Trương Hùng không quan tâm đến cái này, đi đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Hy.

Vốn dĩ vừa có một cuộc cãi vã kịch liệt, nhưng bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Trương Hùng đã gây ra một sự yên tĩnh kỳ lạ trong phòng khách.

Lâm Thanh Hy ngồi trên ghế sofa, bưng một tách trà nóng và uống chầm chậm.

Mấy người còn lại, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

Khoảng một phút sau, bác cả của Lâm Thanh Hy mở miệng trước.

"Có vài người thực sự tự coi mình là chủ của cái nhà này rồi.

Không hiểu thân phận của mình, thấy chúng tôi đến nhưng cũng chẳng biết rót trà mời nước?"

"Đúng thế đấy", Vương Vĩ, con trai của bác cả Lâm Thanh Hy, cũng nói: "Cái loại không biết tôn ti trật tự, không biết mình, xem ra cũng được giáo dục chẳng tốt lắm".

"Còn đứng ngây ra đó làm gì, không biết đi pha trà đi?", bác hai của Lâm Thanh Hy nói, với một sự khinh miệt đối với Trương Hùng.

"Dựa vào cái gì?", Lâm Thanh Hy từ từ đặt cốc trà xuống, giọng nói không vui: "Trương Hùng là chồng tôi, chủ của cái nhà này, mấy người là khách, có quyền gì mà lên mặt với anh ấy?"

Trương Hùng ngồi trên ghế sofa, như thể anh không nghe thấy sự châm chọc của đám người thân Lâm Thanh Hy, vẻ mặt bình thản.

Thấy sự dửng dưng của Trương Hùng, đám người thân của Lâm Thanh Hy không vui, đôi mắt của hai người anh họ ánh lên vẻ tức giận.

Anh họ Vương Vĩ hét lên: "Đây là lúc bàn bạc việc nhà, cút!"

Vương Vĩ nói năng không hề kiêng nể ai, hôm nay tâm trạng hắn không tốt.

Hắn bị em họ tính kế, bị cắt mất rất nhiều thứ trong phần tài sản thừa kế, đang kìm nén lửa giận không có chỗ phát, thì tự nhiên đứa em rể này dẫn xác tới!

"Thằng hèn, không biết tu mấy đời mới bám được vào cái cây to nhà họ Lâm chúng tao!", bác cả của Lâm Thanh Hy cũng đang tức giận, nên đã trút lên đầu Trương Hùng.

Trương Hùng khẽ cau mày, sau đó trên khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Nếu những người này trước mặt anh không phải là họ hàng của Lâm Thanh Hy, anh cam đoan rằng những người này đã chết rồi.

Giờ dù nói thế nào thì cũng ảnh hưởng đến Lâm Thanh Hy, chỉ cần liên quan đến cô là anh có thể nhượng bộ.

"Ha, nhà họ Lâm? Giờ các người lại xem mình là người nhà họ Lâm cơ đấy?", Lâm Thanh Hy giễu cười: “Vương Vĩ, Lâm Xuyên, hai người có cái chức bù nhìn ở công ty, không biết hàng ngày làm được gì cho tôi? Coi tiền của công như của mình vậy, tự tiện tham ô mấy chục triệu, hai người có biết đợt này công ty đang tổn thất rất lớn không? Giờ thì cứ mở miệng ra là nói mình là người nhà họ Lâm, sao tôi không thấy hai người làm được việc gì cho nhà họ Lâm thế”.

Lâm Thanh Hy đưa tay ra chỉ hai anh họ của mình, trì triết họ không thôi.

"Câm mồm đi!", bác cả của Lâm Thanh Hy thét lên một câu chói tai, cắt ngang lời nói của Lâm Thanh Hy, hét lên: "Nếu đã nói đến nhà họ Lâm thì tôi sẽ nói cho cô biết, cô đến trước ngôi mộ của mẹ cô mà hỏi, cô có mang dòng máu nhà họ Lâm hay không!"

Những lời của bà bác cả khiến khuôn mặt Lâm Thanh Hy đột nhiên đông cứng, do đó ngây ra: "Bác nói gì?"

"Haha, tôi đang nói gì à”, bà cô cười lớn: “Vậy cô đi hỏi thằng bố hèn yếu của cô đi, lúc mà mẹ cô đang gian díu thì bố cô làm gì”.

"Chị!" Lâm Kiến Vũ, người từ đầu đến giờ chưa nói câu nào, cuối cùng đã lên tiếng: "Đủ rồi! Vấn đề này không liên quan gì đến con trẻ cả!"

"Bố, rốt cuộc là sao vậy?", Lâm Thanh Hy nhìn Lâm Kiến Vũ.

Những người còn lại nhìn Lâm Thanh Hy với ánh mắt rất thách thức.

Lâm Kiến Vũ lặng lẽ nhìn con gái mình, đôi mắt đầy cảm giác tội lỗi.

Vương Vĩ mỉm cười và nói: "Luôn mồm nói mình là người nhà họ Lâm, luôn mồm nói nỗ lực hết mình vì nhà họ Lâm mà không biết thực ra mình chỉ là một đứa con hoang, chẳng có tí huyết thống nào nhà họ Lâm thế mà còn ở đây…”

"Bốp!"

Vương Vĩ chưa kịp nói hết câu, thì một âm thanh sắc nét vang lên đã cắt ngang lời hắn nói.

Trên mặt bên của Vương Vĩ, in vết dép hồng hồng.

Âm thanh này đã chuyển sự chú ý của mọi người từ hai bố con Lâm Thanh Hy sang Vương Vĩ.

Trương Hùng từ từ bước đến trước mặt Vương Vĩ, nhìn xuống tay phải, xoa tay, nói khẽ: "Xin lỗi đi, không thì tôi đảm bảo, hôm nay anh sẽ không bước ra được khỏi đây đâu".

Vào lúc này, Trương Hùng đang đứng trên sàn nhà với một chiếc dép.

Chiếc dép còn lại đã trơ trọi dưới chân Vương Vĩ, như thể nói cho mọi người biết, dấu dép trên mặt Vương Vĩ từ đâu mà đến.

Vương Vĩ đưa tay ra ôm mặt.

Rõ ràng hắn có thể cảm nhận được cái đau và nóng ở mặt mình.

Hắn nhìn Trương Hùng với đôi mắt không thể tin được, giọng nói run rẩy: “Mày dám đánh tao!"

"Bốp! Bốp!"

Để đáp lại Vương Vĩ, hai tiếng bạt tại lại vang lên.

“Xin lỗi mau, lần tiếp theo sẽ là ba cái đấy, cứ thế mà suy ra, đánh đến chết", giọng điệu của Trương Hùng rất nhẹ, như thể anh đang nói điều gì đó không liên quan, nhưng trong giọng điệu của anh lại mang vẻ vững chắc, như thể anh đã nói là sẽ làm.

Hành động của Trương Hùng khiến mọi người trong nhà, bao gồm cả Lâm Thanh Hy, choáng váng.

Không ai ngờ Trương Hùng lại ra tay, ngay cả khi mắng anh, nói anh là đồ đê tiện hay bắt anh đi rót trà, anh cũng chỉ cười cười đáp lại, ai mà ngờ anh lại trở mặt nhanh như vậy.

Sự bùng phát đột ngột của Trương Hùng khiến những thứ Lâm Xuyên định nói bị nuốt ngược lại vào trong.

Mặt anh ta lộ ra vẻ khinh khỉnh, tâm thế hóng cuộc vui.

Em họ Từ Uyển thì lại nhìn vào mắt Trương Hùng.

Mẹ của Vương Vĩ tức muốn lồi mắt, bà ta vội vã tiến về phía Trương Hùng nhưng bị Trương Hùng đẩy ra, ngã sấp xuống một bên, nhưng lại không bò dậy mà la lên: “Lâm Kiến Vũ, đây là thằng con rể tốt mà cậu tìm ra đây à! A! Nếu hôm nay không cho tôi một lời giải thích rõ ràng thì không xong với tôi đâu”.

"Bác muốn giải thích gì?", Lâm Kiến Vũ còn chưa lên tiếng, Lâm Thanh Hy đã mở lời.

Cô trông giống như một ngọn đuốc, nhìn chằm chằm vào bà bác kia: “Là con của bác, ở đây nói năng lỗ mãng, chẳng nhẽ chúng tôi còn phải đứng đây để bị anh ta sỉ nhục à?”

Mẹ của Vương Vĩ đứng dậy khỏi mặt đất, run rẩy vì tức giận: “Báo cảnh sát! Chúng tao sẽ báo cảnh sát!”, bà ta chỉ tay vào Trương Hùng, lồng ngực phập phồng, thở hổn hển.

Đối mặt với sự đe dọa của bác mình, Lâm Thanh Hy mỉm cười thờ ơ: "Nếu muốn báo cảnh sát, cứ tự nhiên, nhưng để tôi nói cho mà nghe, đây là nhà tôi, viết tên Lâm Thanh Hy.

Các người lu loa lên ở đây, coi như có mời đầy luật sư đến đây, kiện cáo cũng không thắng nổi tôi đâu, còn nếu muốn báo cảnh sát, giờ báo luôn đi".

"Mày...!mày...", bác cả của Lâm Thanh Hy run rẩy, cứ “mày..mày.".

cả buổi cũng chẳng nói được đoạn sau, cuối cùng, chỉ vào Lâm Kiến Vũ: "Lâm Kiến Vũ, xem con gái của cậu đi, xem xem trong mắt nó có còn coi tôi là bề trên không!"

"Được rồi, bỏ qua chuyện này đi!", Lâm Kiến Vũ không vui hừ lạnh..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play