Trong biệt thự, con ma run rẩy khi bắt gặp ánh mắt trong veo nhưng đầy nghi ngờ của Thừa Chí Chu. Nó đưa tay lên che mặt và sợ hãi khi đối mặt với Thừa Chí Chu.
Cậu không muốn Thừa Chí Chu nhận ra mình. Nói rõ hơn, cậu không muốn Thừa Chí Chu nhận ra khuôn mặt của mình.
Cậu biết cậu là ai. Cậu chính là Bạch Nghiễm. Đó là tên của cậu khi cậu còn sống.
Vì thích Thừa Chí Chu, mười hai năm trước cậu đã giết Chu Lẫm Nhiên. Cậu sau đó đã chôn xác y trong sân với sự giúp đỡ của em họ.
Sau đó, có một phần lớn trí nhớ của cậu đã bị mất. Cậu không biết mình đã chết hay chưa. Tất cả những gì cậu biết là, khi tỉnh dậy, cậu đã mang dáng dấp của Chu Lẫm Nhiên.
Có lẽ đó là một sự trừng phạt cho tội ác của cậu mà bây giờ cậu có bộ dạng đáng ghét nhất. Cho dù cậu hủy hoại khuôn mặt của mình như thế nào, thì ngày hôm sau nó sẽ trở lại như cũ và cậu chỉ có thể mang khuôn mặt của Chu Lẫm Nhiên.
Và bây giờ anh phải xuất hiện trước Chí Chu với dáng vẻ này.
Làm sao cậu có thể dùng bộ mặt này để đối mặt với Chí Chu?
Con ma từ từ ngồi xổm xuống. Nó cuộn tròn người lại và khuôn mặt của nó bị vùi sâu trong vòng tay của nó.
Vì vậy, anh xin em Chí Chu…..
Đừng nhìn anh.
Đừng nhìn anh nữa.
Nhìn thấy con ma bị quấn băng ngồi xổm xuống sàn cuộn tròn thành một quả bóng mà không nói lời nào, Thừa Chí Chu chớp mắt vài cái và không khỏi cảm thấy thương hại con ma một cách kỳ lạ.
Là y cảm thấy rất tự ti về ngoại hình của mình hay là Chu Lẫm Nhiên đã làm gì đó với y để khuôn mặt của y bị biến dạng?
Cho dù Chu Lẫm Nhiên tên biến thái kia đã làm gì, Thừa Chí Chu hiện tại cũng sẽ không kinh ngạc. Nhưng đây chỉ là suy đoán của riêng anh. Rốt cuộc, trường hợp thực tế không yêu cầu anh khám phá ra sự thật. Anh không tìm thấy bất kỳ manh mối nào, vì vậy anh cũng không biết gì về danh tính của hồn ma. Đó có lẽ chỉ là một người đàn ông đáng thương bị Chu Lẫm Nhiên giết chết.
“Nếu anh không phải là Chu Lẫm Nhiên, thì anh là ai? Tại sao anh ở đây? Cái chết của anh có liên quan đến Chu Lẫm Nhiên không? ”
Để có thể hôn được hồn ma, Thừa Chí Chu cảm thấy cần phải đến gần anh hơn, vì vậy anh đã quỳ xuống và nhìn con ma một cách tò mò.
“……………”
Con ma không trả lời, nhưng cơ thể cậu tiếp tục nhẹ nhàng run lên. Thừa Chí Chu thấy cậu im lặng liền lặng lẽ rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Khi anh gần ở ngay bên cạnh con ma, anh có thể lờ mờ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo của con ma.
“Chu Lẫm Nhiên không phải tự sát. Có phải chính anh đã giết anh ấy không? " Thừa Chí Chu hỏi. “Hmm…..Nếu đó thực sự là anh thì tôi muốn nói rằng anh đã làm rất tốt. Anh ấy đáng bị như vậy ”.
_________
Nhật ký của Bạch Nghiễm (Phần 44)
Sau khi Chí Chu mất trí nhớ về tôi, tôi không dám gặp lại em ấy. Tôi lo lắng rằng sự xuất hiện của mình sẽ kích thích em ấy và khiến em ấy nhớ lại người đàn ông đó.
Vì vậy, tôi chỉ có thể quan sát em ấy từ xa.
Nhưng từ sáu năm trước khi tôi bước vào trò chơi, tôi thậm chí còn không thể nhìn thấy bóng của em ấy.
Một năm, hai năm, ba năm, bốn năm …….
Tôi sắp phát điên lên vì những suy nghĩ dằn vặt của chính mình và từ đó tôi đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của mình.
Nếu tôi có thể được cho một cơ hội khác để nhìn thấy Chí Chu, lúc đó tôi nhất định sẽ xuất hiện trước mặt em ấy. Tôi sẽ làm mọi thứ có thể để biến em ấy thành của tôi.
Tôi sẽ không để em ấy đi nữa.
______
Nhật ký của Bạch Cao Niên (Trích)
Khi tôi học năm thứ hai trung học, anh họ của tôi đã học đại học A (Đúng vậy, trường đại học này không có gì đáng ngạc nhiên khi ở cùng thành phố với Thừa Chí Chu. Nó cho phép anh ấy bí mật theo dõi Thừa Chí Chu từ rất gần) bất ngờ gọi cho tôi và yêu cầu tôi chuyển sang trường khác.
Tôi hỏi anh ấy tại sao, nhưng anh ấy chỉ phớt lờ tôi và cúp máy mà không cho tôi biết lý do.
Tôi suy nghĩ về điều đó và sau đó nói chuyện với bố mẹ về việc chuyển trường. Mặc dù cách anh ấy nói rất khó chịu, nhưng dù gì thì chúng tôi cũng là những người bạn thân đã cùng nhau giết người, nên việc chuyển trường không phải là vấn đề lớn.
Mãi cho đến ngày trường tổ chức lễ hội thể thao, tôi mới hiểu tại sao anh ấy lại muốn tôi chuyển trường. Đó là vì anh ấy muốn nhìn trộm Thừa Chí Chu trong lễ hội thể thao.
…….. Rõ ràng anh ấy hiện đang ở cùng thành phố với Thừa Chí Chu nhưng anh ấy lại bắt tôi đến và lấy tôi làm cớ để bí mật theo dõi người kia.
Tôi đã rất tức giận nên tôi đã chuyển trở lại trường học ban đầu của tôi. Tôi không quen biết một người thân đáng xấu hổ như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT