《Ekaterina và nhiệm vụ chính thay đổi.》
"A a..." Mirala cầm thứ gì đó trên tay chạy tới gõ cửa nhà Ekaterina.
Ekaterina vừa trở về, đang muốn lau người nghỉ ngơi lấy sức cho ngày mai lại luyện tập thiên phú tiếp thì nghe tiếng đập cửa.

Cô nghiêng tai lắng nghe, nghe thấy giọng nói quen thuộc của Mirala, cẩn thận đi tới cửa, mở hé một khe nhỏ.
Mirala dường như rất bất mãn với việc Ekaterina chỉ mở hé một khe nhỏ tí như vậy, nó chỉ nhìn được một nửa đôi mắt xanh lam của người trong nhà.

Nó giơ tay đập cửa, muốn đẩy cửa mở to ra, nhưng Ekaterina giữ cửa rất chặt, Mirala không tài nào đẩy được.
Mirala không tin mình không đẩy được, cố sức đẩy cửa nhưng đẩy mãi mà cánh cửa vẫn không nhúc nhích.
Mirala: "???"
Mirala không hiểu, sao người sống này khỏe giữ vậy, nó không tài nào đẩy được cửa ra.
"Sao vậy?" Ekaterina hỏi.
Cô biết Mirala nghe hiểu, chỉ là tang thi nữ này không nói được.
Mirala từ bỏ việc mở cửa, hưng phấn chỉ vào thứ mình cầm: "A!"
Ekaterina nhìn thứ Mirala cầm trên tay, là một ống nghiệm to bằng cánh tay người trưởng thành.
Mirala dường như rất thích thứ này, cần trong tay nghịch mãi không buông.

Nó tìm thấy ống nghiệm này ở một bãi phế thải cách nơi này mấy trăm mét, Mirala không biết thứ này là gì, nó chỉ cảm thấy rất quen thuộc với ống thủy tinh này, có vẻ trước đây thứ này từng là của nó hoặc nó cũng có một ống tương tự, vậy nên yêu thích không rời tay.

Chơi một hồi thì Mirala nhớ tới người sống mình đang ở cùng, thứ tốt thì nên chia sẻ với người khác, Mirala là bé ngoan, là tang thi tốt, tất nhiên sẽ chia sẻ đồ chơi mình thích cho người khác rồi.

Vậy nên nó vội trở về, hưng phấn gõ cửa nhà Ekaterina.
"Ống nghiệm? To như vậy..." Ekaterina ngạc nhiên, sau đó như nghĩ tới gì, cô nhíu mày suy nghĩ.

"Khoan, ống nghiệm, nhà nghiên cứu, nghiên cứu...!Nguyên nhân tận thế diễn ra...!"
Ekaterina mở to cửa, bất lấy hai vai Mirala: "Cô tìm thấy thứ này ở đâu?!"
"A?" Mirala nghiêng đầu, dường như nghe không hiểu Ekaterina nói gì.
Ekaterina chỉ vào ống nghiệm thủy tinh trên tay Mirala, hỏi thật chậm: "Ống nghiệm, đúng, chính là cái này, cô tìm thấy nó ở đâu vậy? Chính là nơi cô tìm được nó ấy."
Mirala suy nghĩ một chút.

Nó chỉ có trí tuệ của một đứa trẻ tầm năm sáu tuổi, hơn nữa đã rất lâu rồi nó chưa suy nghĩ và nói chuyện với ai nên hơi chậm hiểu.
"A!" Mirala suy nghĩ một hồi, sau đó hiểu được Ekaterina đang nói gì, nó chỉ tay về hướng Đông Bắc.

Nó hiểu rồi! Người sống này đang hỏi nó tìm thấy đồ chơi ở đâu! Chắc chắn người sống cũng thích đồ chơi, muốn đi tìm!
"Hướng Đông Bắc sao..." Ekaterina nói.

"Cảm ơn nhé Mirala, cô vừa giúp tôi một chuyện lớn đấy!"
Ekaterina làm một điều mà bình thường cô chắc chắn không làm, cô dang rộng hai tay ôm Mirala vào lòng, sau đó nhanh chóng buông tay đóng sầm cửa lại.
Mirala bị ôm thì ngẩn người.

Từ khi nó có ý thức thì chưa có ai ôm nó cả.

Cơ thể nó vẫn luôn lạnh băng, không có một chút độ ấm nào, nó cũng tê liệt hoàn toàn cảm giác và xúc giác, nhiệt độ môi trường cao hay thấp đều không ảnh hưởng tới Mirala.

Nhưng không hiểu sao Mirala lại cảm thấy cái ôm vừa rồi rất ấm áp, khiến cho nó không muốn rời xa.
Lúc này Mirala cảm thấy suy nghĩ của mình dường như thông suốt hơn trước rất nhiều.

Trong đầu nó vẫn luôn có một lớp sương mù dày đặc bao phủ, suy nghĩ vẫn luôn bị đình trệ, nhưng giờ phút này sương mù đang dần tan ra, đôi mắt của Mirala dần có ánh sáng, không còn vô hồn và tăm tối như trước nữa.
Nó nắm chặt vạt áo trước ngực.

Dường như có thứ gì đó đang thay đổi.
Ekaterina đóng sầm cửa lại, nhảy bổ lên giường, cuốn mình thành bánh cuộn, vô cùng ảo não.
Sao tự dưng cô lại ôm Mirala???
Thật không hiểu tại sao vừa rồi cô lại làm như vậy nữa.
Cũng may Mirala không tấn công cô, nếu không hành động vừa rồi căn bản chính là đi tìm đường chết!
Nhưng mà, tang thi nữ này tuy nhìn qua còn hơn tuổi mình nhưng bây giờ chỉ có trí thông minh của một đứa trẻ, cô ấy giúp mình chuyện lớn như vậy, khen thưởng một cái ôm chắc cũng không sao đâu nhỉ.

Ekaterina vùi đầu vào gối nghĩ ngợi.
Tận thế đột nhiên xảy ra, nếu không có gì đó tác động lên thế giới thì căn bản không thể xảy ra tận thế được.

Có thể là thiên thạch rơi xuống hay một vấn đề nào đó liên quan đến môi trường khiến hệ sinh thái bị hủy hoại hay tầng ozon biến mất chẳng hạn.

Nhưng thường thì tận thế lại do chính bàn tay của con người gây ra.

Ô nhiễm môi trường, hiệu ứng nhà kính, tầng ozon bị thủng hay các nghiên cứu về virus này nọ chẳng hạn, tất cả những điều này đều có thể dẫn đến tận thế.

Trong các tiểu thuyết viết về đề tài mạt thế, tận thế thì nguyên nhân diễn ra trận tai họa này phần lớn đều là do con người.

Tự con người hủy hoại nơi mình sinh sống và phải trả cái giá đắt.
Mirala có vẻ là nghiên cứu viên của phòng nghiên cứu nào đó trước khi tận thế diễn ra, đây hẳn cũng là lý do khi Ekaterina tiếp xúc với Mirala đã khiến cho nhiệm vụ chính thay đổi, nếu thật như cô suy đoán thì Mirala có lẽ là nghiên cứu viên của phòng nghiên cứu bí mật nào đó, có mối liên hệ sâu xa với nguyên nhân tận thế xảy ra, là cầu nối để cô tìm ra câu trả lời.

Nơi mà Mirala tìm được ống nghiệm này hẳn rất gần với vị trí phòng nghiên cứu mà cô ấy từng làm.
Ekaterina cười.

Hôm nay đúng là ngày may mắn của cô mà, mong là ngày mai vận may của cô vẫn linh như hôm nay.
Vì mệt mỏi, Ekaterina ngủ rất trầm, lúc cô tỉnh dậy đã sáu giờ ba mươi phút sáng, mặt trời đã lên cao, bóng tối bên ngoài cũng bị xua đi phần nào nhường chỗ cho ánh sáng ấm áp của ngày mới.

Cô nhảy xuống giường, nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi thu xếp đồ đạc, vác ba lô đựng súng trường lên, đeo găng tay đen giấu đi nhẫn trữ vật, kiểm tra lại xem còn sót gì không rồi mở cửa ra ngoài.
Hôm nay cô muốn đi tìm phòng nghiên cứu Mirala từng làm!
Mirala đang ngồi nghịch ống nghiệm ngoài cửa thấy Ekaterina bước ra, còn xách theo túi đồ, một bộ muốn đi xa, vội đứng dậy.
"A a?" Mirala muốn hỏi người sống định đi đâu thế, nhưng không tài nào nói nên lời.
Nó đã rất lâu không nói chuyện rồi.
"Tôi muốn rời đi." Ekaterina nói.
"A?!" Mirala nghe vậy, vội giữ chặt áo Ekaterina, không cho cô đi.
Ekaterina ngạc nhiên.

Hình như hôm nay Mirala thông minh hơn so với mọi khi, cô mới nói có một câu đã nghe hiểu cô nói gì rồi.
Trí tuệ của Mirala dường như đã cao hơn so với trước.
Hi vọng có trí tuệ của người lớn rồi Mirala vẫn không tấn công cô.

Tang thi có ý thức chính là rất khó đối phó.
"Tôi có việc phải rời đi." Ekaterina lặp lại ý định của mình.
Mirala lắc đầu nguậy nguậy, vẫn nắm chặt lấy vạt áo của Ekaterina.

Người sống đi rồi thì nó chơi với ai? Tang thi ở đây hành động rõ là chậm chạp, mùi hương lại chẳng thơm tí nào, cũng sẽ không nói chuyện với nó như người sống.

Nó mới không để người sống đi!
Nhìn tang thi nữ bướng bỉnh vẫn nắm chặt vạt áo mình không buông, không hiểu sao Ekaterina lại cảm thấy mình hiểu ý của Mirala.

Mirala không muốn cho cô đi là vì nếu cô đi rồi, Mirala sẽ không có bạn chơi cùng.
Cô không hiểu.

Từ lúc vào phó bản đến giờ cô đã chơi với Mirala lúc nào đâu, cô toàn đi giết tang thi, có chăng thì cũng chỉ đối thoại vài ba câu với Mirala.
Có lẽ với Mirala có trí tuệ của một đứa trẻ thì dù chỉ nói chuyện vài ba câu ngắn ngủi thì cũng là chơi với nó rồi.
Nếu không thì...
"Mirala, tôi không biết đường, cô dẫn tôi tới chỗ cô nhặt được đồ chơi hôm qua được không?" Ekaterina hỏi.
Mirala nghiêng đầu suy nghĩ một chút câu hỏi này của người sống, sau đó nó hưng phấn gật đầu.
"A!"
Người sống muốn đưa nó đi cùng!
Mirala cao hứng chạy lên phía trước, thấy người sống vẫn đứng đó, vẫy tay thúc giục: "A a!"
Nhanh lên nào!
Ekaterina bất tri bất giác mỉm cười.

Có lẽ có một người bạn đồng hành cũng không tồi.
Trên đường đi, nhận tri của Ekaterina hoàn toàn bị đảo lộn.
Cô thấy có mấy tang thi thân người nhưng chân lại là xúc tua của bạch tuộc, còn có cả tang thi người sói, tang thi có tai, đuôi và cánh của các con vật, có cả những cái cây hay những bông hoa vốn nên vô hại giờ đây cao to che trời lấp đất, vô cùng hung tàn tiêu diệt bất cứ kẻ nào tới gần mình.
Ekaterina: "..."
Hóa ra cư dân của phó bản này không chỉ có con người mà còn có các chủng tộc khác trong vũ trụ.

Hơn nữa tận thế không chỉ có mỗi tang thi mà còn có cả thực vật và động vật biến dị, hình như chúng cũng có trí tuệ và cực kì hung tàn.
Cũng không biết tận thế đã diễn ra bao nhiêu năm rồi.
Sao người sống vẫn có thể tồn tại đến bây giờ vậy?
Ekaterina còn thấy một hình ảnh khiến cô tạm thời mất khả năng suy nghĩ, sau khi hồi thần thì cô có xúc động muốn đánh người, cơ mà không đánh được, đành trút giận lên mấy con tang thi, sau đó rơi ra đầy đạo cụ.
Cô thấy Tinh Mạc Già đang ngồi trên vai một tang thi người sói nam cao to vạm vỡ, theo cô thấy thì cũng phải cao gần hai mét, có khi còn hơn, cơ bắp hắn cuồn cuộn, cơ bụng tám múi.

Còn Tinh Mạc Già ngồi trên vai tang thi người sói thì ngoại hình hơi bị kì lạ, nhóc ấy cư nhiên mọc ra tai và chín cái đuôi hồ ly bông xù trắng muốt, sau lưng còn có đôi cánh to tướng.
Ekaterina: "???"
Đã mọc tai và đuôi hồ ly rồi sao còn mọc thêm cánh vậy? Bộ hồ ly có cánh à?
Đã vậy quần áo của Tinh Mạc Già còn cực kì sạch sẽ, không dính chút bụi bặm nào, trên người cũng chả có vết thương vết bẩn nào, cả người sạch sẽ thanh thoát.

Cái quan trọng nhất! Thằng oắt này cư nhiên ngồi thảnh thơi nhai khoai tây chiên rôm rốp!
Ekaterina: "..."
Nhìn lại mình rồi nhìn lại nó.

Một đứa thì chật vật, chỉ có thức ăn nén để ăn, nước còn phải dùng tiết kiệm, không nỡ bỏ ra để tắm, còn phải đi đánh quái mới có được đạo cụ.

Còn một đứa thì cả người sạch sẽ thoải mái, không dính chút bụi bặm nào, còn có đồ ăn vặt để ăn, có tọa kị để cưỡi, không cần phải đánh quái cũng có đồ dùng cần thiết.
Điên ghê.
Tinh Mạc Già hôm nay đã khỏe hơn một chút, muốn đi dạo, trùng hợp hôm nay Bùi Kinh Thế và Yến Mạc Thù cũng có việc phải ra ngoài nên y đi cùng họ luôn.

Suy xét đến việc y vẫn chưa khỏe hẳn, không thể đi bộ đường dài, vậy nên Yến Mạc Thù đã bảo một tang thi người sói khỏe mạnh vạm vỡ cho Tinh Mạc Già ngồi trên vai hắn.
Tinh Mạc Già rất là thảnh thơi, còn có tâm trạng ngó nghiêng xung quanh và ăn đồ ăn vặt.

Tinh Lan và Ám Chi Linh cũng gia nhập cùng y, mỗi đứa cầm một bịch khoai tây chiên đủ vị vừa đi vừa nhai rôm rốp, nhai đến mức khiến Bùi Kinh Thế phát phiền, muốn tống cổ hết ba đứa này về.
Hắn là đi làm việc! Còn ba đứa này thế mà lại đi chơi!
Yến Mạc Thù cười bất đắc dĩ.

Anh thật sự không nỡ mắng, Cây Nhỏ vẫn còn bệnh chưa khỏi, hơn nữa anh cũng muốn thằng bé có thể nghỉ ngơi.
Đột nhiên, mùi bạc hà thanh mát xông vào khoang mũi Tinh Mạc Già.
Nếu y nhớ không lầm thì mùi này là của...
Tinh Mạc Già quay đầu nhìn ra chỗ Ekaterina, mở ra tinh thần thám trắc.
Nhìn một tí.
Sau đó, y thấy Ekaterina giết tang thi và một số động thực vật biến dị cấp thấp, từ xác của chúng bay ra rất nhiều đạo cụ, con nào cũng có.
Tinh Mạc Già: "..."
Y là Phi Tù, chơi game chưa bao giờ quay được đồ tốt, đều là nhân vật hay đạo cụ cấp thấp nhất hoặc chả quay được thứ gì, những trang bị xịn y có hiện tại đều là nhờ Lance cho đi cửa sau, đập cả đống tiền mới có được.

Khi y mua bánh kẹo nước uống có phần thưởng, trăm phần phần trăm sẽ nhận được câu "chúc bạn may mắn lần sau".

Chưa bao giờ y trúng thưởng bất kì thứ gì, chưa từng.

Y cam đoan nếu bây giờ y đi giết tang thi và động thực vật biến dị, dù giết nhiều đến mấy, giết những con có thực lực mạnh đến mấy cũng chẳng rơi ra một đạo cụ nào.

Có chăng thì giết Boss của phó bản mới rơi ra được đạo cụ.
Giờ nhìn Ekaterina giết con nào con đấy đều rơi ra đạo cụ, Tinh Mạc Già có xúc động muốn đánh người.
Điên ghê á, tại sao mình lại là Phi Tù chứ?
Tinh Lan cũng điên, vì hắn cũng là Phi Tù.
Ám Chi Linh nhìn cảnh này, cười bất đắc dĩ.

Ài ài, Phi Tù nhìn Âu Hoàng hoặc nửa Âu Hoàng đi đánh quái nhận đạo cụ đúng là ghen tị đỏ cả mắt..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play