DeYun

Quan hệ giữa Tần Thái và nhà họ Tần ngày càng thân mật, ngẫu nhiên một tuần sẽ về nhà hai ba lần. Mỗi lần về đều mang đồ ngày càng quý cho Tần Lão Nhị. Nhiều đến mức Đàm Tiếu không hiểu nổi: "Lần trước uống say không phải là làm hỏng não cô ấy rồi chứ? Cái loại người như Tần Thế Huy mà mỗi cuối tuần đều về thăm là sao?"

Anh đứng dậy pha trà, Sa Ưng rất tự nhiên đưa ly của mình sang, rồi vừa gặp dưa hấu vừa xem tài liệu huấn luyện Thủ Vọng giả do Bạch Cập đưa: "Đầu óc cô ấy còn tốt lắm, ngược lại não anh hơi yếu rồi đấy."

Đàm Tiếu vừa nghe, im lặng đổ nước lã vào ly trà của Sa Ưng.

Ba tháng mùa xuân, đất đai dần ấm lên dưới gió xuân, hoa đào nở rộ rực rỡ, làm cái lạnh đầu xuân thêm mềm mại.

Những ảnh hưởng từ lúc thay đổi thủ lĩnh Nhân Gian đã dần phai nhạt. Thời gian Lục Thiếu Hoài đến Tinh Tú thính ngày càng nhiều. Tần Thái đã là người thông minh, làm sao cô không hiểu ám chỉ của hắn? nhưng cô vẫn bất động, Lục Thiếu Hoài chưa nắm được ý tứ nên không làm gì quá hơn.

Lục Thiếu Hoài thường xuyên ở lại Tinh Tú thính, người bên dưới đồn đãi nhiều lời, hắn đã bị Nhị phu nhân kiềm chế lâu, vốn cơ thể Nhị phu nhân không tốt hẳn đã hết chịu nổi.

Bây giờ hắn chỉ muốn trộm hương, chỉ cần không quá khác người thì không ai dám quản.

Năm giờ rưỡi chiều, Lục Thiếu Hoài theo thường lệ tuần tra Tinh Tú thính một lần. Bạch Cập có thể nắm được lịch làm việc của hắn nên tránh mặt rất chính xác, giống như không hề xuất hiện ở đây. Đợi hắn vừa đi, Tần Thái trực tiếp lái xe đến bộ Phán quan. Địa chỉ nơi này là bí mật của cả Nhân Gian, thậm chí còn cao hơn cả Tiêu Dao các.

Nhưng dù sao cô cũng là Tiên Tri, chuyện này đơn giản.

Đêm đó đã khuya, bộ Phán quan vẫn còn sáng đèn. Lúc Tần Thái đi vào chỉ còn một người làm lễ tân đón tiếp bên ngoài. Nhìn thấy Tần Thái liền sửng sốt: "Tiên Tri đại nhân?"

Tần Thái khẽ gật đầu, cô lễ tân như hiểu rõ, thì ra Phán quan trưởng còn chưa về là vì có hẹn với người đẹp.

Tần Thái lập tức đi vào văn phòng của Bạch Cập, nơi này như là phòng vẽ tranh, bày đủ các loại phán trận với bút vẽ. Trên giấy chi chít lời chú giải.

Tần Thái lắc đầu, quả nhiên nhóm kỹ thuật luôn bừa bộn như thế, chẳng để ý đến cảm giác của khách khứa chút nào.

Thấy cô đi vào, Bạch Cập chỉ thoáng ngẩng đầu rồi lại nhập tâm vẽ tiếp. Lúc trước ở Trật Tự cô chưa từng tới bộ Nghiên cứu phát minh, chắc cũng tương tự thế này thôi. Tùy tiện lấy một bản vẽ ở đây đều là kết tinh của cả bộ Phán quan, đối với các Huyền Thuật sư là sự hấp dẫn chí mạng.

Cô đi đến cạnh bàn, đẩy mấy tấm giấy vẽ trên ghế xuống rồi ngồi lên. Lúc này Bạch Cập mới nâng mí mắt: "Có việc gì?"

Tần Thái tự rót cho mình ly trà: "Gần đây Phán quan trưởng sợ người nào đó mà không đến thăm tôi, đương nhiên tôi chỉ có thể chủ động đến thăm Phán quan thôi."

Bạch Cập thoáng nhíu mày, bút trong tay đã ngừng: "Cách khích tướng mà có tác dụng sao? Tần Thái, ý cô là gì?"

Tần Thái nhấp ngụm nước: "Sao không thú vị như vậy?"

Bạch Cập gác bút, ngẩng đầu lên: "Chẳng lẽ ý của hắn ta cô còn không biết sao? Hắn thân là thủ lĩnh Nhân Gian, dù bản lĩnh không cao nhưng có địa vị. Cô vì muốn làm tổ tưởng có thể lấy lòng Sa Ưng, muốn làm Tuyến Trường mà lấy lòng Đàm Tiếu, chẳng lẽ còn bỏ lỡ cơ hội này?"

Lời hắn nói cố ý khắc nghiệt như thế, còn rất bình tĩnh như tường thuật. Ngược lại Tần Thái cười: "Sư thúc đang ghen tị."

Bạch Cập không đáp, hắn là người sáng suốt, biết rõ không nên tranh cái với phụ nữ.

Tần Thái dựa người sang, khoảng cách đủ gần để Bạch Cập có thể ngửi được mùi hương: "Nhị gia chỉ là muốn có phụ nữ, không nhất định phải là tôi. Hôm nay tôi tới cũng chính vì chuyện này."

Điều này làm Bạch Cập bất ngờ, Tần Thái nói tiếp: "Vì Nhị gia vốn lấy hình tượng là người thâm tình với vợ, nên hiện tại không có phụ nữ có gan tiếp cận. Chứ với tâm tư của đó thì hẳn đã để lại không biết nhiêu chuyện phong lưu rồi. Nếu người khác đã không dám, thì phiền sư thúc tìm một con mồi có gan cho Nhị gia."

Bạch Cập đã hiểu: "Cô muốn tìm đàn bà cho Nhị gia?"

Tần Thái không trả lời, Bạch Cập rũ mắt trầm ngâm.

Tần Thái ngồi gần hơn, hôm nay cô có chuẩn bị mới đến, sớm đã xuyên vào "Bạch Cập thích nhất". Bạch Cập gần như theo thói quen ôm lấy cô đặt lên đùi, hồi lâu mới nói: "Ta sẽ chú ý."

Tần Thái cũng không khách khí, vừa nghiêng đầu đã cọ gương mặt non mịn qua cằm hắn: "Phải nhanh một chút."

Bạch Cập không phải là người nghe lời, hắn hừ lạnh: "Ta không phải cấp dưới của cô!"

Tần Thái nâng cằm hắn lên, tinh tế đánh giá, Bạch Cập không sợ cô làm gì, chỉ lạnh lùng nhìn thẳng. Tần Thái nhìn gắn càng gần hơn rồi hôn lên môi. Lúc đầu Bạch Cập không phối hợp, không lâu sau hắn đã buông lỏng hơn: "Ở chỗ này?"

Tần Thái không chút lưu tình châm chọc hắn: "Ở nơi khác thì Phán quan trưởng dám sao?"

Bạch Cập chỉ cười cho qua chuyện, hắn đã không còn nhiệt huyết những năm đó, làm những chuyện ngu xuẩn vì hồng nhan hắn đã trải qua một lầ. Vì thế rời khỏi Trật Tự, rời bỏ chính đạo, bỏ cả anh em bạn bè đã kề vai sát cánh nhiều năm, một mình cô độc.

Thế nên dù kết quả thế nào, với kiểu dũng khí đem đến xúc động như thế chỉ được thời gian đầu, rồi sẽ bị năm tháng bào mòn. Một lần, sẽ không có lần hai. Huống hồ cạnh Tần Thái không chỉ có một người đàn ông là hắn, cô có đáng giá để hắn trở mặt thành thù với Lục Thiếu Hoài không?

Thế nên hắn cởi thẳng đồ trên người cô. Hôm nay Tần Thái mặc bộ váy dài màu vàng nhạt có khóa kéo phía sau, bên trong là nội y tinh tế màu trắng đen có ren. Bạch Cập thích kiểu mềm mại của tơ lụa, hắn vùi đầu trước ngực cô, dần dần có phản ứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play