deyun

8 giờ tối, đội tuần tra Trật Tự.

Tần Thái đi làm như bình thường. Nhưng đêm nay không thể bình tĩnh như trước. Hùng Thiên Lâm tập hợp tất cả mọi người, hạ mệnh lệnh: "Đi đến đường số 2, Hàn Nam đợi lệnh."

Tần Thái nghi ngờ, lần này không thông báo cụ thể nội dung nhiệm vụ sao.

Tần Thái hỏi Đường Bố: "Chuyện gì vậy?"

Đường Bố cũng không biết: "Nghe nói là phục kích người nào đó..."

Trong lòng Tần Thái nhảy dựng—— người Trật Tự muốn phục kích, là ai??

Nói là phục kích, tổ Tần Thái dù sao cũng chỉ là tuần tra, không giúp được việc gì lớn. Chỉ có thể cầm ống nhòm, ẩn nấp trên các đoạn đường để giám thị.

Cuối cùng nhìn thấy ảnh chụp phía trên phát xuống, Tần Thái hiểu được—— bọn họ muốn phục kích Lê Minh Uyên!

Sao lại là Lê Minh Uyên?

Chờ trên sân thượng cao ốc đến 11 giờ, tháng giêng gió thổi cắt da cắt thịt. Hùng Thiên Lâm không chịu nổi, phân phó Đường Bố cùng Tần Thái thủ ở đây, hắn cùng đám Ôn Vĩ đi xuống dưới. Nơi đó có chỗ ẩn nấp, vừa ấm áp lại có thể được ăn, còn đánh bài được.

Đường Bố ôm cánh tay bị đông lạnh đến phát run: "Người nào đó, mỗi ngày đều bắt chúng ta làm việc, còn mình như đại gia! Lấy lương nhiều hơn chúng ta, mọi việc lại đẩy cho chúng ta làm. Mẹ nó!"

Tần Thái cười một chút, cô vẫn luôn dùng ống nhòm quan sát tình hình.

Lê Minh Uyên, đã trễ thế này chắc sẽ không đi qua đây chứ.

Đến 11 rưỡi, tình hình Tần Thái không muốn thấy nhất đã xảy ra.

Quả thật Lê Minh Uyên đi qua đây, trong tay còn ôm theo một bé trai 6 tuổi. Tay kia xách theo bánh kem. Cách khá xa nênTần Thái không có cách gì cảnh báo, làm không tốt sẽ bị phía trên phát hiện, lúc đó chắc chắn bị chất vấn không làm tròn trách nhiệm.

Lê Minh Uyên dần đi vào vòng vây, Đường Bố đang nhìn biểu cảm Tần Thái: "Cô muốn đi sao?"

Giọng nói cực kì bình tĩnh, Tần Thái thật ngoài ý muốn: "Vì sao tôi phải đi chứ?"

Đường Bố cười nhạt, không nói chuyện.

Cờ hiệu phất lên, phía trên đã rất nhanh trả lời lại, cho thấy họ đã biết.

Tần Thái tăng ống nhòm lên mấy độ, nhịn không được phải nhìn kĩ thêm. Lê Minh Uyên đang đi đến trung tâm, bước chân rõ ràng chậm lại, anh ta nhận ra điểm bất thường.

Tuy chậm, nhưng đã bị vây vào giữa. Tần Thái cau mày, cô chưa từng giao đấu với Lê Minh Uyên, nhưng hôm Trật Tự đã phái vài vị phía trên đến, còn lên trận hình với vị mới nhậm chức tổng bộ tra xét. Mà Lê Minh Uyên trên tay còn có đứa nhỏ,

Tình hình này, khả năng sống của anh ta đã nhỏ lại càng nhỏ.

Tần Thái ném ống nhòm đi, tránh vào góc khuất gió—— bây giờ mình là người của Trật Tự, không kham được nhiều. Cô đang nỗ lực thuyết phục bản thân.

Đường Bố canh giữ Lê Minh Uyên bằng ống nhòm, thỉnh thoảng lại nhìn sang Tần Thái.

Qua ước chừng mười mấy phút, rốt cuộc cô ngồi không yên—— mình chỉ nhìn, không giúp. Cô an ủi bản thân như vậy, lại dùng ống nhòm quan sát. Đường Bố rất tự giác nhường vị trí cho cô.

Tần Thái nhìn qua tấm kính nhỏ, Lê Minh Uyên bị bốn người Trật Tự vây công. Bốn người này chắc chắn là cấp bậc trưởng tra xét trở lên, thân thủ đều rất tốt.

Lê Minh Uyên che chở đứa nhỏ trong ngực, người ông ta đã đổ máu.

Đứa bé rất ngoan, vẫn luôn cắn răng không khóc. Hộp bánh kem được trang trí tinh tế kia bị đánh rơi xuống đất, bơ và trái cây bê bết tản ra như tuyết, nhìn rất đẹp.

Tần Thái nhìn thật lâu, cô không ngừng nói với bản thân đừng xúc động, bây giờ cô là tra xét của Trật Tự.

Dần dần Lê Minh Uyên hết chống đỡ nổi, trên người đổ càng nhiều máu, ông ta vẫn luôn ôm chặt đứa bé đang khóc không thành tiếng, cậu bé đã nhìn thấy vết thương.

Mà Lê Minh Uyên chỉ vỗ đầu cậu, nói gì đó, Tần Thái không nghe thấy.

Tần Thái không biết mình nghĩ cái gì, có lẽ đây là lúc bản thân mất não đi.

Cô xoay người nói với Đường Bố: "Tôi đi một chút."

Đường Bố không ngẩng đầu: "Lúc về mua năm phần trà sữa." Anh ta nhìn Tần Thái, mỉm cười: "Tối nay tôi mời."

Tần Thái nhấp mối, lập tức đi xuống.

Trên đường, người Trật Tự rất nhanh đã tràn ra ngoài, bên công an cũng nhận được thông báo, nhưng đối với mấy trận chiến này họ không quan tâm. Trước tiênTần Thái khống chế ngũ hành thi của mình , vì không thể để người khác thấy mặt, năm cổ thi thể đều mặc áo gió mũ cùng một màu đen.

Tần Thái cũng mặc như vậy, dùng khăn quàng cổ che kín mặt.

Trên đường đang đánh nhau kịch liệt, lúc Tần Thái sai tính Kim xông thẳng vào chỗ các trưởng tổng bộ đang luận đàm. Nó rất linh hoạt trốn tránh tuần tra, sau đó lập tức tông vào trong phòng, trên tường lưu lại một lỗ thủng hình người = =

Tần Thái không mong cái chiêu thức đâm tường ấy có thể gây đả thương được nó, bước thứ hai là tính Kim vọt vào vòng vây công Lê Minh Uyên, tính Thủy đứng phía xa xa khống chế.

= =

Ngũ hành thi của cô vừa xuất hiện, không khí trên đường lập tức biến đổi, mọi người hành động tốc độ chậm hơn rất nhiều.

Tần Thái lắc mình vọt đến cạnh Lê Minh Uyên, cô vẫn còn chút nhớ về đấu vật, lập tức đá chân trái đẩy ngã một trên tra xét.

Việc này là thời cơ để Lê Minh Uyên thở dốc, hiểu biết của Tần Thái với ngũ hành thi chỉ là da lông, lúc này chỉ để bọn chúng chọn một mục tiêu công kích, không để phiền lẫn nhau là được rồi.

Nhưng Tổng bộ trưởng ngay lập tức đánh thẳng đến thi thể tính Thổ. Trong hỗn loạn Tần Thái vẫn thấy, cô nghi hoặc—— vì sao muốn phá ngũ hành thi, lại phải giết tính Thổ trước?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play