Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư đứng bên cạnh Cung Vô Mị nhìn người ngựa hai phe chém giết nhau, cùng với đó hơi thở tỏa ra từ người Cung Vô Mị ngày càng hỗn loạn, Ninh Thư biết thằng cha này không chịu được lâu nữa rồi.Ninh Thư rất sợ Cung Vô Mị mặc kệ con mắt bao người mà xô ngã cô ra để khống chế nội thương của hắn.

Nhưng có vẻ Cung Vô Mị không định như thế, giờ mà bất cẩn cái là mất mạng liền.Yên Nam Trúc cầm kiếm dài trong tay, mắt nhìn Ninh Thư chằm chằm, hắn hỏi Ninh Thư: “Ngươi là người ở đâu, có phải cô gái bị Cung Vô Mị bắt đến không?”Ninh Thư gật đầu, muốn nói mình bị bắt nhưng lại bị Cung Vô Mị kéo giật người vào, cô ngửi ngay thấy mùi nước đái khai buồn nôn, cô muốn tránh khỏi lòng Cung Vô Mị nhưng bị Cung Vô Mị ôm chặt mất rồi.Cung Vô Mị cười gằn và nói với Yên Nam Trúc rằng: “Đây đâu phải cô gái được bản tôn bắt đến, nàng là thánh nữ ta dạy dỗ mà.”Ninh Thư: Phụt…Sao cô lại thành thánh nữ ma giáo rồi?Ninh Thư quay ngoắt sang nhìn Yên Nam Trúc, cô lắc đầu thật lực với Yên Nam Trúc.

Cung Vô Mị kề sát tai cô hăm dọa: “Không nghe lời thì giờ bản tôn sẽ giết nàng.”Ninh Thư ngậm miệng, nhìn Yên Nam Trúc bằng đôi mắt vô tội nhưng Yên Nam Trúc không chào đón ánh mắt của Ninh Thư.

Nghe thấy Cung Vô Mị bảo Ninh Thư là thánh nữ ma giáo thì đánh giá Ninh Thư bằng con mắt “giai nhân nối giáo cho giặc”.Sự tiếc nuối vì tiếc không rèn sắt thành thép này làm Ninh Thư rất ngứa mông.Ninh Thư bày tỏ mình chính là một cô gái trong sạch bị bắt trở thành thánh nữ ma giáo.“Giáo chủ, bên chúng ta không chống cự nổi nữa rồi.” Lưu quản sự lo lắng đi đến, “Giáo chủ, hay là chúng ta rút lui trước đi.”Cung Vô Mị chau mày lại nhìn một đệ tử ma giáo ngã xuống, hắn liếc con mắt ngoan độc nhìn Yên Nam Trúc rồi bảo Lưu quản sự: “Thực hiện theo kế hoạch ban đầu, đưa các đệ tử này đi.”“Vâng.” Lưu quản sự cúi người, cùng lúc đó, Lưu quản sự đâm thanh kiếm trong tay mình vào bụng Cung Vô Mị.

Cung Vô Mị rên nhẹ một tiếng rồi đánh mạnh vào ngực Lưu quản sự.

Lưu quản sự phụt máu ra miệng và ngã bay ra ngoài rồi được Yên Nam Trúc đỡ.Cung Vô Mị xây sẩm mặt mày rút thanh kiếm ở bụng ra, máu me tung tóe.“Ngô sư thúc, người không sao chứ?” Yên Nam Trúc nhét viên thuốc vào trong miệng Lưu quản sự.Lưu quản sự ngồi khoanh chân dưới đất chữa thương.“Thì ra kẻ phản bội là ông, phí công bản tôn tin tưởng ông như thế, hóa ra ông là gian tế.” Sắc mặt Cung Vô Mị tệ và xám xịt, hiển nhiên là biết Vô Ương Cung đã đến đường cùng.Cung Vô Mị bỏ qua vết thương rỉ máu trên người mình, hắn ôm Ninh Thư nhảy lên xích sắt chuẩn bị chạy trốn.Đến nước này mà Cung Vô Mị vẫn không thả cô ra, Ninh Thư chịu thua rồi, Cung Vô Mị hận cô ghê thật.Nhìn vạn dặm sương mù dày đặc ở dưới xích sắt, Ninh Thư rất sợ Cung Vô Mị vứt luôn cô xuống.Cô cắn chặt răng để mình không hét chói tai.Yên Nam Trúc thấy Cung Vô Mị bỏ chạy thì cũng bất chấp vội vàng nhảy lên xích sắt đuổi theo Cung Vô Mị.

Hai người, cả Ninh Thư bị kẹp ở nách Cung Vô Mị là ba người, làm xích sắt đung đưa vô cùng kinh.Ninh Thư rất muốn hét lên rằng mẹ nó đi từ từ không được à, đi thế này nguy hiểm lắm.Cung Vô Mị nhìn lướt qua đằng sau rồi cười khẩy một cái.

Vết thương của hắn đang chảy máu lại còn ôm Ninh Thư nên mặt mũi tái mét, màu môi phớt hồng ngày thường cũng đã chuyển sang màu tái.Ninh Thư không hiểu tại sao Cung Vô Mị phải đưa cô theo, rõ ràng cô chính là một gánh nặng.Dưới sự lo lắng của Ninh Thư, cuối cùng Cung Vô Mị cũng sang đến bờ bên kia.Cung Vô Mị thả Ninh Thư ra, hắn nhìn lướt qua Yên Nam Trúc vẫn đang chạy trên xích sắt thì nói to với Ninh Thư: “Thánh nữ, truyền thừa thánh giáo giao lại cho con, chúng ta chia nhau ra chạy rồi sẽ gặp nhau ở chùa Tướng Quốc.

Con phải bảo vệ truyền thừa cẩn thận đấy.

Chỉ cần còn truyền thừa, còn những điều ta dạy bảo, thì chúng ta sẽ không bao giờ bị lũ danh môn chính phái dối trá này tiêu diệt.”Truyền thừa? Gặp nhau ở chùa Tướng Quốc? Đậu xanh rau má, bà chẳng hiểu mày đang nói gì hết á.

Ninh Thư đần mặt, Cung Vô Mị không để Ninh Thư kịp phản ứng đã chạy luôn rồi.Ninh Thư nhìn Yên Nam Trúc ngày càng đến gần thì bỗng giật mình chạy theo hướng chạy của Cung Vô Mị.Mẹ nó, cô bị Cung Vô Mị chơi đểu.

Truyền thừa cái quái gì, chẳng qua là chuyển sự chú ý sang cô thôi.

Cái đồ Cung Vô Mị bẩn tưởi này.Bà đây không chạy đường khác đấy, bà chạy theo đường mày chạy đấy.Yên Nam Trúc bám theo Ninh Thư, Ninh Thư không nhìn thấy bóng dáng Cung Vô Mị ở phía trước thì liên tục chửi bới đậu xanh rau má trong lòng.Nhìn thấy Yên Nam Trúc ngày càng gần như ruồi bâu mật làm Ninh Thư rất phiền não.

Chạy một đường và Ninh Thư không chạy nổi nữa rồi, cô chống eo thở hổn hển, nói với Yên Nam Trúc đằng sau là: “Chờ đã đại hiệp, cho ta nói ra nỗi lòng mình đã.”Yên Nam Trúc cảnh giác với Ninh Thư, đứng cách Ninh Thư một đoạn và nói to: “Giao truyền thừa ma giáo ở trong người ngươi cho ta.

Chỉ cần ngươi hối cải để sống cuộc sống mới, không làm chuyện mất nhân tính thì ta sẽ tạm thời tha cho cái mạng của ngươi.”Ninh Thư thua, cô bảo: “Ta nói ta là cô gái tội nghiệp bị Cung Vô Mị bắt thì huynh có tin không?”“Ta không tin.

Nếu ngươi là người bị hắn bắt, Cung Vô Mị sẽ không quan tâm đến sự sống chết của ngươi.

Thế nhưng lúc hắn bỏ chạy vẫn đưa ngươi theo chứng tỏ hắn quan tâm ngươi.

Đưa truyền thừa ma giáo đây.” Yên Nam Trúc rất chính trực, hắn chỉ kiếm vào Ninh Thư, “Nếu không đừng trách ta không khách sáo.”Ninh Thư: Bà…Mệt tim quá.“Trên người ta không có truyền thừa gì thật mà, giờ huynh nên đi bắt Cung Vô Mị đi, ta chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm thôi.

Cung Vô Mị là giáo chủ, truyền thừa gì cũng phải nằm trong người hắn chứ.

Sao truyền thừa lại ở trong người không hề có sức chiến đấu, đẩy cái là ngã như ta được chứ đại ca.”Ninh Thư rất bất lực.“Yêu nữ ma giáo đừng có nói bậy, đây cũng có thể là thủ thật che mắt của Cung Vô Mị.

Nếu như ta không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa ngươi và hắn, ta cũng không biết truyền thừa ở trong người ngươi.

Cung Vô Mị đi con đường ngược với kế hoạch, ai mà ngờ rằng truyền thừa sẽ ở trong người một cô gái chân yếu tay mềm chứ.”Yên Nam Trúc chỉ kiếm vào Ninh Thư, “Ma giáo các ngươi sát hại bách tính, lạm sát người vô tội.

Vậy nên không được tồn tại truyền thừa ma giáo, đưa truyền thừa cho ta.”Ninh Thư: …Cô bé cảm thấy mệt quá.

Dạng nam chính chỉ tin thiên hạ không tin nữ chính này làm cô bé mệt quá.

Người ta nói bừa cũng tin mà nữ chính nói rát cả họng cũng không nghe.Đúng là cào xé ruột gan.Ninh Thư cởi nút áo để cởi áo.

Yên Nam Trúc quay phắt người đi quát to: “Yêu nữ dâm đãng vô liêm sỉ, đừng hòng mê hoặc ta.”Ninh Thư nhếch cái miệng, chú em nghĩ hơi quá rồi..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play