Ngay cả khi cô rời khỏi bệnh viện rồi thì những câu nói của bác sĩ vẫn còn vang vọng bên tai. Lý Nhược Hy không dám khóc, những lúc như thế này cô cần mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô đứng trước hai lựa chọn, một là chấp nhận sống chung với ung thư, sau khi em bé sinh ra mới điều trị. Hai là, bỏ đứa bé, nhưng lựa chọn thứ hai này, cô không làm được. Cô chọn cách chịu đựng một mình, không tiết lộ cho người nhà, vì nếu nói ra họ sẽ chọn cách thứ hai, vì thế cô sẽ giấu kín bí mật này đi.
Ngay lúc cô bần thần thì nhận được cuộc gọi của cậu Lý Hải.
- Nhược Hy, mày sang tên mảnh đất ở quê cho tao đi, bây giờ bà cũng mất rồi nên tao định bán đi, em mày cũng cần có của hồi môn để lấy chồng.
Lý Nhược Hy bây giờ không đủ sức, cũng không còn tỉnh táo để nói chuyện này với họ nên cô đã từ chối thẳng thừng:
- Cháu không bán đâu, cũng không chuyển nhượng sang cho cậu được.
Lý Hải lập tức tức giận lên với cô:
- Mày làm gì có quyền.
Mợ của cô có lẽ cũng ngồi ngay bên cạnh nên nói tràn vào:
- Nó còn dám cãi lại à? Chắc bây giờ con dâu nhà quyền quý nên có để ý tới cái gì đâu.
Lý Nhược Hy không muốn nghe thêm lời phàn nàn vô bổ nên quát lớn với họ qua điện thoại:
- Cháu nhất quyết không sang tên cho hai người đâu, cháu mệt rồi nên cúp máy đây.
Bọn họ ở đầu dây bên kia tức đến mức lộn cả ruột nhưng cũng không làm được gì.
***
Lý Nhược Hy về nhà, khi cô vừa mới bước vào thì cả căn phòng vẫn tối om, có lẽ Mộ Dung Hãn vẫn chưa về. Nơi đây sẽ chỉ có mình cô cô đơn mà thôi. Cô bật đèn rồi cởi giày dép.
Suy nghĩ đó vừa lóe lên thì cô đã bị ai đó túm chặt lấy tay rồi hôn ngấu nghiến, cô sợ hãi nên nhắm chặt mắt vào. Khi mùi hương quen thuộc lan tỏa khắp đầu mũi thì cô đã biết rằng người đàn ông này chính là Mộ Dung Hãn.
Họ hôn nhau triền miên, không có ý định dừng lại, cô cứ theo sự dẫn dắt của anh mà tiến vào tình yêu. Còn lối thoát nào cho Lý Nhược Hy hay không?
- Anh có điều muốn nói.
Lý Nhược Hy hoàn toàn mệt lả người mà dựa dẫm vào anh. Mộ Dung Hãn liền nói tiếp:
- Anh nhớ ra ký ức của chúng ta rồi. Sau này gia đình chúng ta sẽ có thêm thành viên mới, vì em đã chịu khổ nhiều rồi nên anh sẽ bồi đắp cho em. Ngay bây giờ luôn.
Nói xong thì Mộ Dung Hãn bế bổng Lý Nhược Hy vào phòng ngủ. Vì mấy ngày nay anh đều nhịn nên bây giờ liền muốn phóng túng hết thảy.
Lý Nhược Hy nghe mấy câu nói kia của anh thì cô chỉ hỏi lại để chắc chắn hơn, trước kia thì cô sẽ hoàn toàn tin tưởng anh nhưng bây giờ thì khác, cô đã tự tạo cho mình một thói quen phòng vệ.
- Dung Hãn, có thật là anh nhớ ra rồi hay không?
Mộ Dung Hãn hôn nhẹ lên môi của cô một lần rồi mới nghiêm túc trả lời.
- Đương nhiên, anh đã nhớ ra từ mấy ngày trước rồi. Chỉ là anh muốn tạo bất ngờ cho em, coi như là một món quà nhỏ chúc mừng em chuẩn debut đi.
Lý Nhược Hy cười nhạt, bây giờ cô chẳng còn tâm trạng vui vẻ được nữa rồi, đời vả cho cô một cú sốc lớn, khiến cô không biết xoay xở kiểu gì, bây giờ đến anh cũng tìm mọi cách để lừa gạt cô. Cô khoan tức giận, cô hỏi thêm anh:
- Anh có muốn đứa nhỏ này không?
Mộ Dung Hãn thấy đối phương nghiêm túc, anh không nhịn được mà cười phá lên để phá bầu không khí khó chịu.
- Bà xã, em nói gì vậy? Em đừng nghiêm túc như vậy.
Lý Nhược Hy nhíu mày, cô gắng giọng xuống kiên nhẫn hỏi anh một lần nữa:
- Mộ Dung Hãn, anh có muốn đứa bé này không?
Mộ Dung Hãn cũng bắt đầu sợ hãi, anh không biết vì sao cô lại trở lên như vậy nữa, sau cùng anh vẫn trả lời:
- Có chứ, nó là con chúng ta mà.
Lý Nhược thoải mái hơn trước, cô cười nhẹ, trong lúc đợi chờ đáp án, cô rất sợ hãi, nếu như anh ấy muốn thì sao, không muốn thì sao? Cho dù thế nào thì cô vẫn sẽ sinh đứa bé ra nhưng cô vẫn chưa thể định hình được suy nghĩ của mình như thế nào sau khi nghe đáp án từ Mộ Dung Hãn.
Mộ Dung Hãn ôm chầm lấy cô, cằm dụi dụi nhẹ vào hõm vai cô rồi hỏi:
- Em có chuyện gì không vui à?
Lý Nhược Hy lấy tay che kín mắt mình, cô không muốn đối phương nhìn thấu được biểu cảm lo sợ của mình, càng không muốn anh nhìn thấy giọt lệ kia.
Không đáp lại anh bằng lời nói, cô trực tiếp hôn anh như một câu trả lời trừu tượng.
- Mộ Dung Hãn, em muốn.
Mộ Dung Hãn cũng có mục đích đó nhưng anh chưa từng nghĩ cô ấy lại chủ động như vậy. Anh cũng không nghĩ nhiều, lập tức đáp ứng cô. Trong lúc họ đang đắm đuối thì cô thủ thỉ vào tai của anh.
- Nhẹ nhàng một chút, em bé đau.
Mộ Dung Hãn lo sợ ảnh hưởng tới thai nhi nên đề nghị cô:
- Hay là chúng ta dừng lại.
Lý Nhược Hy đặt hai tay lên mặt anh, cô khá dùng lực khiến anh hơi bất ngờ. Ánh mắt của cô vô cùng kiên định mà nói:
- Không muốn.
Mộ Dung Hãn vì thế mà càng cao hứng hơn, anh liền cảnh báo cô:
- Nếu vậy thì đừng hối hận. Anh sẽ không tha cho em đâu.
Từng cử chỉ của Mộ Dung Hãn đều ẩn chứa sự
[email protected] muốn, bàn tay len lỏi khắp cơ thể của Lý Nhược Hy. Cuối cùng dừng lại ở vùng bụng của cô. Mộ Dung Hãn nhìn ngắm nó rồi nói:
- Sau này chắc để lại vết rạn, cố gắng lên nhé, cho dù em có như thế nào thì anh đều yêu thích.
Lý Nhược Hy nói nửa thật nửa đùa:
- Chắc lúc đấy anh lại chê tôi như bà già ngay thôi.
Anh bật cười rồi hôn nhẹ lên khoé mắt của cô.
- Không đâu.
Anh vừa hành động rất nhanh lại thuần thục, nhẹ nhàng hôn không bỏ sót một chút nào trên da thịt của cô.
Bọn họ đã triền miên chẳng rõ thời gian, chỉ biết bên cạnh là người thương của mình mà thôi.
Trong đêm, khi Mộ Dung Hãn đang ngủ, Lý Nhược Hy liền nhẹ nhàng lấy đồ đạc cần thiết vào vali rồi kéo ra khỏi phòng ngủ. Từ đầu tới cuối, cô đều cố gắng không phát ra tiếng động.