Về đến nhà, Lý Nhược Hy cũng không thể bỏ mặc một mình Mộ Dung Hãn được nên đã giúp anh rửa chân tay, cô vẫn luôn múc nước rồi bơm nước bằng giếng nước thời xưa. Vì nhà cô ở quê, hơn nữa bà cô cũng không quen dùng giếng khoan nên họ vẫn dùng giếng khơi.
- Dung Hãn, anh cởi ủng ra đi, để ốc ở đó rồi ra đây rửa chân tay.
Mộ Dung Hãn vì không muốn vướng víu nên cũng vô cùng nghe lời của Lý Nhược Hy, anh nhanh chóng cởi ủng sau đó lại cởi luôn cả áo trong áo ngoài, bây giờ thân trên đều lộ rõ vòm ng ực rắn chắc.
Lý Nhược Hy vẫn tập trung bơm nước cho anh, cho đến khi cô để ý đến anh thì ngay tức khắc hai hạt đậu đỏ đã đập vào mắt cô. Nhược Hy ngại ngùng kêu lên:
- Sao anh cởi cả áo ra làm gì?
Mộ Dung Hãn cười mỉm rồi cố tình tiến đến gần cô hơn, anh đưa tay ra trước mặt rồi nói:
- Nhược Hy, cho tôi xin chút nước.
Lý Nhược Hy dần kìm xuống rồi đổ nước cho Mộ Dung Hãn rửa tay, thỉnh thoảng cô còn nhìn lên người của anh, không thể phủ nhận, thân hình này đã quá tiêu chuẩn rồi, làn da của anh không phải là quá trắng hay quá ngăm nhưng trông rất khỏe mạnh.
Lúc này, bà ngoại của cô mới bước chầm chậm ra ngoài vì nghe thấy tiếng nước, bà liền hỏi:
- Hai cháu làm gì mà để bùn đất dính đầy người thế kia?
Lý Nhược Hy như được mùa mà bắt đầu càu nhàu:
- Là tại anh ấy tưởng lươn là rắn nên mới khiến cả cháu đầy bùn đất như thế này đấy. Vì thế mà mấy con cua cháu bắt được cũng chạy mất.
Mộ Dung Hãn liền đáp lại vì không muốn mình bị oan:
- Là do cháu sợ cô ấy bị rắn cắn nên mới kéo cô ấy lên bờ cùng, ai ngờ đâu, cháu mất thăng bằng nên cả hai mới bị ngã.
Bà ngoại nghe thấy vậy thì cười lớn rồi rời đi, mặc kệ bọn họ cãi nhau.
Lý Nhược Hy mất công bắt cua, thậm chí tay cô còn bị xước nên lập tức lấy nước té lên mặt của anh cho bõ tức.
- Tại anh cả đấy.
Mộ Dung Hãn bị ngắt nước cũng không chịu thua nên cũng lấy gáo nước mà hắt hết vào người cô, ai ngờ vì cô lùn hơn anh nên tầm tay của anh đã tạt nước vào mặt của cô. Lý Nhược Hy đã ướt lại càng ướt hơn, cô vẫn cố gắng bình tĩnh vuốt nước xuống rồi nhìn đối phương bằng những đốm lửa.
Mộ Dung Hãn ngửi được mùi sắp không ổn nên anh đã chạy đi nhưng vì vại nước quá trơn do bùn đọng lại nên anh bị ngã. Lý Nhược Hy nhân cơ hội mà đổ cả chậu nước chứa vừa nãy lên người của anh.
- Ha ha, cho chết này. Căn tội trêu tôi.
Ảnh đế Mộ Dung Hãn của chúng ta đứng ở vị trí trên nhiều người vậy mà lại phải nằm im dưới đất chịu nước đổ vào người, mùi hôi của bùn cũng ám khắp người anh. Trong lúc đó, anh lại phát hiện móng tay và móng chân của anh đều bị đen lại.
Lý Nhược Hy thất anh nằm dưới đất thất thần thì liền hỏi:
- Anh sao vậy?
Mộ Dung Hãn không khóc ầm ĩ lên như trẻ con nhưng nhìn có vẻ giọt lệ đang chầu chực rơi rồi:
- Móng tay của tôi.
Lý Nhược Hy cũng sớm đoán được chương trình nên ngồi xổm xuống mà vỗ vai của anh:
- Anh bình tĩnh đi, đi tắm đi rồi đợi tôi một lát, nhà tắm bên cạnh kìa. À mà trong đó không có vòi hoa sen, chỉ có âu nước to nên tự giải quyết nhé.
Mộ Dung Hãn rất quan tâm đến vẻ bề ngoài của mình nên anh suy nghĩ khá nhiều, nếu như vì móng tay của anh xấu mà không được đi diễn nữa thì sao, còn khi gặp đối tác thì phải thế nào, cứ tưởng tưởng đến trường hợp giấu tay lại sau lưng, không dám bắt tay với người khác thì đã thành cực hình rồi.
Lý Nhược Hy ra ngoài vườn hái một vài quả chanh rồi để ở trong chậu nước, sau đó cô cũng tự rửa tay chân và gội đầu tóc trước.
Bên trong nhà tắm, Mộ Dung Hãn tìm mãi mới thấy dầu gội đầu nhưng anh không ngờ khi anh cho nó lên tóc thì nó lại cứng ngắc, thì ra đây là sữa tắm.
- Hài, chết tiệt, Lý Nhược Hy, dầu gội ở đâu vậy?
Lý Nhược Hy cũng đang gội đầu nên cô không thể mở mắt, cô chỉ dựa vào trí nhớ để đưa chúng cho anh.
- Anh hé cửa ra đi.
Mộ Dung Hãn nhanh chóng nghe lời, đưa một tay ra ngoài để lấy dầu gội nhưng đợi mãi không thấy nên hỏi lại:
- Cô không đưa cho tôi à?
Lý Nhược Hy cứ liên tục đưa đi đưa lại, cuối cùng cũng tới tay của anh nên cô liền bỏ xuống rồi nói:
- Ở ngoài cửa ý, tôi đang gội đầu nên không nhìn thấy gì cả.
Mộ Dung Hãn nghe thấy vậy thì lấy tay mò ra bên ngoài, cuối cùng cũng cầm được nó.
Vì đây là lần đầu tiên anh tắm không dùng vòi hoa sen, không dùng những sản phẩm đắt tiền nên có chút lạ lẫm nhưng bên cạnh đó, anh lại muốn tận hưởng một cuộc sống dân dã như thế này hơn.
Khi Lý Nhược Hy đang xả tóc thì Mộ Dung Hãn lại hỏi cô vì anh nhìn thấy trên tường có con gì đó màu đỏ bò qua.
- Nhược Hy, Nhược Hy.
Tiếng anh gọi cô nghe có vẻ rất sợ hãi lại cấp bách. Lý Nhược Hy nhanh chóng chạy đến trước cửa rồi hỏi:
- Anh làm sao đây?
Mộ Dung Hãn đứng im không dám nhúc nhích rồi miêu tả:
- Tôi nhìn thấy con gì đó bé bé bằng ngón tay út của cô đang bò trên tường.
Lý Nhược Hy nhíu mày, cô đang nghĩ anh chính là một tên chưa nhìn thấy con trâu bao giờ (ý chỉ người thành phố) nên mới không biết đến sự tồn tại của các sinh vật nơi đây.
- Đó chỉ là con quấn chiếu thôi, nó không làm gì anh đâu.
Mộ Dung Hãn nghe thấy vậy thì lập tức tắm rửa tiếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT