Sau khi Sở Cảnh sát huyện Đại Oa công bố vụ án đã được phá, những người trong ngành như chúng tôi rơi vào tình thế khó xử, tiếp tục ở lại không chỉ vô cớ xuất binh, mà còn trở thành trò cười cho Trương Thao Quang và những kẻ khác. Nhưng nếu vì thế mà rời đi, bất luận thế nào cũng không cam tâm, giương mắt nhìn một vụ án oan, người có lương tri sẽ không thể nào dung thứ.
Dù sao thì Trương Thao Quang cũng vẫn kính nể Thẩm Thư, nhất là cảm thấy bất an với những điểm tình nghi mà Thẩm Thư đề xuất. Có lẽ anh ta cho rằng mấy người ở Sở cảnh sát chẳng qua là muốn cướp công, lấy lại chút thể diện, sau khi đưa Quan Thượng Võ trở về huyện, bản thân anh ta không lập tức rời đi, mà lưu lại thôn Đại Oa, lấy danh nghĩa điều tra bổ sung, thu thập chứng cứ, nhưng thực ra là dồn tinh lực chính lên mấy người chúng tôi, không ngừng thề thốt, bảo đảm sẽ để “lãnh đạo Sở thành phố” lập công đầu, muốn qua đó để lôi kéo chúng tôi về chung một chiến tuyến với anh ta.
Đó là phong cách làm người và phương thức làm việc mà anh ta đã được nghe quen tai, nhìn quen mắt từ nhỏ, nếu bắt anh ta thay đổi góc độ tư duy vấn đề, e còn khó hơn bắc thăng lên trời.
Thẩm Thư mượn gió bẻ măng, lấy danh nghĩa bổ sung chứng cứ, lưu lại ở thôn Đại Oa thêm hai ngày. Nhưng khi chúng tôi không ôm bất cứ một hy vọng nào để khám xét nhà của Quan Thượng Võ, thì lại có một phát hiện ngoài ý muốn.
Nhà của Quan Thượng Võ là một căn nhà gạch bùn, là căn nhà gạch bùn duy nhất trong cả thôn Đại Oa, tọa lạc dưới chân núi. Căn nhà gạch bùn lụp xụp rách nát, mái nhà bị sập mất một nửa, được chống đỡ bởi mấy cái cột gỗ. Cửa nhà không khóa, mở he hé, nghe nói Quan Thượng Võ đến khóa nhà cũng không có mà dùng. Mở cửa vào phòng, một mùi ẩm thấp mục nát xộc thẳng vào mũi, mái rơm trên nóc nhà gần như chạm vào tóc, tạo cho người ta cảm giác bí bách ức chế. Căn nhà được chia làm hai gian, gian ngoài là nhà bếp, nồi niêu xoong chảo để không nguội ngắt, xem ra đã nhiều ngày không nấu nướng. Trên bàn bếp có một thứ đen thui to bằng nắm tay, mọc đầy rong rêu, không nhìn ra bộ dạng ban đầu, chắc là màn thầu, bánh ngô hay một món ăn tương tự nào đấy.
Bước vào bên trong, trước mặt là một cái giường lò, trên giường lò được giải chiếu, mấy chiếc ga trải trường đen đúa nhớp nháp vứt lộn xộn. Trên nền nhà có hai chiếc hòm, một cái ghế đã bị tróc sơn, trông vô cùng rách rưới. Ngoài ra không còn một gia cụ nào khác. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, tôi gần như sẽ không tin, ở cái thế kỉ 21 này, vẫn còn có người ăn lông ở lỗ như người nguyên thủy thế này.
Tuy tôi và Thẩm Thư đều cho rằng Quan Thượng Võ không phải hung thủ, nhưng trong quá trình khám xét căn nhà chúng tôi vẫn làm hết sức tỉ mỉ toàn diện, không dám để lọt một manh mối. Căn nhà không có dấu hiệu lau chùi và dọn dẹp, nếu quả thực Trương Phương bị giam giữ ở đây, bất luận thế nào cũng sẽ để lại một chút manh mối.
Khi tôi lật cái chiếu ở trên chiếc giường lò lên, bụi bay mù mịt, mấy con sâu ẩn mình dưới chiếu bị dọa cho bò tán loạn. Những con sâu ấy to béo, da đỏ hồng hào, khiến tôi nổi hết cả da gà. Đang định đặt cái chiếu trở lại chỗ cũ, bỗng nhiên phát hiện ở khe chiếu có mấy sợi tóc dài, áng chừng khoảng hơn 30cm, là tóc của phụ nữ.
Đã từng có phụ nữ nằm nghỉ trên chiếc giường lò nhà Quan Thượng Võ.
Nếu đặt vào nhà khác, mấy sợi tóc dài trên chiếu, không đáng để mà hốt hoảng ngạc nhiên, có thể là của chủ nhà nữ, nếu không có chủ nhà nữ, có thể là người thân hoặc khách đến chơi nhà để lại. Nhưng mà, ở nhà Quan Thượng Võ, phát hiện này cần phải được xem xét thận trọng.
Quan Thượng Võ không vợ, không con gái, không người thân, không bạn bè. Người trong thôn xa lánh, đến đàn ông cũng không tới nhà ông ấy để chơi, phụ nữ lại càng không dám bén mảng. Cuộc sống của ông ấy cô đơn và vô vị, giống cái ở bên cạnh ông ta chỉ có mấy con dê cái mà ông ấy chăn thả.
Vậy sợi tóc dài trên giường ông ta là của ai?
Phát hiện này đã kích động tôi, sau đó tôi đã lục tung căn phòng ốc sơ sài này lên, đến cả những góc khuất và bẩn thỉu nhất cũng không bỏ qua. Kết quả, ở trong một cái hòm, giữa đống quần áo, mũ mão, giày dép bừa bộn, tôi tìm thấy một chiếc quần lót nữ nhăn nhúm, là một chiếc quần lót được may bằng sợi nhân tạo có in hình hoa mẫu đơn.
Thẩm Thư và Trương Thao Quang đi cùng tôi đều tròn mắt. Điểm khác biệt là, trong ánh mắt của Thẩm Thư là sự kinh ngạc và không ngờ tới, còn trong ánh mắt của Trương Thao Quang đong đầy sự hưng phấn và đắc ý.
Đây có thể coi là bằng chứng Quan Thượng Võ đã bắt giữ Trương Phương hay không?
“Đây không phải quần lót của Trương Phương,” Sau khi rời khỏi nhà Quan Thượng Võ, tôi và Thẩm Thư, Vu Ngân Bảo ngồi cùng trên một chiếc xe, Trương Thao Quang lái xe bám theo sau, tôi nói với Thẩm Thư lúc này đang trầm ngâm suy nghĩ: “Tôi đã giám định qua th.i th.ể của Trương Phương, cô ấy là một người phụ nữ rất chú trọng đến việc ăn mặc, từ trong ra ngoài đều rất thời thượng, gu thời trang không tầm thường. Còn chiếc quần lót kia là loại một tệ một cái bán đầy ngoài chợ, tôi không nghĩ là một người đẹp như Trương Phương lại mặc chiếc quần lót rẻ tiền đến thế.”
Thẩm Thư đáp: “Tôi cũng không cho là của Trương Phương, nhưng mà, người phụ nữ đã xuất hiện ở nhà Quan Thượng Võ là ai mới được?”
Tôi không trả lời câu hỏi của Thẩm Thư, lại nhắc nhở cậu ta rằng: “Mấy sợi tóc trên chiếu lại rất giống của Trương Phương, độ dài phù hợp, chất tóc cũng tương đồng. Lúc tôi giám định th.i th.ể Trương Phương, đã để ý tới tóc của cô ấy, tóc đen óng mượt, tóc phụ nữ hiện nay không hấp thì nhuộm, chất tóc tự nhiên hoàn hảo như thế, rất hiếm gặp.”
Lông mày của Thẩm Thư cau lại, không nói gì.
Lúc này điện thoại của tôi bỗng đổ chuông, nhấc máy, một giọng nữ thấp trầm và bí hiểm truyền đến từ đầu dây bên kia: “Là thanh tra Thục Tâm có phải không?” Cả thế giới này, chỉ có một người duy nhất gọi tôi như vậy, tôi đáp: “Bác là Lý Song Song?” Giọng của đối phương hạ rất thấp, phải cực kỳ chú ý mới có thể nghe rõ được: “Là tôi đây, cô đừng gọi tên tôi, cẩn thận bức vách có tai.” Tôi nghĩ, sao bà ta phải cẩn thận như biệt động nằm vùng thế nhỉ, đây có phải khu bị địch chiếm đâu, nhưng vì nghĩ cho cảm xúc của bà ấy, tôi cũng hạ thấp giọng nói: “Bác có chuyện gì thì nói đi, đảm bảo không có ai nghe đâu.”
Lý Song Song im lặng mất mấy giây, mới đáp: “Tôi có một chuyện hết sức quan trọng muốn phản ánh lại với cô. Trong nhà Mạch Dã thời gian gần đây không bình thường.” Bà ta có một đặc điểm khi kể lại chuyện cho người khác, không bao giờ chịu nói một lèo, cố ý nhử người nghe, có lẽ do nghe nhiều “Bình Thư Liên Bá” (một chương trình truyền hình) nên mới có tật xấu này, tôi không thể không vào vai phụ họa: “Có gì bất thường?” “Mấy ngày liền rồi, cứ đến nửa đêm, nhà cậu ta lại phát ra tiếng hét, nghe rất đáng sợ, như là có ma vậy.” Tôi tiếp tục vào vai: “Là tiếng của Mạch Dã ư?” “Không phải cậu ta thì là của ai, âm thanh ấy vừa giòn vừa vang, cả thôn Đại Oa chỉ có một, nếu không phải cái cổ họng của cậu ta, thì hai nhà chúng tôi cách nhau cả chục mét thế, làm sao mà nghe thấy được.”
Tôi nghĩ, cổ họng của Mạch Dã vừa sắc vừa vang, hát giọng nữ, hét lên giữa lúc đêm khuya thanh vắng, quả thực có chút đáng sợ, bèn hỏi: “Anh ta kêu lên thế nào, bác có nghe rõ không?” Lý Song Song đáp: “Cứ hét a a, có lúc còn khóc ê a, như đang hát kịch vậy, hình như còn nói gì đó nữa, nhưng tôi không nghe rõ.”
Tôi nghĩ bụng chuyện này cũng không có gì to tát, vợ của Mạch Dã bị người ta giế.t chế.t, anh ta lại là một người nho nhã yếu đuối, đa sầu đa cảm, đêm hôm bị cơn ác mộng làm cho tỉnh giấc rồi hét lên vài câu cũng là phản ứng bình thường, nếu anh ta ngủ ngon lành đến tận sáng hôm sau mới gọi là bất thường. Ở đầu dây bên kia, Lý Song Song lại nói: “Thanh tra Thục Tâm, tôi cúp máy đây, cô đừng nói cho ai biết là tôi gọi điện cho cô, tuyệt đối đừng nói.” Tôi còn chưa kịp nói việc giữ bí mật hộ nhân chứng là tố chất cơ bản và yêu cầu kỷ luật của cảnh sát thì bà ta đã dập máy.
Tôi truyền đạt lại nội dung cuộc gọi cho Thẩm Thư, cậu ta nghe xong cười: “E là áp lực của Mạch Dã rất lớn, chúng ta đến thăm anh ta xem sao.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT