Sau một hồi, Mộ Dung Hãn chỉ đành ngồi lại nhìn Lý Nhược Hy ngủ vật ngủ vạ ở chỗ này.

- Nhược Hy, bây giờ chúng ta về được chưa?

Giọng điệu của anh như có vẻ vẫn rất kiên nhẫn mà đợi cô ấy.

Bỗng nhiên, Lý Nhược Hy bật dậy rồi nhìn thẳng vào mắt của anh rồi nói:

- Anh là ai?

Mộ Dung Hãn kéo tay của Lý Nhược Hy đang vung lung tung lại rồi khuyên nhủ:

- Nhược Hy, về nhà nhé.

Khuôn mặt ửng đỏ của Lý Nhược Hy khiến anh không thể nhịn được cười, đầu tóc rối bời, vẻ mặt phụng phịu như ăn vạ bất thành. Anh thấy vậy thì vuốt tóc mai gọn gàng lại cho cô ấy. Khi anh định nói gì đó thì cô ấy lại nói trước:

- Dung Hãn, tên khốn, có phải anh cũng làm như lão ta rồi không?

Mộ Dung Hãn nhíu mày, anh không hiểu cô ấy hỏi mình chuyện gì cả, vừa mới về nước liền bị vợ đổ oan. Anh còn chưa kịp nói ra thì lại bị cô ấy chặn họng tiếp:

- Tên khốn, đừng chạm vào em, anh là đồ khốn.

Mộ Dung Hãn không còn sức để chế ngự cô ấy nữa nên bắt đầu nổi nóng. Anh vừa xuống sân bay đã phải đến đây dọn dẹp giúp cô. Chú chủ quán và mọi người xung quanh đều đang nhìn họ cãi vã. Chú chủ quán không nhịn được nữa mà chạy ra:

- Cậu thanh niên, cậu làm gì con bé à. Nó buồn bã từ lúc tới đây đấy.

Lý Nhược Hy thấy chú chủ quán nói vậy thì mượn cớ nói tiếp:

- Ừm, chú nói đúng quá, anh ấy tồi lắm.

Mộ Dung Hãn vội vàng chỉnh lại khẩu trang của mình, vì anh là người nổi tiếng nên không thể lộ diện một cách thoải mái được. Bây giờ vì chuyện cãi vã mà người người đều tập trung vào họ rồi. Anh cũng chỉ biết trả lời:

- Chú ơi, cô ấy uống say quá thôi. Cháu gửi tiền đồ ăn, cháu xin phép đưa cô ấy đi trước.

Chú chủ quán suy nghĩ một hồi rồi hỏi Lý Nhược Hy:

- Nhược Hy, cháu có quen cậu ta hay không?

Lý Nhược Hy bỗng dưng đứng yên, cô nhìn anh một lượt rồi lại cười khà khà.

- Chú, anh ấy là chồng cháu đấy, là Mộ Dung Hãn đấy, đẹp trai lắm, chú không biết đâu.

Lần này thì toang thật rồi, Mộ Dung Hãn nhíu mày, sau lớp khẩu trang kia chính là sự lo sợ, trước khi mọi chuyện đi quá xa thì anh bế xốc cô lên rồi đi lên xe.

Mấy người xung quanh bắt đầu ồn ào, có một cô gái nhìn được mặt của anh nên cũng nảy sinh thắc mắc rồi nói với bạn của mình.

- Hề như là Hãn Hãn của chúng ta thật đó, anh ấy là thật đấy.

Một cô gái khác thì lại nói:

- Thế cô gái kia lại nói là chồng, vậy anh ấy kết hôn rồi sao?

Cả một tiệm đồ ăn nhỏ ồn ào hơn bình thường. Chú chủ quán lắc đầu rồi làm tiếp việc của mình.

Cuối cùng họ cũng về tới nhà. Mộ Dung Hãn phải đi đi lại lại tận hai chuyến, một lần là bế cô bé say khướt này vào phòng, lần khác lại phải đi lấy hành lý của mình. Khi anh mang hành lý vào phòng xong thì lại thấy Lý Nhược Hy đang cởi áo hoodie ra rồi đứng ở giữa nhà nhảy nhót, bây giờ cô ấy chỉ mặc trên người một chiếc áo bra với chiếc quần vải đen bó sát. Mộ Dung Hãn cũng rất biết chiêm ngưỡng, anh dựa vào cánh cửa rồi nhìn xem cô có thể làm trò gì, ai ngờ cô lại nhớ nghề mà múa vài đường tuồng cổ, tiện thể cất tiếng hát, có lẽ do say nên giọng hát không được trong và dày như bình thường.

- Chàng ơi, đừng bỏ em đi, chàng ơi.

Vừa mới phút trước đau thương mà phút sau cô ấy đã thay đổi một trăm tám mươi độ, Nhược Hy chạy tới chỗ anh rồi nói:

- Đồ tồi, chàng là một tên khốn, là một chàng trai hám tiền hám sắc. Lại còn cười hả?

Mộ Dung Hãn bật cười, quả thật anh có thích tiền cũng thích sắc nhưng không đến nỗi để bản thân mình rơi vào tình trạng đi quá đạo đức. Nhắc mới nhớ, không hiểu vì sao mà cô ấy toàn nói mấy lời nói lung tung gì đâu.

Khi Lý Nhược Hy thấy anh ấy cười thì không nhịn được, cô tức giận dẫm chân lung tung rồi thôi. Sau khi thấy mệt rồi thì lại tìm đến ghế sofa rồi nằm xuống, tứ chi tung hoành tứ phía.

Mộ Dung Hãn lại lắc đầu, anh đã rất mệt rồi nên chỉ đành bế cô vào phòng ngủ rồi đi về nghỉ, nhưng sau khi đặt nhẹ nhàng cô ấy xuống thì cô ấy lại mạnh mẽ kéo anh lại để ôm hệt như một con gấu bông.

- Đừng đi mà.

Mộ Dung Hãn cứng đờ, bây giờ thứ gì không nên chạm thì đều chạm mất rồi, cả thân thể của cô ấy đều dính chặt vào người của anh. Nơi ngực mềm mại của cô đang chạm vào vòm ng ực rắn chắc của anh.

Mặt mũi của Mộ Dung Hãn bỗng chốc đỏ ửng, anh khẽ nuốt nước bọt xuống để tiết chế. Dù anh cố gắng nới lỏng tay cô ấy như thế nào thì cũng không còn sức để kéo cô ấy ra nên anh chấp nhận thử thách này.

- Nhược Hy, em thật biết cách hại người.

Chẳng biết là do cố ý hay là vô thức mà cô ấy còn cười mỉa mai anh nữa:

- Hì hì.

Mộ Dung Hãn không nhịn được liền nói thêm:

- Anh vừa mới về nước mà đã bị em hành hạ cho ra bã như thế này.

Màn đêm đã rủ hai người họ ngủ say, ánh sao trời lấp lánh, mùa thu không nóng cũng không lạnh, sự mát mẻ dịu nhẹ như đang du dương giấc ngủ vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play