《Tổ bốn người đại náo khu đô thị.》
Hai chân vừa chạm đất, còn chưa kịp mở mắt ra xem xem rốt cuộc bản thân đang ở chỗ nào Vineveil đã phải vội lùi lại phía sau, tránh được một đòn tấn công bất ngờ.
Mùi rỉ sắt phả vào khoang mũi anh kèm theo mùi thối rữa nồng nặc khiến Vineveil nhăn mày.

Anh nhanh chóng mở mắt ra, đồng thời lại tránh một đòn tấn công khác từ phía sau.
Anh hiện đang ở trong một siêu thị cỡ lớn, ở khu hàng đông lạnh, trên người không biết từ khi nào đã có thêm một áo khoác blouse trắng thường thấy của các bác sĩ hay các nhà khoa học.

Việc đột nhiên bị tròng lên cái áo khoác này mà bản thân anh lại không biết gì cả khiến Vineveil nhăn mày khó chịu, toàn thân cảnh giác cao độ, cũng may ba lô túi xách đều còn ở bên người.
Xung quanh anh hiện tại có năm sinh vật, có con giống nhân loại, cũng có con giống như sản phẩm của sự kết hợp giữa con người với động vật vậy.

Cả người chúng khô quắt, hành động không quá thuận tiện, trên cơ thể đầy thi ban, có mấy con cơ thể còn không hoàn chỉnh, thiếu chỗ này mất chỗ kia, cả người dính đầy bụi bặm và máu đã khô, có cả những vết máu mới, trên miệng vương đầy máu màu đỏ, còn có thể nhìn thấy cả thịt vụn.
Hai mắt Vineveil trừng lớn.

Tang thi?! Bối cảnh của phó bản này là tận thế sao?!
Anh nhanh chóng rút khẩu súng lục dắt bên hông ra, lắp ống giảm thanh, nã một phát vào đầu con tang thi gần mình nhất.
"Phập!"
Tiếng viên đạn đi vào da thịt vang lên rất rõ ràng, đạn đồng ghim sâu vào chính giữa trán của tang thi, cả người nó lảo đảo một chút rồi ngã xuống bất động.

Rõ ràng là một phát bắn xuyên đầu nhưng lượng máu đổ ra lại cực kì ít, máu màu đen và bốc mùi hôi hơn nhiều so với máu bình thường.
Hai mắt Vineveil lạnh băng, tay cầm súng không chút do dự bắn liên tiếp bốn phát nữa vào chính giữa trán bốn con tang thi còn lại khiến chúng đồng loạt gục xuống.
Vineveil vẫn giữ nguyên tư thế cầm súng vừa rồi, đầu súng còn bốc khói, anh cẩn thận quan sát xung quanh, nghe ngóng xem có còn tang thi nào quanh đây không.

Anh đi tới cửa sổ xem xét, bên ngoài có rất nhiều tang thi, chúng rậm rạp chất đầy trên đường cái, nhìn qua cũng phải có mấy trăm con.
Dường như nhận thấy được có người sống đang nhìn chúng, các tang thi đồng loạt ngẩng đầu lên, đôi mắt không có lòng trắng nhanh chóng tỏa định thân ảnh đang đứng bên cửa sổ.

Chúng rít gào lên, xô đẩy nhau muốn tiến vào siêu thị đi lên gặm nhấm chất thịt của người sống dám can đảm nhìn thẳng vào chúng mà không hoảng sợ bỏ chạy.

Mùi hương của thịt tươi mới xông vào mũi tang thi khiến chúng cực kì kích động, chúng dẫm đạp lên nhau, không ngừng tiến về phía trước.

Nhưng cổng siêu thị đã bị khóa chặt, còn được buộc bằng xích sắt thô to.

Đứng trên tầng hai, Vineveil thấy được rõ ràng những con tang thi nào mà trèo qua được cổng đều bị đạn bắn xuyên đầu.
Ở dưới có người?
Suy nghĩ đầu tiên của Vineveil là có lẽ ở dưới là thí luyện giả của Trái Đất, nhưng sau đó anh ngay lập tức bác bỏ suy nghĩ này.

Ở đây không chỉ có người Trái Đất mà còn có cả thí luyện giả của nền văn minh cấp cao, nhỡ đâu bên dưới là bọn chúng thì sao.
Vineveil một bên suy tư một bên mở ra giao diện của mình.

Nhiệm vụ lần này là trả lời câu hỏi, nhưng không hiểu sao nội dung nhiệm vụ lại lúc ẩn lúc hiện.
Anh kiểm tra bản thân và ba lô của mình, ngoài những đồ anh mang theo từ Trái Đất ra thì còn có mấy máy theo dõi mini đã hỏng và một tấm thẻ, giống loại thẻ mà học sinh hay đeo, bên trên có ghi tên và dán một tấm ảnh thẻ nền xanh.
Vineveil ngạc nhiên, vì tên của chủ nhân tấm thẻ là tên của anh, ảnh thẻ cũng giống hệt anh, chỉ khác ở chỗ anh tóc vàng còn người này tóc nâu nhạt.
Tại sao anh lại có tấm thẻ này? Tại sao người trên ảnh lại giống anh như vậy?
Vineveil nhìn áo blouse trắng trên người, lại nhìn tấm thẻ.

Sẽ không phải đây là thân phận của anh bây giờ chứ? Một nghiên cứu viên? Anh có biết tí gì về nghiên cứu đâu nhỉ, anh chỉ là một sinh viên rất bình thường thôi.
Ừm, ngoại trừ việc biết dùng đủ loại súng nhờ học được từ hai đứa bạn thanh mai trúc mã ra thì anh cái gì cũng rất bình thường.
Vineveil không hề cảm thấy việc bản thân biết dùng súng không đúng chỗ nào.

Phương Tây bọn anh cởi mở, việc buôn bán súng ống khá là dễ dàng và còn rất nhiều chứ không cấm nghiêm ngặt như bên phương Đông.

Mấy đứa trẻ con bên anh có đứa còn mang theo cả súng bên người cơ mà.

Thi thoảng lại có mấy vụ đấu súng của mấy băng đảng mafia nào đó hay thậm chí là trực thăng thả bom xuống đường phố là chuyện như cơm bữa, có những nơi an ninh không hề tốt chút nào, việc xuất hiện những việc này là hoàn toàn bình thường.

Tuy Vineveil sống ở khu vực rất an toàn và bình yên nhưng anh vẫn nhờ Katya và Dinny dạy cách dùng súng cho, anh luôn đem theo bên mình một khẩu súng lục để phòng ngừa bất trắc.
Nhưng tại sao ở phó bản này anh lại có thân phận? Phó bản trước đâu có đâu.

Không, phó bản trước có, nhưng nó không chi tiết đến mức có cả họ và tên và nghề nghiệp như thế này, thân phận ở phó bản trước chỉ là một cái danh cho có mà thôi.
Hơn nữa anh cũng không quá quan tâm tới thân phận nghiên cứu viên hiện tại của mình, dù sao tận thế tới, ai biết nó đã xảy ra bao lâu, anh lại một thân một mình ở đây, cần gì phải làm đúng theo thân phận mình có.
Cái quan trọng là giờ phải đi tìm xem ở phó bản này ngoài anh ra có còn thí luyện giả Trái Đất nào không.

Hơn nữa cũng phải xem xét xem tại sao nhiệm vụ chính lại lúc ẩn lúc hiện như vậy.
Vineveil thả nhẹ bước chân, bước đi không tiếng động, vô thanh vô tức di chuyển khỏi khu đông lạnh.

Đối với những người khác mà nói Vineveil di chuyển như vậy sẽ rất khó để nhận ra, nhưng tang thi không tìm kiếm con mồi dựa vào cảm giác hay đôi mắt, đặc biệt là tang thi cấp thấp, đôi mắt của chúng đã bị hỏng hoàn toàn, chúng có thể nhanh chóng phát hiện người sống chính là dựa vào khứu giác và thính giác.

Đây là hai giác quan biến hóa mạnh nhất của chúng sau khi trở thành tang thi, đối với chúng, người sống chính là những miếng thịt tươi mới thơm nức mũi khiến cho chúng không thể kìm nén được mà chảy ra nước miếng, không thể khống chế bản thân mà nhào vào người sống cắn xé, nhấm nháp huyết nhục tươi ngon như một dã thú không có trí tuệ, chỉ có bản năng nguyên thủy và khát vọng mãnh liệt đối với máu thịt.
Vinveil đi chưa đầy hai mươi mét đã có mấy con tang thi nhào đến.

Cũng như vừa rồi, tang thi không chỉ có ngoại hình của con người mà còn có cả những hình thù khá là lạ.
Trong một tháng qua hai trăm sáu lăm thí luyện giả của Trái Đất đã được bổ túc cấp tốc kiến thức về các chủng tộc khác trong vũ trụ để nếu gặp thì có thể nhận ra được, sẽ không cảm thấy lạ.

Vineveil trí nhớ rất tốt, tất nhiên nhìn ra được đây là những chủng tộc khác trong vũ trụ.
Xem ra NPC ở phó bản này không chỉ có nhân loại mà còn có cả các chủng tộc khác, không như phó bản đầu tiên.

Vineveil đã hỏi một vòng, NPC trong phó bản đầu tiên đều là con người, không có ai là gặp phải NPC của chủng tộc khác trong vũ trụ cả.
Phải rồi, không thể gọi là NPC nữa, vì chủ hệ thống đã nói chúng ta coi họ là NPC nhưng kì thực họ là những sinh mệnh thật sự sống và tồn tại, được vũ trụ công nhận, họ là cư dân của Khu Vực Chết Chóc.
Nhìn mấy con tang thi đang phát điên nhào về phía mình, Vineveil cất súng đi, hai tay anh giơ lên không trung, ngón tay ấn xuống không khí.
"Tang!"
Rõ ràng trước mặt anh không có gì cả nhưng phát ấn vừa rồi lại phát ra tiếng đàn piano, cứ như Vineveil vừa đánh đàn vậy.
Thiên phú của Vineveil - Bản Giao Hưởng Chết Chóc, thuộc hệ tinh thần.
Khi anh sử dụng thiên phú, tiếng đàn cất lên sẽ khiến những ai nghe phải phát điên, mất đi ý thức, bị dày vò bởi ảo giác.

Họ gặp phải ảo giác gì là tùy thuộc vào bản nhạc Vineveil đánh, ví dụ nếu anh đánh một bản nhạc liên quan đến tình yêu, kẻ địch sẽ bị dày vò bởi những tổn thương sâu sắc nhất do tình yêu mang đến, hoặc nếu anh đánh một bản giao hưởng có chủ đề là biển sâu thì kẻ địch sẽ lâm vào ảo giác mình đang chìm trong biển sâu u tối không thể ngoi lên mặt nước.

Nói ngắn gọn lại thì đây là công kích tinh thần.
Mấy con tang thi này nhìn là biết không có ý thức, Vineveil sẽ không thể khiến chúng lâm vào ảo giác được, nhưng cách sử dụng thiên phú này không phải chỉ có thế.

Trong một tháng qua anh đã tận khả năng rảnh rỗi là gọi điện hỏi chủ hệ thống hay Ám Chi Linh và Tinh Hải để có thể khai thác thiên phú một cách tối đa.

Anh đã thí nghiệm với mấy con chuột bạch lúc còn ở Trái Đất và đã tìm ra một cách tấn công khác.

Cũng là công kích tinh thần, vì thiên phú của anh thuộc hệ tinh thần mà, nhưng đòn tấn công này sẽ không khiến kẻ địch lâm vào ảo giác mà sẽ khiến tinh thần lực của chúng hỗn loạn, hậu quả nghiêm trọng nhất chính là tinh thần vỡ nát.
Tang thi dù không có ý thức thì hẳn cũng phải có tinh thần lực chứ nhỉ.
Ngón tay được bao bọc bởi găng tay đen của Vineveil ấn xuống không trung, một đoạn nhạc vang lên, nghe qua thì nó rất hay, trong trẻo và êm đềm khiến tâm hồn người ta thanh thản, nhưng nếu nghe kĩ thì sẽ cảm thấy đây căn bản là một đoạn nhạc đánh lộn tùng phèo cả lên, chả có nốt nào ăn nhập với nốt nào cả, còn mắc phải sai lầm nghiêm trọng mà một nghệ sĩ chơi đàn không nên có, đánh vào hai phím đàn liền kề nhau tạo thành nghịch âm rất chói tai.
Tang thi cấp thấp sẽ không quan tâm đoạn nhạc này hay hay dở, chúng chỉ cảm thấy đầu mình giờ đang loạn hết cả lên, không thể tập trung được việc gì cả.

Rõ ràng chúng đã không còn cảm giác đau nhưng lúc này lại cảm thấy đầu châm chít không chịu nổi, như có hàng ngàn kim châm đâm vào đầu chúng vậy.
Các tang thi muốn tấn công Vineveil dừng lại bước chân, ôm đầu rít gào đau đớn.

Tiếng gào của chúng lôi kéo các tang thi lân cận tới, sau đó những tang thi mới tới sẽ bị ảnh hưởng bởi đoạn nhạc của Vineveil, chúng cũng sẽ cảm thấy đau đớn rồi lại ôm đầu gào thét, lại dẫn tới một toán tang thi khác.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, tang thi ở tầng hai đều đã tụ tập hết đến chỗ Vineveil, còn có mấy tang thi ở tầng một cũng leo lên khiến những người ở dưới tầng ngạc nhiên.
"Có chuyện gì vậy? Sao bọn chúng lại lên hết trên tầng?" Vladimir nhíu mày hỏi.
"Trên tầng có tiếng nhạc." Eclairerous nói.
Hắn nghiêng tai lắng nghe: "Là Vivi! Đây là thiên phú của anh ấy - Bản Giao Hưởng Chết Chóc!"
Vivi? Vladimir nhướn mày.

Thằng oắt này tại sao lại dám gọi thẳng tên thật mật của thằng bạn thanh mai trúc mã nhà mình?
Eclairerous cất khẩu súng trên tay, vui tươi nhảy nhót chạy lên tầng hai.
Hình ảnh này khiến Vladimir có chút hoài nghi hai mắt của mình.

Cái thằng ban nãy cầm súng nã tang thi không chút do dự, lại còn mang vẻ mặt đằng đằng sát khí đâu mất rồi?
Mà sao lại có cảm giác cải trắng nhà mình sắp bị heo gặm nhỉ?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play