại nhìn Bạch Nghiễm và lo lắng cầu cứu: “Bạch Nghiễm, anh còn nước thánh không? Mau cứu hai người họ đi! ”
Bạch Nghiễn khẽ cau mày. Cậu lắc đầu và nói: “Có vẻ như chiếc vòng cổ có một sức mạnh nào đó. Thiến
Thiến, cô ta đã bị chiếm hữu nên không thể cứu vãn nữa. ”
Tại sao? Chiếc vòng cổ đó không phải chỉ là một vật dụng thông thường sao?
Thừa Chí Chu há miệng không nói nên lời khi máu bắn tung tóe trên mặt. Anh bàng hoàng nhìn hai người vừa nãy vẫn ổn, giờ đang nằm trên vũng máu. Thiến Thiến, người đã có ngoại hình giống một con quái vật, rút móng vuốt sắc nhọn của mình ra và há to miệng. Cô trông như thể sẽ cắn đứt đầu Vương Kiến Minh bất cứ lúc nào.
Tay chân lạnh ngắt. Sau khi sợ hãi cứng đờ trong giây lát, anh nhìn thấy Lệ Thanh đang kinh sợ đứng ở một bên trong tay giữ chặt chiếc xà beng. Anh nghiến răng, lao tới giật lấy xà beng của cô. Ngay khi Thiến Thiến chuẩn bị cắn Vương Kiến Minh, anh giơ xà beng lên và đập nó vào đầu Thiến Thiến.
"Thình thịch!"
Sau khi cô chuyển đổi thành một con quái vật, hộp sọ của Thiến Thiến vì một lý do nào đó đã trở nên rất dễ vỡ. Chỉ với một cú đánh, đầu của cô đã nức ra như một quả dưa hấu. Đầu và mặt của cô bị chia thành nhiều mảnh và máu, dịch não và các mảnh hộp sọ chảy trên mặt đất đồng thời tỏa ra một mùi máu nồng nặc.
Cơ thể không đầu mềm mại gục xuống đất và không còn cử động được nữa. Chiếc vòng cổ ngọc lục bảo cũng rơi cùng với cơ thể xuống đất với một tiếng 'bịch'.
【Chúc mừng vì đã giết được con quái vật. Bạn nhận được 100 điểm kinh nghiệm và 50 điểm sinh tồn.】