Sáng ngày hôm sau, Tần Thái đang ngủ mơ mơ màng màng thì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, cô chôn mặt vào lồng ngực lớn, lẩm bẩm: "Sa Ưng, mau tắt điện thoại đi."
1
Bạch Cập nắm lấy cằm cô nhấc lên hung dữ, Tần Thái đập lên tay hắn, chỉ lát sau cô liền mở to mắt. Giờ mới nhớ ra tối qua không về nhà, người nằm bên cạnh là Bạch Cập.
Bạch Cập hừ lạnh, tối qua Tần Thái nhiệt tình khiến hắn mẫn cảm hơn trước rất nhiều. Đương nhiên hắn biết cảm giác này thật sự quá nghiện, biết thì biết, vẫn cứ lăn lộn với cô.
Hai người quần nhau một đêm, không nhớ rõ bao nhiêu lần, đến hắn cũng cảm thấy mệt mỏi. Bây giờ nghe Tần Thái gọi tên người khác, hắn không khó chịu mới lạ.
Tần Thái thành thật lấy điện thoại trên tủ đầu giường đưa tới. Bạch Cập nhìn tên hiển thị trên màn hình, Tần Thái liếc mắt một cái, là Lê Minh Uyên. Hắn chỉ đơn giản trao đổi hai câu, cô nghe được loáng thoáng Lê Minh Uyên nhắc đến yến...phi? Yến cái gì phi?
Cô dựa vào gần hơn, Bạch Cập thuận miệng phân phó: "Bắt về đi." Rồi cúp điện thoại.
Cơ thể cô đang mệt rã rời, chỉ muốn ngủ. Bạch Cập dịu dàng hơn rất nhiều: "Dậy chưa? Sáng nay ăn gì, tôi cho người mua về?"
Bạch Cập xuống giường tắm rửa, nhân viên phục vụ đưa tới hai bộ quần áo sạch cho hắn và Tần Thái. Thay xong, thấy Tần Thái vẫn còn ngồi xếp bằng trên giường, chỉ mặc bộ áo ngủ mỏng tanh, suối tóc vén một bên vai. Đôi mắt ngập nước mơ màng nhìn hắn, Bạch Cập thở dài: "Ngủ tiếp đi."
Hắn mở cửa đi ra ngoài, lúc này đã là 11 giờ rưỡi, chắc hẳn Nguyệt Hiện đã về nhà nên không cần cầm chân hắn nữa. Nhưng mà lúc nãy là yến cái gì phi nhỉ, không phải là Yến Tiểu Phi đấy chứ?
Cô lập tức nhập định, đầu tiên là xem xét Lê Minh Uyên. Trước mắt cô là một màu xanh của nước, Lê Minh Uyên đang từ trong nước kéo thứ gì đó lên bờ, Tần Thái đi tới để nhìn rõ hơn, là một người đàn ông, vẫn chưa thấy rõ mặt nhưng quả đầu màu vàng kim kia thì Tần Thái đã biết.
Mẹ nó, thật sự là Yến Tiểu Phi? Không phải hắn luôn ở dưới cánh gà mẹ của Yến Trọng Hoan sao, từ lúc nào mà bị Lê Minh Uyên bắt được vậy?
Nói thật, trước giờ Tần Thái luôn ghét Yến Tiểu Phi, nhưng qua chuyện kia, dù sao thì có chút thiếu đạo đức. Lòng cô ít nhiều có băn khoăn, nếu Yến Tiểu Phi thật sự rơi vào tay Bạch Cập, bị lột một lớp da đã là nhẹ.
Cô suy nghĩ một lát, rồi nhìn xung quanh để nắm rõ địa hình.
Lúc tỉnh lại, cô nhanh chóng về Thiên Lư Loan, Đàm Tiếu và Sa Ưng không có nhà, Tang Cốt Nê nhân cũng đã đi đâu mất. Tần Thái xuống tầng hầm tìm một lúc mới thấy một thi thể trông khá giống Yến Trọng Hoan.
Cô đổi sang rồi gọi thêm ngũ hành thi, khí phách hiên ngang hùng dũng xuất phát.
Nơi đó là cây cầu lớn nhất thành phố Tam Họa, ngay dưới gầm cầu, Tần Thái chỉ huy năm cương thi chạy về hướng đó. Rõ ràng Yến Tiểu Phi đang chuẩn bị chạy trốn, sau đó bị nhóm Lê Minh Uyên đánh cho một trận rồi bắt trở về. Thế nên bây giờ thứ cô cần làm là trong quá trình hắn chạy trốn thì giúp một chút.
Lê Minh Uyên dùng tàu thủy để áp giải Yến Tiểu Phi, trên tàu có tầm 400 người. Lúc Yến Tiểu Phi nghĩ quẩn nhảy xuống sông, ai nấy đều sợ hãi. Tần Thái đang đứng ở bờ sông, cô dùng vải quấn kĩ mặt, trên đầu đội một cái mũ rơm vừa hỏi mua từ người đánh cá. Gió từ sông thổi lộng quần áo cô, trông khá là có khí chất của tuyệt thế cao thủ.
Chỉ là cô hơi khó xử, muốn cô nhảy xuống sông sâu như Trường Giang để cứu người, chậc chậc, vẫn là thôi đi.
Nếu có Bạch Cập phụ thì có thể ngự kiếm lướt trên sông thì tốt, như thế mới oai làm sao!
Đáng tiếc giờ cô không dùng pháp bảo được, nếu dùng thì còn đổi thân thể làm gì. Rất nhanh sau đó, cô phát hiện một việc, cương thi hành Thủy có thể bơi trong nước rất nhanh, con Thuộc mộc cũng mạnh hơn đôi chút, Hỏa thì hơi thảm chút, xuống nước là chìm nghỉm.
Chẳng lẽ năng lượng ngũ hành của tự nhiên có thể ảnh hưởng mạnh đến chúng thế à?
Không còn thời gian để nghĩ nhiều, cô nhanh chóng chỉ huy Thủy hành thi đi cứu Yến Tiểu Phi. Đương nhiên Lê Minh Uyên sẽ ngăn cản, ông ấy nhanh chóng lao xuống nước, đang tính bơi đuổi theo thì bỗng thấy đối diện có một nam nhân cao lớn đang đứng đón gió.
Nhìn qua thì biết hẳn đây không phải loại người đầu đường xó chợ, dựa trên sát khí thì có thể phán đoán cũng là Huyền Thuật sư, cách xa đến vậy mà vẫn cảm nhận được sự áp bách đến thế, có thể thấy được tu vi người này không thấp.
Đến cứu Yến Tiểu Phi, không lẽ là Yến Trọng Hoan sao?
Nếu hắn ta thật sự là Yến Trọng Hoan, với năng lực hai bên thì đã không cân bằng, huống chi có thể hắn ta không đến một mình.
Lê Minh Uyên là người cẩn thận, khi đã suy nghĩ đến đây thì không cố đi vào chỗ chết, để mặc Thủy hành thi kéo Yến Tiểu Phi đi. Đương nhiên Tần Thái không muốn đối chọi trực tiếp bởi vì độ nhận biết của Huyền Thuật sư với hồn phách rất nhạy. Tuy cô có thể ngụy trang nhưng một khi đã tới gần, với người cẩn thận như Lê Minh Uyên rất có thể sẽ nhìn ra sơ hở.
Một tay kéo Yến Tiểu Phi, xoay người chạy nhanh, rất mau đã biến mất trong biển người. Mấy cỗ cương thi kia đuổi theo sau.
Tần Thái đưa chúng nó và Yến Tiểu Phi về lại Thiên Lư Loan, lúc này mới phát hiện tình trạng của Yến Tiểu Phi không nhẹ.
Lần trước Lê Minh Uyên bị Trật Tự phục kích, cho nên lúc này xuống tay không nương, như muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Còn bơi một đoạn dưới sông, lúc này đã bất tỉnh nhân sự.
Tần Thái bảo người hầu nấu cho hắn một chén canh gừng, lột toàn bộ quần áo hắn ra. Trên người có vài vết thương, đều là do vũ khí sắc bén gây ra. Tần Thái càng nhìn càng nhíu mày, sợ làm hoảng những người còn lại nên cô ôm Yến Tiểu Phi lên phòng, tìm kéo và băng gạc các thứ. Trước tiên cần lấy viên đạn bắn vào đùi hắn đã.
Nếu không dùng chú cầm máu, thì giờ hẳn máu của Yến Tiểu Phi đã chảy thành sông. Đương nhiên, nếu không có thứ này, cô sẽ không dám để hắn ăn đạn như thế.
Xử lý xong các vết thương, Tần Thái nhìn vào hồn phách Yến Tiểu Phi thì không thấy tổn thương gì lớn, liền mặc đó.
Tùy tay lấy một bộ đồ ngủ của Đàm Tiếu thay cho hắn, rồi dùng an hồn chú, Tần Thái vỗ vỗ tay coi như là đã thành công tốt đẹp.
Sau đó cô đi đổi lại thân thể, giờ phải đi giải quyết mấy việc Bạch Cập đã giao cho cô, coi như là tạo chứng cứ không có mặt ở hiện trường.
Cái thứ nhất rất đơn giản, khách hàng là giám đốc của một khu mua sắm của thành phố, gần đây hắn luôn cảm thấy mệt mỏi cả người. Con trai hắn mới sinh chưa được hai tháng tuổi, mỗi ngày đều khóc nháo không ngừng, đặc biệt là vừa thấy hắn là khóc. Vốn dĩ hắn không tin chuyện tâm linh, nhưng lần trước đến chùa xin một bùa hộ mệnh, sau đó con trai cũng ngưng khóc được mấy ngày.
Trong lòng hắn hơi sợ sợ, gần đây lại có cảm giác lạnh buốt từ ngực. Con trai lại bắt đầu khóc nỉ non không dứt, thật sự không còn cách nào khác, đành nhờ bạn bè giúp đỡ liên lạc đến Nhân Gian.
Người này họ Triệu, tên Thường Huy. Vốn hắn không rành chuyện trong giới, thấy Tần Thái đến liền mời vào phòng khách, kể hết những chuyện gặp phải. Tần Thái bảo hắn cứ ngồi yên, cô xem xét phòng khách một lượt, không dùng la bàn cũng không vẽ bùa niệm chú nên Triệu Thường Huy có chút nghi ngờ, rốt cuộc thì đầu năm nay lừa đảo quá nhiều rồi.
Tần Thái không nói lời nào, đứng trong phòng khách nhập định, rất nhanh đã thấy chân tướng. Trên lưng Triệu Thường Huy đang cõng một người, lúc này người kia đã dung hợp nửa người dưới với hắn, nhìn kĩ thì chẳng mấy chốc sẽ nuốt cả thân trên.
Nó dùng đôi mắt trợn trừng với cô, nếu là trước đây hẳn cô đã bị dọa sợ, lúc này vô cùng thản nhiên, phán đoán: "Thứ kia muốn cơ thể của anh để tu luyện, không có vấn đề gì lớn, tôi sẽ thu hồi nó, rồi sau đó làm một bàn pháp sự là xong."
Cô nắm pháp bảo của mình, dây xích màu ánh bạc xinh đẹp quấn trên cổ tay cô hiện nguyên hình, biến thành một chiếc lưỡi hái sắc bén.
Tần Thái bày một pháp trận xunh quanh Triệu Thường Huy để tránh nó chạy trốn, sau đó nắm chặt lưỡi hái, chém thẳng xuống kẽ hỡ giữa hai hồn phách.
Triệu Thường Huy run lập cập trước tiếng thét gào, Tần Thái dùng lá bùa bắt lấy nó, sau đó tách phần đã nhập vào hồn phách của Triệu Thường Huy, chuyện này vốn rất đâu, Triệu Thường Huy có thể nghe được tiếng khóc của hồn phách.
Hắn vừa đau vừa sợ, run như cầy sấy, Tần Thái trấn an: "Làm pháp sự xong nó sẽ tan oán khí, nhưng nếu anh nói cho ta biết quan hệ của anh với hắn, mới có thể hốt bệnh đúng thuốc."
Triệu Thường Huy vẫn chưa hoàn hồn lại, lúc này đang đỡ người dựa vào bàn, mãi lúc sau mới run run trả lời: "Nhưng mà, tôi không biết nó là ai..."
Tần Thái vẽ đại khái hình dáng lên giấy rồi thêm miêu tả. Bỗng Triệu Thường Huy thay đổi thái độ: "Tôi không biết nó, đại sư, ngài giúp tôi khiến nó tiêu tan đi, chỉ cần không quấn lấy tôi thì cần bao nhiêu tiền cũng được!"
Tần Thái nhìn hắn, thấy thần sắc kiên quyết đó, cô cũng nói: "Không thành vấn đề."
Chắc chắn là làm chuyện gì trái lương tâm nên không muốn người khác biết. Loại người này là phiền phất. Tần Thái không muốn nhiều lời với hắn, chờ đến giờ Tý, cô tập hợp âm khí lại để mở Quỷ môn quan, trực tiếp đẩy nó vào trong.
Biện pháp này đơn giản và hiệu quả, bớt rất nhiều việc. Nhưng người trong nghề đều ít dùng cách này, siêu độ chỉ giúp làm tan đi một phần oán khí thôi.
Người sống biến thành ma quỷ, dù đã an táng đàng hoàng vẫn sẽ có oán khí. Giống như một người sẽ có oán giận. Quá chấp nhất sẽ khiến hồn phách vướng bận không thể đi đầu thai. Bọn chúng sẽ sinh sự với người sống, quấn lấy họ không rời.
Lúc này Huyền Thuật sư đóng vai trò như người hòa giải, tìm ra mâu thuẫn rồi hóa giải nó. Sau khi thành công, người sống tiếp tục sống, người chết nên về đâu thì về, như vậy là công đức viên mãn.
Đương nhiên sẽ có những trường hợp đương sự không muốn điều giải, phải tự mình giải quyết. Đối mặt với chuyện như thế Huyền Thuật sư chỉ có thể giúp người sống, thì chỉ có người sống mới trả tiền mà.
Vì thế phần nhiều là đánh cho tan hồn phách. Mà cách như thế này thường sẽ bị tổn hao dương thọ hoặc phúc lộc của Huyền Thuật sư.
Cho nên Tần Thái có cách đơn giản hơn, trực tiếp thả xuống địa phủ.
Nhưng đây cũng chỉ là biện pháp trị ngọn không trị gốc, bởi vì không tan oán khí, sớm muộn gì nó cũng sẽ tìm tới. Cho dù đầu thai thành một con chó, cũng sẽ có một ngày cắn ngươi đếu không còn chỗ cắn.
Vì thế ông bà thường hay nói, không phải không có quả báo, chỉ là chưa tới lúc.
Nhưng với hiệu suất của cô, khách hàng rất vừa lòng, tổng bộ Nhân Gian còn khen ngợi, Tần Thái không hiểu những người này nghĩ như thế nào, oán khí vẫn còn lại được đi đầu thai, chắc chắn sẽ còn đến đòi nợ. Cho dù biến thành chó cũng sẽ gặm xương ngươi.
Oán khí nặng có thể cắn ngươi đến chết, như thế còn khen ngợi được sao.
Khách hàng rõ ràng không hiểu, chỉ cảm thấy như vậy gọn gàng còn không cần tiết lộ bí mật của mình. Tần Thái cũng lười nhiều lời, dù sao là do hắn tự tìm.
Phía Thiên Lư Loan đang nhốn nháo cả lên.
Đàm Tiếu về nhà lúc 7 giờ rưỡi, sau đó anh phát hiện trên bàn nhỏ cạnh cửa có một bộ quần áo xếp gọn, là người làm trong nhà giặt sạch đồ của Yến Tiểu Phi. Đàm Tiếu nhìn quanh quẩn một hồi, cảm thấy thứ này không phải là đồ trong nhà. Lát sau Sa Ưng cũng trở về, hai người cùng nhau nghiên cứu, là ai đến đây?
Hai người vốn định lục soát một vòng biệt thự, nhưng có đến sáu tầng lầu, còn có tầng hầm, tìm đến khi nào mới xong?
Cũng may còn đống quần áo này, Sa Ưng dùng nó để làm vật dẫn cho thuật truy lùng, chỉ chốc lát đã tìm được Yến Tiểu Phi đang hôn mê bất tỉnh. Hai người họ như cùng lúc gặp phải kẻ địch, không chút khách khí quăng hắn lên sô pha. Rồi ngồi xung quanh đáng giá Yến Tiểu Phi như một bầy khỉ đầu chó.
Đàm Tiếu nói trước: "Đây là sao, sao hắn lại ở đây?"
Bốn người sống cùng nhau bây giờ tăng thành năm người rồi sao?
Biểu cảm của Sa Ưng thật nghiêm trọng: "Nhan sắc tên này cũng không tệ lắm."
Đàm Tiếu kháng nghị: "Tôi sẽ không chăm sóc hắn đâu!!"
Sa Ưng vuốt vuốt cằm: "Vậy thì đành để cho tôi à."
Đàm Tiếu dùng ánh mắt khinh thường: "Anh sao? Chỉ sợ ba ngày hắn bị chơi đến chết luôn."
Sa đại nhân lại cực kì khiêm tốn: "không đâu, không đâu, không lâu đến vậy đâu..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT