Điều đầu tiên cậu nhìn thấy là Thừa Chí Chu đang ôm và hôn Tạ Nguyên Hoài.
Đồng tử của cậu lập tức co lại.
Bóng dáng đó vốn đã rất mờ nhạt, và nó biến mất ngay lúc không gian ảo ảnh sụp đổ. Không có ảo giác, diện mạo thực sự của khung cảnh xung quanh họ đã
được tiết lộ.
Cũng là phòng bệnh nhưng tất cả các bức tường đều bị lửa cháy đen. Một bộ xương trắng muốt đứng trước cửa sổ trông như đang nhìn ra ngoài và chờ đợi ai
đó.
Đây là giường mà Tiểu Chu đã từng ở.
Tạ Nguyên Hoài đã đặt thi thể của chính mình ở đây khi hắn lặng lẽ chờ đợi Tiểu Chu của mình.
“………..”
Nhìn thấy bộ xương, bàn tay ôm chặt thanh kiếm của Bạch Nghiễm và bóng tối trào ra từ sâu trong mắt cậu. Với ánh mắt đầy đe dọa, cậu giơ tay lên và trực
tiếp cắt đầu bộ xương.
“Cạch cạch cạch cạch cạch cạch ……”
Đầu của bộ xương rơi xuống đất và lăn bên cạnh chân của Bạch Nghiễm. Cậu dậm chân vào nửa dưới của nó một cách vô cảm và ngay lập tức nghiền nát răng
và hàm của nó thành những mảnh vụn.
Sau đó cậu bước đến bên cạnh Thừa Chí Chu.
Thừa Chí Chu ngồi trên sàn với vẻ mặt thất thần. Anh vẫn âm thầm khóc.
Bạch Nghiễm ấn tay lên vai anh, dùng tay còn lại lau đi những vết nước mắt trên mặt anh. Ngón tay cậu khẽ run lên và cậu không thể kiểm soát tốt sức lực của
mình khiến vùng da mềm mại quanh mắt anh hơi đỏ lên.
“Chí Chu …….Sao em lại khóc?”
Tại sao em lại khóc vì “anh ấy”?
“Anh ấy” có tư cách gì để Chí Chu khóc vì “anh ấy”?
Thừa Chí Chu không trả lời câu hỏi của Bạch Nghiễm và chỉ tiếp tục khóc. Bạch Nghiễm mím môi, đôi mắt tối sầm lại. Một cơn bão xuất hiện trong cậu
"EM…….."
Thật lâu sau, Thừa Chí Chu cuối cùng cũng lên tiếng. Anh khóc rất đáng thương, giống như một con thú nhỏ bị bắt nạt, nhìn rất mềm mại. Ngay cả giọng nói
đầy nước mắt của anh cũng có chút nhẹ nhàng.
“Em …….Anh có thể ôm em không?”
Bạch Nghiễm sững sờ. Bóng tối trong mắt cậu lập tức tản ra.
"Ôm anh……"
Thừa Chí Chu thấy cậu không nói gì thì cho rằng cậu không muốn. Anh sụt sịt một chút và giật mạnh quần áo của mình.
"Anh rất khó chịu sao?"
Bạch Nghiễm có thể nói rằng anh vẫn đang trong tình trạng mất kiểm soát. Tâm trạng của cậu ngay lập tức được cải thiện và một nụ cười nhạt nở trên khuôn
mặt, nhưng cậu vẫn tiếp tục trông không hề bối rối và hành động như thể cậu không nhận thấy rằng có điều gì đó không ổn. Cậu nhẹ nhàng đồng ý:
"Được rồi, anh sẽ ôm em."
Cậu kéo Thừa Chí Chu vào lòng và vỗ về mái tóc mềm của anh. Cậu còn vô tình hôn nhẹ lên đỉnh đầu anh.
Thừa Chí Chu dường như muốn được ôm vào lòng. Anh lập tức ôm cậu lại và thu mình vào lòng. Tiếng nức nở của anh cũng dần ngừng lại.
Nhất thời không buông tha cho Bạch Nghiễn. Bạch Nghiễm cũng sẽ không chủ động đề nghị như vậy, cứ như thế này, họ đã ôm nhau rất lâu rồi. Thừa Chí Chu
sau đó đột nhiên bắt đầu di chuyển. Ngay khi Bạch Nghiễm nghĩ rằng anh đã khôi phục được trạng thái mất kiểm soát và cảm thấy hơi hối hận, thì nghe thấy
anh nói với một giọng ngượng ngùng:
"………..Anh có thể hôn em không?" …………
Lần này, Bạch Nghiễm không nói "được".
Bởi vì ngay lúc Thừa Chí Chu nói xong những lời đó, anh lập tức nâng cằm Thừa Chí Chu lên, đặt môi mình lên đôi môi mà anh hằng ao ước.
Minh Kỳ và con gấu chạy qua tầng chín rộng lớn. Trên đường đi, cô gặp phải những y tá lúc nãy. Họ đã giết y tá trưởng và đang lang thang không mục đích
trong thế giới ảo ảnh này. Minh Kỳ đã cố gắng cẩn thận để tránh bị họ phát hiện.
Sau một khoảng thời gian không xác định đã trôi qua, cô đột nhiên thấy một không gian bị vỡ và bị chia cắt. Giống như một tấm gương bị đập vỡ, những mảnh
vỡ của thế giới ảo ảnh nằm rải rác trên mặt đất để lộ ra một cái hố đen tối.
"Đây là lối ra." Con gấu nói.
Nhìn thấy lối ra, Minh Kỳ nhớ lại sự rung chuyển và âm thanh vỡ tan lớn mà cô đã nghe thấy trước đó. Có lẽ đó là âm thanh của tầng chín bị đột nhập và,
không ngạc nhiên, đó là điều mà Bạch Nghiễm đã làm.
Bạch Nghiễm làm cách nào để quản lý điều đó …….Cô nghĩ về điều đó nhưng không thể hình dung ra được.
Cậu thật sự không đơn giản ……… Cảm giác mà cậu dành cho cô lúc nãy rất đáng sợ. Trong một khoảnh khắc, cô đã nghĩ rằng mình đã nhìn thấy Tạ Nguyên
Hoài.
Minh Kỳ cẩn thận chạy ra khỏi tầng chín ảo ảnh.
________
Nhật ký của Bạch Nghiễm (Phần 31)
Chí Chu không nói em ấy muốn tôi hôn ở đâu. Để an ủi em ấy tốt hơn, tôi rõ ràng đã chọn hôn em ấy ở nơi mà người ta an ủi nhất.
…………
…………
Tôi cũng hy vọng rằng Chí Chu sẽ nhờ tôi an ủi em ấy với thân thể của tôi.
Tôi sẵn lòng làm điều đó.
P/s: Like chưa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT