Chiều hoàng hôn ngày 20 tháng 3 năm 2003. Trời quang

Tại thôn Đại Oa, thành phố Sở Nguyên.

Lý Cường nhìn thấy chúng tôi, có chút ngạc nhiên hỏi: “Sao bọn cháu lại tới đây? Đúng lúc lắm, chú đang tính không biết có nên gọi điện cho bọn cháu hay không, Mạch Dã mấy nay không thấy đâu rồi.”

Tôi có chút kinh ngạc: “Mạch Dã không thấy đâu rồi? Sao chú phát hiện ra?” Lý Cường đáp: “Hôm qua Lý Song Song đến đồn cảnh sát để tìm chú, nói mấy ngày nay gánh hát nhỏ đang tập diễn ở trong thôn, nhưng không thấy Trương Phàm và Mạch Dã lên sân khấu, gọi điện cho Trương Phàm, cậu ta bảo đang ở ngoài bán giống nên không về kịp. Điện thoại của Mạch Dã thì không ai bắt máy, đến nhà cậu ta tìm hai ngày liền nhưng cửa đều khóa. Mạch Dã đã sống trong thôn nhiều năm, chưa từng nghe nói cậu ta có bạn bè người thân ở ngoài, nên chắc không phải đi la cà đó đây. Với cả, tuy bây giờ là cuối Đông đầu Xuân, nhiệt độ buổi tối vẫn còn rất thấp, nếu quả thực ra ngoài, kiểu gì cũng phải nói một tiếng với hàng xóm xung quanh, để lại chìa khóa, nếu không trong nhà có đồ gì bị đông hỏng mất chứ chả đùa. Lý Song Song đi hỏi khắp một vòng quanh thôn, nhưng không ai biết tung tích của Mạch Dã đâu, bà ta không yên tâm, nên đến đồn cảnh sát để báo án. Tối qua chú đến nhà Mạch Dã thì không thấy người, sáng nay lại ghé qua một chuyến, cửa vẫn khóa chặt, xem ra cả đêm qua không có ai về. Chú lo lắng cậu ta xảy ra chuyện gì, đang định không biết có nên nói cho cháu không, thì hai cháu đã đến.”

Thẩm Thư nghe Lý Cường nói xong, khẽ dậm nhẹ lên sàn, như muốn biểu đạt cảm xúc tiếc thương khi “đến chậm một bước”, nói: “Đi, chúng ta đến nhà Mạch Dã.”

Trời xẩm tối, thôn Đại Oa bị bao trùm bởi màn đêm tĩnh mịch, ống khói của nhiều nhà đang nhả thứ khói bếp màu đen ngòm, tỏa ra sự thân thiết và ấm áp của khói lửa nhân gian. Nhưng ai mà ngờ được, trong cái hòa nhã an yên này, thôn Đại Oa rốt cuộc tiềm ẩn biết bao mối nguy hiểm mà không ai hay biết, biết bao sự giế.t hại tàn nhẫn má.u lạnh đây?

Nhà Mạch Dã tối om và yên ắng, một ổ khóa to tướng khóa chặt cánh cổng lại, ngăn cách hai thế giới trong ngoài, giống như đã lâu rồi không có người ở, đoạn tuyệt với trần gian. Thẩm Thư áng chừng cái ổ khóa kia rồi nói: “Nhảy vào trong.”

Tường sân cao gần đầu người, lại không có chỗ để dẫm lên, muốn nhảy vào trong cũng không phải dễ. Thẩm Thư đứng dưới đẩy tôi và Lý Cường, dùng hết sức bình sinh mới trèo qua được tường. Lý Cường có chút ngại ngùng, bảo nếu mình còn trẻ, bức tường này căn bản chẳng là gì với chú ấy. Thực ra tôi và Thẩm Thư đều không quan tâm đến những gì chú ấy nói, trong sân tối đen như mực, yên ắng đến rợn người, chúng tôi dò dẫm tiến về trước, tôi cảm giác tim mình như muốn nhảy ra ngoài, lòng bàn tay lạnh toát.

Cửa nhà cũng bị khóa như vậy, chỉ là ổ khóa nhỏ hơn một cỡ. Nhìn qua lớp cửa kính vào bên trong, tối om chẳng thấy gì. Thẩm Thư thấp giọng đề nghị: “Cạy cửa xông vào?” Tôi có chút do dự, đáp: “Được không? Vậy là xâm nhập trái phép đó.” Lý Cường nói: “Có gì mà không được, ở quê không như thành phố, không chú trọng thế đâu, cứ cạy cửa xông vào, có gì chú chịu trách nhiệm.” Thẩm Thư lẩm bẩm một câu: “Việc đặc biệt thì phải xử lý theo cách đặc biệt, nơi này xa xôi vương pháp không quản tới, cũng không có chỗ nào để xin lệnh khám nhà.” Cậu ta lôi từ trong túi ra một chùm chìa khóa, chọn ra một chiếc có kích cỡ phù hợp, cắm vào ổ rồi vặn trái vặn phải, chưa đến một phút, đầu khóa liền bật “cạch” một tiếng. Tôi thở phào một cái, nói: “Mấy vụ án trộm cắp cạy cửa vào phòng ở thành phố chúng ta có phải do cậu làm đúng không?” Thẩm Thư đáp: “Chỉ vì mấy đồng bạc đó, cô nghĩ tôi sẽ ra tay sao?” Lý Cường nhìn Thẩm Thư, không nói gì, biểu cảm không rõ là thán phục hay ngạc nhiên.

Thẩm Thư dùng cùi chỏ để đẩy cửa hé một nửa, tiên phong bước vào trong, tôi đi giữa, Lý Cường bọc hậu đằng sau. Căn phòng tối om, xòe tay không thấy năm ngón, Thẩm Thư vặn mở chiếc đèn cường quang, đứng ở gian ngoài chiếu lên chiếu xuống một lượt, thấy không có gì khác thường mới tiến vào trong, mò mẫm để tìm công tắc đèn.

Căn phòng yên ắng. Một chiếc giường lò, tấm lót giường màu tím nhạt được thêu bằng máy phẳng phiu sạch sẽ, tủ quần áo được sắp xếp gọn gàng trên sàn nhà, ti-vi và ghế so-fa góc chữ L. Mọi thứ đều ngăn nắp, giống như chủ nhân chỉ tạm thời bỏ đi, chốc nữa sẽ quay lại vậy.

Tôi và Lý Cường đều không biết nên làm gì, dù sao cũng là xông vào nhà người khác, kể cả là cảnh sát, lại đang chấp hành công vụ, cũng khó tránh khỏi cảm giác không thoải mái. Tôi nói: “Có thể Mạch Dã chỉ đi ra ngoài thăm người thân thôi, một hai ngày nữa sẽ tự khắc về.”

Thẩm Thư không tiếp lời, lại bước vào gian ngoài, bật đèn, lúc trở ra trên tay cầm một cái đĩa đen thùi lùi, là món chim sẻ nướng mà Mạch Dã thích, do để lâu ngày, cộng với nhiệt độ trong phòng quá thấp, chim sẻ vừa khô vừa cứng. Thẩm Thư nói: “Trông có vẻ đã để được mấy ngày rồi.” Lý Cường đáp: “Mạch Dã nói anh ta rất thích món này, nướng xong mà lại để đấy không ăn.” Thẩm Thư nói: “Đến một con anh ta cũng không ăn, lần trước khi tôi và Thục Tâm đến, cái đĩa này có 13 con chim, bây giờ vẫn còn 13 con.” Tôi hỏi: “Cậu đếm qua rồi à?” Thẩm Thư đáp: “Đếm rồi, không thiếu một con, có thể anh ta không hề thích ăn chim sẻ, chỉ làm bộ để mời chúng ta ăn.” Tôi ngạc nhiên hỏi: “Làm bộ? Tại sao phải thế?”

Thẩm Thư không đáp lại, bước đến trước giường lò, nói: “Tôi cứ thấy cái giường này có gì đó không ổn, Thục Tâm, cô có để ý không, từ lần trước chúng ta đến, tấm lót giường này vẫn chưa được giặt, nhưng lại bị đảo chiều rồi, trước đây ba con hươu sao này hướng mặt về mép giường, giờ lại quay lưng về mép giường.” Tôi chợt hiểu ra, đáp: “Tấm lót giường này dài 7 – 8m, xem chừng không hề nhẹ, một mình Mạch Dã, cơ thể lại gầy còm, chưa chắc đã có tâm trạng và sức lực để mà xoay chuyển nó.” Thẩm Thư nói: “Chính thế, chúng ta thử lật nó lên xem bên dưới là cái gì.”

Ba người chúng tôi hợp lực, cuộn tấm lót giường lại, thấy bên dưới có một miếng bạt dầy cộp, kéo miếng bạt ra, bên dưới là một cái chiếu đã bị nướng đen. Cuộn cái chiếu lại, bên dưới là chiếc lò được xây bằng gạch bùn, đen ngòm, khói bụi và mùi khét đập thẳng vào mắt và mũi. Chúng tôi nhảy xuống dưới, quan sát chiếc giường lò, trên bề mặt được trát một lớp bùn đen dầy, có hai chỗ được trát xi-măng rộng chừng 1m, trong đó có một cái hình như vẫn chưa khô, nhìn rất chướng mắt, như kiểu hai miếng vá vậy.

Thẩm Thư hỏi Lý Cường: “Theo chú, bên dưới hai miếng xi-măng đó là gì?” Lý Cường trầm ngâm đáp: “Còn là gì được nữa, hốc lò chứ sao.” Tôi bất mãn, nói: “Chú ba, Thẩm Thư chưa từng sống ở vùng quê miền Bắc, sao mà biết hốc lò là gì, chú giải thích tử tế cho cậu ấy hiểu đi.” Thực ra, tuy tôi về quê không ít lần, nhưng cũng không quá rõ hốc lò là cái gì.

Lý Cường đáp: “Có gì khó hiểu đâu. Một chiếc giường lò, đầu này nối với bếp, đầu kia nối với ống khói, hốc lò nằm ở giữa, nối bếp với ống khói, nếu không thì khói đi ra từ đâu?” Thẩm Thư không bận tâm đến ngữ khí của Lý Cường, lại hỏi: “Như chiếc giường lò to như này, cần mấy cái hốc lò?” Lý Cường đáp: “Tùy người ta thích sao thôi, hai cái ba cái đều được.” Thẩm Thư nói: “Cháu đang nghĩ, liệu có phải hai chỗ trát xi-măng này không kín, khói lọt ra ngoài nên mới phải bít nó lại không?” Lý Cường “hì” một tiếng rồi đáp: “Cái đó cần phải nói nữa sao.” Trong suy nghĩ của chú ấy, đây đều là những kiến thức đời thường, nhưng tôi và Thẩm Thư không hiểu, mới thấy lạ lùng.

Thẩm Thư suy nghĩ một hồi rồi bảo: “Đào cái giường lò này lên.” Lý Cường giật nẩy mình, nghi ngờ mình nghe sai, hỏi: “Cậu muốn làm gì cơ?” Thẩm Thư nhắc lại lần nữa: “Chúng ta đi tìm công cụ, đào cái giường lò này lên.” Lý Cường đáp: “Thẩm đội trưởng, đây không phải trò đùa đâu, cậu đào lên làm gì? Chúng ta cạy cửa xông vào, chỉ cần không động vào đồ của chủ nhà, thì ở vùng nông thôn này không bị coi là điều gì to tát. Nhưng đào giường lò lên thì không, thế là phá hoại tài sản, nếu Mạch Dã mà truy tố, chúng ta đều phải chịu trách nhiệm.” Ngữ khí của Thẩm Thư vẫn kiên định, nói: “Nếu bị truy tố, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Tôi thấy Thẩm Thư cố chấp như vậy, dường như hiểu ra điều gì, nói: “Thẩm đội trưởng, có phải cậu đang nghi......?” Thẩm Thư đáp: “Đúng, tôi nghi ngờ th.i th.ể của Trương Phương đang được chôn dưới cái giường lò này.” Nghe đến đây, tôi không khỏi rùng mình, lúc này ngoài trời tối đen như mực, gió Bắc thét gào, ánh đèn trong phòng u ám, nghĩ đến cảnh tượng có một th.i th.ể đang nằm yên ắng ở ngay bên cạnh, tôi không khỏi rùng mình sợ hãi.

Lý Cường lại càng không hiểu cậu ta nói gì, đứng ngơ ngác nhìn Thẩm Thư.

Thẩm Thư tiên phong ra ngoài tìm công cụ, tôi và Lý Cường mơ mơ màng màng bám theo sau. Ba người mượn ánh trăng ảm đạm để đi vòng quanh sân một lượt, tìm ra xẻng và cuốc, cầm lên tay. Lúc này, đột nhiên Thẩm Thư hét lên: “Ai? Mau ra đây.” Tôi bị dọa cho mất hồn, xém chút nữa thì quẳng xẻng cuốc trong tay xuống đất, trách Thẩm Thư: “Có người bị dọa mà chế.t đấy, đêm hôm khuya khoắt, tự nhiên cậu hét toáng lên làm gì vậy?”

Chưa dứt lời, bỗng một bóng người lướt qua cổng chính, một giọng nữ run rẩy cất lên: “Thanh tra Thục Tâm đó à? Là tôi, Lý Song Song đây, từ xa trông thấy nhà Mạch Dã sáng đèn nên tôi mới đến xem. Cậu cảnh sát ban nãy tinh mắt thật, tôi mới lộ đầu ra, đã bị cậu ta trông thấy rồi, hét toáng lên làm chân tôi đến giờ vẫn còn run đây.”

Tôi xá.ch cuốc xẻng đi về phía cổng, trong tay có đồ nên cũng bạo dạn hơn hẳn, đứng cách cánh cổng lớn nhìn ra, thấp thoáng thấy được bóng dáng đen ngòm của một người phụ nữ, liền hỏi: “Bác đến đây làm gì? Không có việc của bác đâu, mau về đi.” Lý Song Song đáp: “Tôi về ngay, mà các cô đang làm gì ở đây thế?” Tôi nói: “Có việc, bác mau về nhà đi.” Tôi phớt lờ bà ta, quay lại cùng Thẩm Thư bước vào phòng.

Bà người nhảy hết lên giường lò, vây quanh cái hốc lò được trát xi-măng kia, Lý Cường vẫn có chút không yên tâm, hỏi: “Đào thật à? Ở quê, đào giường lò nhà người khác là chuyện lớn đấy, nếu giờ mà không đào ra cái gì là chúng ta ăn dưa rụng ngay.” Ăn dưa rụng là từ địa phương ở Sở Nguyên, có nghĩa là gánh trách nhiệm. Thẩm Thư nghiến răng đáp: “Đào, chín phần là có điều bất thường ở bên trong, xảy ra chuyện tôi sẽ chịu tội.”

Thẩm Thư đã hạ quyết tâm, tôi và Lý Cường đều không nói gì nữa, ba người vung công cụ, mấy nhát là đã đào được một cái hố to ở trên mặt xi-măng. Cái kiểu giường lò gạch bùn ở nông thôn này do hun khói nung lửa, nên chất đất rất khô hanh, đào lên là bụi bay mù mịt. Ba người chúng tôi lại không đem mặt nạ phòng hộ, phút chốc mặt ai nấy đều đen nhẻm, bụi mù làm tôi không mở được mắt, mí mắt vừa đau vừa ngứa. Sau khi miệng hố lộ ra, bên trong hốc lò chứa đầy bụi bặm, mấy miếng gạch bùn rơi ra làm bụi bay tứ tung, khiến người chúng tôi bám đầy bụi, như vừa chui ra từ hốc lò vậy.

Thẩm Thư cầm lấy cái xẻng, nhẹ nhàng xúc lớp đất ra, động tác dịu dàng ấy như chỉ sợ động phải một món đồ gốm đắt tiền được chôn bên dưới vậy. Xúc được mấy nhát, một gương mặt người hướng lên trời bỗng chốc hiện ra. Tuy tôi đã có sự chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn cảm thấy cảnh tượng này quá sức quỷ dị, không khỏi lùi sau mấy bước. Lý Cường cũng khẽ thốt lên một câu nghe chẳng rõ: “Con ** nó”.

Thẩm Thư nhấc xẻng nhảy xuống dưới, rồi lại bảo bọn tôi cùng nhảy xuống, sau đó lôi điện thoại ra, gọi cho Cao Đại Hùng: “Ở thôn Đại Oa phát hiện một th.i th.ể, trước mắt cơ bản có thể xá.c định đây là một vụ mưu sát, tức tốc phái cảnh sát hình sự và kỹ thuật điều tra đến hỗ trợ.” Sau khi cúp máy, lại thông báo cho Sở Cảnh sát huyện Đại Oa.

Lúc này, bên ngoài cửa nhà Mạch Dã bỗng dưng ồn ào, người bu chật cứng. Thì ra Lý Song Song biết ở đây xảy ra chuyện, không những không rời đi theo yêu cầu của chúng tôi, mà lại nói oang oang ra ngoài, nửa đêm nửa hôm, nhiều người không quản giá lạnh, chui ra khỏi chăn để đến hóng hớt. Ở trong thôn Đại Oa yên bình, trong một tháng xảy ra liên tiếp hai vụ án mạng, sóng to gió lớn nào sắp sửa ập đến đây?

Khoảng một tiếng rưỡi sau, còi báo động của cảnh sát hú lên, một hàng ba xe cảnh sát kéo tới inh ỏi. Quản Nguy dẫn đội, 11 cảnh sát hình sự và kỹ thuật điều tra nhanh chóng bố trí ở hiện trường, phong tỏa, khám xét, chụp hình, bận rộn đâu vào đấy.

Khói bụi ở trong hốc lò được dọn sạch sẽ, sau khi phủi lớp bụi trên mặt th.i th.ể đi, không ngờ lại là Mạch Dã! Cảm giác lo lắng, kinh hãi, phẫn nộ và nghi hoặc đan xen trong lòng tôi, không biết đó là thứ tư vị gì. Trước đó, Thẩm Thư nghi ngờ bên trong hốc lò chôn giấu xá.c của Trương Phương, tôi bị ảnh hưởng bởi cậu ta, không hề nghĩ sang hướng khác. Lúc này nhìn thấy bộ mặt thật của th.i th.ể, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi. Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Không nhẽ suy đoán của Thẩm Thư đã sai?

Thẩm Thư cũng nhìn rõ khuôn mặt của th.i th.ể, sắc mặt nghiêm nghị như bị mây đen che phủ, xương quai hàm nghiến chặt, như đang cực lực ức chế cơn sóng gió đang cuộc trào trong nội tâm, có lẽ sự xuất hiện của th.i th.ể Mạch Dã cũng là điều mà cậu ta không ngờ tới. Cậu ta im lặng hồi lâu, lại ra lệnh: “Cho đào toàn bộ giường lò lên, lục tìm từng tấc đất một, không bỏ qua bất cứ một manh mối nào.”

Những cảnh sát hình sự đang múa may công cụ kia không có kinh nghiệm sinh sống ở nông thôn, không hiểu thế nào là khống chế lực và tiết tấu, vừa động tay vào là khiến cả căn phòng mịt mù khói bụi, bụi xộc vào mũi vào họng làm tôi ngứa ngáy, ho sặc sụa, muốn hắt xì hơi mà không được. Trông những người khác cũng cùng chung bộ dạng, nheo mắt lại, nín thở đỏ cả mặt.

Cả cái giường lò to tướng đã bị đào lên, hốc lò tích đầy bụi. Thẩm Thư nói: “Làm chậm thôi, xúc bụi ra từng chút một, chẳng may bên dưới có chứng cứ, phải thật cẩn thận không được làm hỏng.”

Cảnh sát làm công việc này, còn vụng về hơn người trong thôn nhiều. Có người tìm được xô sắt, thúng liễu mang đến, xúc đất cát đổ vào trong, sau đó đem ra sân đổ, bận rộn gần một tiếng đồng hồ mới dọn được một nửa đống đất cát ở trong hốc lò. Lúc này, một cảnh sát đang xúc đất đổ vào xô sắt, đáy xô bỗng phát ra tiếng va đập nặng trịch, như thể có thứ gì đó lẫn trong đống tro tàn. Thẩm Thư xua tay, hô mọi người dừng lại, thò tay vào xô để mò mẫm. Không bao lâu sau, cậu ấy mò được một thứ, xòe tay ra, thì thấy một vật cứng hình tam giác, bề mặt bị cháy đen thui, ở mặt cắt có thể thấp thoáng trông thấy những cái lỗ hình tổ ong. Là một mảnh xương!

Sợi dây thần kinh của tôi lập tức bị kéo căng. Th.i th.ể của Mạch Dã hoàn chỉnh, nếu mảnh xương này là xương người, thế thì, bên trong hốc lò ít nhất còn có một bộ th.i th.ể nữa. Câu nói ấy của Thẩm Thư lại văng vẳng bên tai tôi: “Tôi nghi ngờ th.i th.ể của Trương Phương bị chôn dưới hốc lò.” Nếu dự đoán của cậu ta là đúng, rốt cuộc ai là người đã giế.t hại Trương Phương và Mạch Dã, rồi chôn họ dưới cùng một “huyệt”? Thẩm Thư tại sao lại vô cớ suy đoán rằng th.i th.ể của Trương Phương bị chôn dưới hốc lò? Mà th.i th.ể nữ ở lò gạch không phải là Trương Phương, nhẽ nào lại là Diệp điên?

Vụ án càng ngày càng ly kì, phức tạp, tôi nghĩ đến nát cả óc. Tôi dùng hai ngón tay ấn lên huyệt thái dương, dùng lực day day mấy cái, cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Tôi có chút may mắn rằng bản thân chỉ là một bác sĩ pháp y, những tình tiết phức tạp này, để dành cho Thẩm Thư mấy người họ suy nghĩ vậy.

Đống cát bụi dần được dọn dẹp sạch sẽ, những mảnh xương cháy khét xuất hiện ngày càng nhiều, gom thành một đống trên mặt đất. Tôi bỗng nhiên nhận ra một điều, rằng hung thủ đã biến chiếc giường lò nhà Mạch Dã thành lò hỏa táng! Th.i th.ể bị thiêu cháy hoàn toàn, chỉ dựa vào những mảnh xương này, e là rất khó để xá.c định danh tính nạn nhân. Đang mải mê suy nghĩ, từ trong đám đông bỗng phát ra một tiếng la hét, Quản Nguy và Vu Ngân Bảo tìm thấy từ trong hốc lò một chiếc đầu lâu hoàn chỉnh. Chiếc đầu lâu đó đã bị cháy đen thui, răng hơi tõe ra, hai hốc mắt trống hoác, đen ngòm sâu hoắm, như muốn nuốt trọn lấy người khác.

Lúc này, trời đã tờ mờ sáng, bên ngoài cửa nhà Mạch Dã gần như đã hội tụ nửa số dân thôn Đại Oa, tiếng ồn ào lọt qua khung cửa sổ, bất kể là tiếng tặc lưỡi, thở dài hay tiếng tranh luận kịch liệt, đều không che giấu nổi cảm xúc kinh ngạc, kinh thán, kinh hãi.

Mọi ngóc ngách trong hốc lò đều được quét dọn sạch sẽ, trừ đống xương nhỏ và chiếc đầu lâu kia, thì không còn phát hiện nào nữa.

Một bộ th.i th.ể, một đống hài cốt, ở trong nhà Mạch Dã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện thất kinh hồn vía gì đây?

Khi trời bừng sáng, đội xe của Sở Cảnh sát huyện Đại Oa mới đến, lãnh đội là Trương Thao Quang. Tôi buộc phải thừa nhận, tố chất tâm lý của người này không phải người thường có thể sánh được, mặc dù trước đó chúng tôi đã trải qua những chuyện không mấy vui vẻ, bây giờ tình tiết vụ án lại chuyển biến bất ngờ, xuất hiện một biến cố trọng đại, nhưng mặt mày anh ta vẫn tươi tỉnh, dường như đã có sẵn kế hoạch trong lòng, sau khi lần lượt bắt tay Thẩm Thư, tôi, Quản Nguy và Vu Ngân Bảo xong, liền nói oang oang: “Cảm ơn các lãnh đạo của Sở thành phố, đã không quản khó khăn để đến thôn Đại Oa. Chỉ tiếc là năng lực của chúng tôi có hạn, không biết nên cảm tạ mọi người thế nào cho phải. Sau khi vụ án này được phá, tôi sẽ xin ý kiến của Huyện ủy, lấy danh nghĩa của Huyện ủy để luận công ban thưởng cho mọi người.” Kiểu hứa hẹn này là một chiêu trò thường thấy trong chốn quan trường Sở Nguyên, người nói bạ đâu nói đấy, người nghe cùng đừng quá tin là thật, chúng tôi đã trải qua nhiều rồi, sớm đã bỏ ngoài tai.

Chỉ là tôi thấy kỳ quái, Quan Thượng Võ bị bọn họ bắt giam ở đồn, ở đây lại xảy ra hai vụ án mạng, tuy bây giờ vẫn chưa thể khẳng định Quan Thượng Võ không có liên quan đến vụ án, nhưng khả năng cao là ông ấy đã bị xử oan. Nhưng Trương Thao Quang lại có thể tỏ ra như chưa có chuyện gì xảy ra, nói cười vui vẻ, e là lòng dạ và da mặt của tên này không phải làm từ thịt?

Điều khiến tôi không ngờ đến là, phản ứng của Thẩm Thư cũng vô cùng nhiệt tình, người ngoài nhìn vào, cậu ta và Trương Thao Quang như thể những người chiến hữu lâu ngày không gặp nên tìm cảm thắm thiết, ai mà ngờ, hai nhân tài ấy mới quen nhau không được bao lâu, hơn nữa giữa hai người còn có khúc mắc trong lòng. Người ta thường nói, phụ nữ giỏi đóng kịch, ai mà biết một khi đàn ông đã đóng kịch thì còn xuất thần hơn nhiều. Là kịch hay là thật, bọn họ có thể phân biệt rõ ràng được hay chăng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play