Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư cứ tưởng Tống Ngưng đến làm thư ký cho cô là hết, nhưng một lúc sau thư ký trưởng lại dẫn một thứ ký đến, mà thư ký này lại là An Noãn.Ninh Thư cảm thấy dự cảm xấu đã đến khi nhìn thấy An Noãn, cốt truyện đã đưa An Noãn đến chỗ cô rồi.Đêm qua hai người không có xảy ra chuyện gì mà.Tống Ngưng cũng cảm thấy xúi quẩy thế không biết, tầm mắt nhìn qua nhìn lại giữa Ninh Thư và An Noãn.

Tống Ngưng giậm chân, chẳng lẽ hai người họ đã có quan hệ rồi ư?Tại sao An Noãn cứ bám dai như đỉa thế nhỉ?Khi thư ký trưởng giới thiệu An Noãn với Ninh Thư, An Noãn có liếc nhìn Ninh Thư, cô cứ cảm thấy người đàn ông này quen quá, cứ cảm thấy đã gặp ở đâu rồi.Thư ký trưởng dặn An Noãn: “Từ giờ cô phụ trách pha trà rót nước cho chủ tịch.”An Noãn gật đầu, đôi mắt vẫn nhìn mặt Ninh Thư, Ninh Thư nhướn mí mắt, hỏi lạnh nhạt: “Nhìn đủ chưa?”Vừa nghe giọng nói này cái là An Noãn nhớ ra ngay, người đàn ông này chính là trai bao bị cô bao đây mà.An Noãn chỉ muốn kiếm cái lỗ nào để chui xuống.

Do cô quá điên tiết thằng cha đểu cáng và bạn thân chó má đó nên không ở công ty cũ nữa mà nộp đơn vào Tập đoàn Cung Thị, chẳng ngờ sếp tương lai lại là trai bao.An Noãn đỏ bừng mặt, sáng nay thức dậy bên cạnh đã trống không.

An Noãn nghĩ mình say quá nên chẳng nhớ gì cả.Bây giờ nhìn thấy sếp trai bao làm An Noãn muốn đi chết quá.“Xong chuyện thì ra ngoài đi.” Ninh Thư phẩy tay, nhức đầu lắm rồi.Tống Ngưng vẫn nhìn An Noãn, sau khi An Noãn ra ngoài rồi Tống Ngưng mới hỏi Ninh Thư: “Thái độ của cô ta hình như quen anh đấy, sao anh quen cô ta vậy?”Ninh Thư thấy Tống Ngưng hờn dỗi thì càng nhức đầu hơn, bảo: “Anh không quen cô ta.”Ai mà ngờ làm đàn ông lại được bao nhiêu gái xinh vờn quanh thế này.

Cơ mà Ninh Thư não lòng lắm, cô chẳng muốn chút nào đâu.Tống Ngưng bĩu môi, vòng tay ôm cổ Ninh Thư, giận dỗi: “Cung Lạc, em là vợ chưa cưới của anh, anh chỉ được có em thôi đấy.”Lúc Tống Ngưng nói câu này vừa nhõng nhẽo cũng vừa cứng rắn, không hề tạo cảm giác ghét chút nào.Lúc đứng gần nhau Ninh Thư ngửi thấy hương thơm dịu nhẹ từ người Tống Ngưng.

Đó không phải hương nước hoa, mà giống như mùi hoa lan mộc mạc tự nhiên toả ra từ cơ thể.Trái tim Ninh Thư rung động mạnh, quả là một cô gái xuất sắc, có chết cô cũng không hiểu sao nguyên chủ lại không thích Tống Ngưng nữa.Ninh Thư gỡ tay vắt qua cổ mình của Tống Ngưng ra, có chuyện gì không nói năng đàng hoàng được à?Ninh Thư đến chết, bảo: “Em là con gái nhà họ Tống, đừng nghịch ở đây.

Thư ký không phải vị trí em đảm nhận được đâu.”Ánh mắt Tống Ngưng loé thất vọng, không hiểu sao Cung Lạc lạc thờ ơ với mình như thế.

Chẳng lẽ bởi mình chưa đủ đẹp nên không dụ được ư?“Tất nhiên em phải ở đây canh để anh không bị con cáo kia cuỗm đi mất rồi.” Tống Ngưng bảo vậy.Ninh Thư càng bất lực hơn, “Có con cáo nào đâu.”Cô vô liêm sỉ lắm mới đi ngủ với con gái nhá.Tống Ngưng chau lông mày, ánh mắt quét khắp mặt Ninh Thư, bỗng nhiên cô ta hỏi: “Anh thích con trai à Cung Lạc? Là vợ sắp cưới của anh nên em có quyền được biết.”Ninh Thư muốn nói mình thích con trai thật đấy.Cô cứ thấy Tống Ngưng khác với Tống Ngưng trong cốt truyện.

Tống Ngưng trong cốt truyện thấy chồng sắp cưới của mình kết hôn với con nhỏ khác thì ghen ghét và biến thành phần tử xấu xa, sau đó tất nhiên bị nam chính tiêu diệt.Cơ mà cô không ngờ Tống Ngưng xinh thế này mà nam chính cũng ra tay được.Tống Ngưng ra ngoài, đi đến phòng trà nhìn An Noãn đang tập pha cà phê từ đầu đến chân.Tống Ngưng bĩu môi, quá tầm thường, quá tầm thường luôn ấy.

Tại sao Cung Lạc lại thích thể loại này, mà lại không cần một cô gái có điều kiện tốt như cô.Đúng là mắt mù.An Noãn cảm thấy có người nhìn mình, ngoảnh lại bắt gặp ánh mắt đanh thép của Tống Ngưng.

Tống Ngưng quá đẹp khiến An Noãn tự ti.Rồi cô lại nhớ đến cô bạn thân của mình cũng là một cô gái xinh đẹp quyến rũ, lẳng lơ đến nỗi tán bạn trai cô, sau rồi còn khoe mẽ với cô nữa.Khoé môi Tống Ngưng hơi cười cười, cô đánh giá An Noãn.

An Noãn cảm thấy mình đến bị lột sạch trước mặt cô ta, cảm giác này khó chịu quá.An Noãn chào Tống Ngưng: “Chào cô, tôi là An Noãn, hân hạnh được biết cô.”Tống Ngưng chào: “Chào.”Bầu không khí lại vắng lặng, An Noãn bưng cà phê lên, bảo: “Tôi mang cà phê cho chủ tịch đây.” Cô đi qua Tống Ngưng, hướng đến phòng của chủ tịch.Tống Ngưng dựa cửa nhìn theo dáng An Noãn với ánh mắt biến hoá lạ thường, cô ta nghịch lọn tóc và cười nhếch mép lạnh lùng.Đứng trước cánh cửa trạm trổ, An Noãn hít một hơi thật sâu rồi mới mở cửa phòng làm việc.Người đàn ông đang nghiêm túc đọc tài liệu trên ghế, bộ vest thẳng thớm may đo vừa vặn, khuôn mặt tuấn tú như tạc.An Noãn muốn đi chết quá, não cô có vấn đề mới tưởng người ta là trai bao được, đã vậy cô và anh ta còn xảy ra chuyện đó đó chứ.Xấu hổ chết mất.An Noãn đặt tách cà phê xuống bàn làm việc của Ninh Thư, hít sâu và bảo với Ninh Thư: “Chủ tịch này…”Ninh Thư nhìn An Noãn, thấy mặt cô ta rối rắm, ửng hồng lấm tấm mồ hôi thì hỏi: “Sao?”Muốn cuốn gói An Noãn đi quá.An Noãn siết áo, có vẻ lo lắng, nói: “Chuyện tối qua, anh có thể coi như không có gì được không?”Ninh Thư: …Ninh Thư vuốt mặt, nói: “Nếu cô nói chuyện tưởng tôi là trai bao thì tôi bỏ qua.”An Noãn thở phào, nói tiếp: “Còn chuyện của quán bar nữa.”“Chuyện của quán bar?” Ninh Thư thấy mặt An Noãn đỏ lựng, chẳng biết là đang nén giận hay ngại ngùng.Não Ninh Thư nổ bùm bùm, gân xanh trên trán co giật, không biết nói sao: “Cô đang tưởng chúng ta…” Ninh Thư chỉ mình rồi lại chỉ vào An Noãn, “Cô nghĩ quá rồi đấy à?”An Noãn xấu hổ và giận dữ, tức tối: “Anh đừng có nói là anh quên hết rồi nhé.”Gân xanh trên trán Ninh Thư lại giật một cái, “Tôi nghĩ là cô hiểu nhầm rồi, chúng ta không có gì hết.”“Đúng đúng, không có gì cả.” An Noãn thở dài: “Chúng ta đều quên nó đi.”Ninh Thư: …Quần què thật ấy, Ninh Thư gào thét, tại sao An Noãn cứ chắc chắn rằng cô và cô ta có gì đó nhỉ?Ninh Thư nhớ là mình không cởi quần áo cô ta, chỉ vứt cô ta ở phòng trong quán bar rồi đi ngay.

Chẳng lẽ có người bù vào lúc sau à?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play