Editor: Ryorinn
◎ Y không muốn gặp Trần Nguyên Thú, cũng không muốn giết hắn. ◎
Trần Nguyên Thú sinh ra và lớn lên ở mảnh đất hoang vu thuộc phía bắc có diện tích lớn nhất Dục triều —— Định Bắc Đạo.
Bất quá là một nơi nghèo nàn hoang vu, cách kinh thành cực xa, dân cư thưa thớt, phong tục tập quán dân gian đơn sơ mộc mạc.
Cằn cỗi như vậy, vẫn khó tránh khỏi bị triều đình dày vò bức hại, nơi càng xa xôi, bá tánh hoặc là bỏ mạng, hoặc là chạy trốn, hoặc là phản loạn.
Sau khi nương của Trần Nguyên Thú chết vì bệnh, phụ thân hắn cũng rời Định Bắc Đạo.
Bọn họ vượt một quãng đường dài đến thành Hoài Nam gần kinh thành, cùng với mấy người quen cũ và những nhân sĩ khác để thành lập quân khởi nghĩa.
Sau đó, đội quân này bị triều đình giải tán. Trần Tầm Nghĩa chết ở thành Hoài Nam, Trần Nguyên Thú chỉ có thể mang theo đệ đệ chạy trốn tới kinh thành.
Hắn cho rằng kinh thành tuy hiểm, nhưng còn hơn là chờ chết ở thành Hoài Nam.
《 Thông Thiên 》miêu tả Trần Nguyên Thú rất giống dã lang khó thuần sinh trưởng ở đồng hoang. Điều này được thể hiện rất rõ, tỷ như khứu giác nhạy bén.
Hoặc là, ánh mắt đáng sợ.
Giống như bây giờ, đôi mắt ấy nhìn chằm chằm phía sau lưng Tạ Tuyên, như chờ đợi một cuộc đi săn.
Trần Nguyên Thú chỉ là một thiếu niên, nhưng trong mắt lại xuất hiện cảnh giác và lệ khí sẽ chỉ làm người ta cảm thấy khó chịu.
Tạ Tuyên do dự nói: "Hắn là..."
Biết y nhận ra nam nhân kia, Trần Nguyên Thú lập tức ngắt lời Tạ Tuyên: "Ngươi biết hắn thì tốt, ta không có hứng thú với chuyện hắn là ai."
Nói xong, Trần Nguyên Thú lại hỏi: "Rốt cuộc ngươi ở đâu?"
Tạ Tuyên trầm mặc vài giây, hắn đã tự trả lời: "Ngươi không nói cũng không sao, ta có thể tự mình đi tìm. Đúng rồi, tên của ngươi là hai chữ nào?"
Ngữ điệu của Trần Nguyên Thú thản nhiên đến mức Tạ Tuyên không biết liệu hắn có thật sự muốn hỏi thăm hay không, hay chỉ là hỏi cho có lệ.
Đương nhiên, đối với Tạ Tuyên mà nói, y hy vọng là vế sau.
Tạ Tuyên không muốn trả lời, chỉ thuận miệng hỏi: "Ta thấy công tử đối bát bánh trôi này quả thực rất cố chấp, thậm chí còn nguyện ý lấy đoản đao đeo bên người để thế chấp, là vì sao?"
Nói xong, y nhìn thấy sắc mặt của Trần Nguyên Thú có chút thay đổi, đôi môi khô khốc không chút huyết sắc khẽ mấp máy, đối với hắn mà nói, đây chính là muốn khắc chế cảm xúc dao động cực lớn trong lòng.
Chỉ vài khắc sau, Trần Nguyên Thú giống như cười nhạo mà hừ lạnh: "Gia môn bất hạnh, có đứa phiền phức đòi ăn bánh trôi."
Kỳ thật nếu nghĩ kỹ, tất nhiên trong《 Thông Thiên 》có rất nhiều chi tiết vụn vặt, nhưng Tạ Tuyên chỉ là một độc giả, mười năm qua, nếu y không ghi lại, có thể đã quên mất vài tình tiết quan trọng.
Tuy nhiên, vì Tạ Tuyên bất quá là một vai phụ chỉ được khắc hoạ vài nét, cho nên không có bất kỳ miêu tả chi tiết nào.
Trong《 Thông Thiên 》, danh hiệu 'vai phụ' của Tạ Tuyên được phong chủ yếu bởi vì y là địch nhân quan trọng nhất trong quá trình thành lập tân triều của Trần Nguyên Thú.
Ở cốt truyện, Tạ Tuyên gần như chỉ sống trong miệng của các nhân vật khác, cho đến cuối, khi y rơi vào tình cảnh không khác cái chết là mấy, tác giả mới dùng đôi câu để viết về một quân chủ vừa mới mất nước.
Chính là bởi vì có quá ít miêu tả, cho nên ngoại trừ nhớ được hành trình của Trần Nguyên Thú, điều duy nhất y còn nhớ là năm nguyên chủ bị lưu đày —— năm Thuận An thứ chín.
Hầu hết các tình tiết trong truyện đều xoay quanh Trần Nguyên Thú, các chi tiết sinh hoạt thường ngày có rất nhiều, chỉ là Tạ Tuyên đã không còn nhớ rõ.
Tựa như y đã sớm quên, tết Nguyên Tiêu năm Thuận An thứ nhất, Trần Nguyên Thú vì muốn mua bánh trôi cho đệ đệ mà đến chợ đêm ở kinh thành, còn định bán di vật duy nhất mà cha để lại —— cũng chính là lễ vật của nương hắn trước qua đời đưa cho cha hắn.
Vì đã quên, nên mới xảy ra lần gặp mặt ngoài ý muốn này.
Tạ Tuyên muốn gặp Trần Nguyên Thú sao? Đáp án không thể nghi ngờ là không.
Y không muốn gặp Trần Nguyên Thú, cũng không muốn giết hắn.
Tại nơi mọi thứ ngày càng trở nên hỗn loạn này, không biết kết cục hay đã biết tử cục, y càng nguyện ý lựa chọn năm chữ sau.
Tạ Tuyên như suy đoán, hỏi: "Trong nhà công tử có đệ muội?"
"Không có." Trần Nguyên Thú trả lời quyết đoán, không hề dừng lại: "Chỉ nuôi một tiểu tử thúi bất tử."
Tạ Tuyên đáp: "Đó là đệ đệ."
Trần Nguyên Thú đột nhiên im lặng. Vị thiếu gia trước mắt này nhìn như đã khắc vào xương những lễ nghi phiền phức, không những không tỏ bất kỳ thái độ gì đối với câu trả lời thô lỗ của hắn, ngược lại còn đoán được ngụ ý trong đó.
"Tiết Thị."
Khi đối phương gọi tên giả của y, Tạ Tuyên sửng sốt mất một lúc lâu, mới nhận ra tên này đang gọi y, may mà Trần Nguyên Thú không hề nghi ngờ, sắc mặt như thường, hắn không đợi mà nói.
"Ngươi rất xấu sao?"
"Cái gì?"
Khi Tạ Tuyên thấy Trần Nguyên Thú chỉ chỉ vào gương mặt mình, tầm mắt của y lập tức di chuyển theo ngón tay của hắn, nhưng lại bị một chiếc răng nanh sắc nhọn ở bên trái hàm răng của Trần Nguyên Thú làm phân tâm.
Tạ Tuyên đang tập trung vào phát hiện bất ngờ này, thì bỗng nhiên khuôn mặt của hắn ghé sát mặt y, bất quá chỉ trong nháy mắt, y buộc phải đối diện với cặp mặt sói đầy lệ khí mà không kịp phòng bị.
Tạ Tuyên định lùi lại thì cổ tay bị nắm lấy.
Tạ Tuyên sống trong nhung lụa, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ lão hoàng đế, không ai dám trực tiếp nắm lấy cổ tay của y, huống chi đột nhiên mạo phạm, còn là thái độ cực kỳ vô lại.
Do bàn tay của Trần Nguyên Thú có rất nhiều vết chai, cảm giác cổ tay bị nắm lấy, khiến Tạ Tuyên lần đầu cảm nhận được thân thể của con cháu hoàng tộc không tập võ, đến tột cùng có thể kiều quý thế nào.
Chỉ trong vài khắc, Trần Nguyên Thú đặt bát bánh trôi lên trên mặt bàn, vươn tay kia ra nắm lấy một bên dây buộc, nút buộc mặt nạ phía sau đầu của Tạ Tuyên liền bị kéo ra.
Trong phút chốc, mặt nạ nửa mặt nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Dưới mặt nạ ác quỷ, là dung mạo tựa như thiên tiên hạ phàm.
Lông mi dài như cánh bướm, làn da trắng như ngọc. Không trang điểm, nhưng đã vượt qua vô số mỹ nhân thế gian.
Khi Trần Nguyên Thú còn đang sững sờ, một thanh kiếm sắc lạnh đột nhiên chạm vào cổ hắn, kéo thần trí của hắn về hiện thực.
Hơi nheo mắt lại, hắn nhìn thấy trên lưỡi kiếm khắc hai chữ 'Phong Hàn'.
Tạ Tuyên vẫn còn đang ngây người, cho nên y hoàn toàn không chú ý tới Bạch Chi Tuyết đã đẩy Trần Nguyên Thú ra, chắn trước người y.
Hoặc cũng có thể, hành động này diễn ra nhanh đến mức y không ngờ tới.
Kiếm của Bạch Chi Tuyết đè lên cổ của Trần Nguyên Thú, thanh kiếm này là một danh kiếm được rèn bởi một kỹ thuật hiếm có, lưỡi kiếm cực kỳ sắc bén.
Tạ Tuyên nhìn thấy trên lưỡi kiếm đã nhuốm một vết máu ghê người.
Phần cổ của Trần Nguyên Thú bị kiếm đè lên hiển nhiên bị cắt qua.
Hắn khẽ di chuyển, kiếm kia liền theo sát.
Hoàn toàn không có một chút cơ hội đào thoát nào.
Kẻ cầm kiếm, là cao thủ trong cao thủ.
"Thu kiếm." Tạ Tuyên ra lệnh với giọng điệu không khoan nhượng.
Sau khi do dự vài khắc, Bạch Chi Tuyết đành thu kiếm, đút nó vào vỏ kiếm bên người, khom người nói: "Thuộc hạ tuân mệnh."
Tạ Tuyên khom lưng nhặt mặt nạ rơi trên mặt đất, đưa nó và chiết phiến trong tay cho Bạch Chi Tuyết, lại xoay người trầm giọng nói với Trần Nguyên Thú đang nhìn chằm chằm thanh kiếm bên eo của Bạch Chi Tuyết: "Gia phó có nhiều mạo phạm, thỉnh công tử thứ lỗi."
Trần Nguyên Thú nhướng mày.
Thân thủ lợi hại như vậy, lại làm nô bộc cho một công tử nhà phú quý, chẳng lẽ vì coi trọng khuôn mặt đẹp hơn mỹ nữ này sao?
"Cho ta hai năm, ta có thể khiến ngươi không rút được thanh kiếm này ở trước mặt ta."
Không nghĩ tới vừa rồi bị áp chế không thể phản kháng, một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch ăn mặc đơn giản lại có thể mạnh miệng nói ra lời khiêu khích như vậy, ánh mắt của Bạch Chi Tuyết lạnh như băng, hắn ngẩng đầu, mày kiếm cau lại, giọng điệu vững vàng mà sắc bén: "Công tử mạnh miệng nói khoác như thế, không sợ cắn phải lưỡi sao?"
Thấy vẻ mặt của đối phương quá nghiêm túc, Trần Nguyên Thú ngược lại chỉ cười nói: "Nếu ta làm được, thanh kiếm kia của ngươi có thể tặng cho ta không?"
Xét về võ công, là tướng quân Hộ Quốc trẻ nhất từ trước đến nay của Dục triều, có thể nói Bạch Chi Tuyết là ngạo thị quần hùng*, đối với tiểu tử nghèo không biết chạy ra từ rừng núi hoang vắng nào, liền chỉ thờ ơ nói: "Cho dù ngươi là nhân tài thiên phú dị bẩm đáng bồi dưỡng đi chăng nữa, qua hai năm lại có vô số cao thủ dạy ngươi tập võ, cũng không đủ để ngươi nói khoác. Đừng nói hai năm, cho ngươi mười năm thì thế nào?"
Để miêu tả thiên phú luyện võ của Trần Nguyên Thú, chỉ có hai từ đơn giản là: "Kỳ tài" và "Quái vật".
Ở《 Thông Thiên 》, khi Trần Nguyên Thú mười bảy tuổi, hắn đã dẫn quân đánh hạ toàn bộ thành Hoài Nam thậm chí cả các tiểu thành xung quanh, bằng cách thuần phục nhiều cao thủ thông qua giá trị vũ lực của mình.
Lúc này, Bạch Chi Tuyết còn chưa trải qua trận chiến ở Hoàng thành năm Thuận An thứ chín, có thể nói những lời này là hợp tình hợp lý.
Rốt cuộc ở nơi này sẽ không có người thứ hai giống như Tạ Tuyên, đã sớm biết được toàn cục.
"Ta đương nhiên không phải nhân tài thiên phú dị bẩm." Trần Nguyên Thú cười nói: "Vẫn là hai năm đi, mười năm quá dài, mười năm đủ để ngươi quỳ xuống dập đầu đổi chủ."
Lời 'dập đầu đổi chủ' này, nếu không phải biết Trần Nguyên Thú ở trong sách cũng thường xuyên đối với các đối thủ lớn nhỏ không thích mình đều có cùng một lời như vậy, hơn nữa còn hoàn toàn không để ý đến tuổi tác cùng quan hệ tôn ti, có lẽ Tạ Tuyên sẽ phải hoài nghi hắn cũng là người xuyên việt biết rõ toàn cục.
Bạch Chi Tuyết và Trần Nguyên Thú cho tới bây giờ trong truyện gốc chưa từng đối mặt giương cung bạt kiếm như vậy.
Nhưng bây giờ tiền đề này đã có, dưới tình huống Bạch Chi Tuyết tâm cao khí ngạo và Trần Nguyên Thú có thù tất báo, liệu chuyện dập đầu đổi chủ sẽ phát sinh sao?
Sớm biết mọi việc sẽ khiến y đau đầu như vậy, Tạ Tuyên chắc chắn sẽ không tới tham gia cái hội đèn này.
Phải biết ở thiết lập trong sách, năng lực ghi nhớ của Trần Nguyên Thú vượt qua người bình thường, cho dù chỉ gặp qua một lần, hắn cũng có thể khắc sâu khuôn mặt này và trong đầu.
Cũng vì nguyên nhân đó, Trần Nguyên Thú sẽ không bao giờ quên danh sách kẻ thù trong lòng mình, một người hắn cũng không thể quên, ngược lại sẽ theo tuổi tác mà càng thêm rõ ràng, càng thêm nghiêm trọng.
Lời lẽ càng ngày càng khoa trương, Bạch Chi Tuyết thân là đại tướng quân của một quốc gia, tranh cãi với một tiểu tử nghèo chỉ có thể hạ thấp địa vị của mình, thấy Tạ Tuyên đối với lời của Trần Nguyên Thú không hề giận dữ, hắn cũng không thể tức giận, chỉ có thể thản nhiên nói: "Nếu sau 2 năm ngươi có thể tìm được ta, thắng được ta, vậy ngươi còn cần thanh kiếm này làm gì?"
"Ta đã bán thanh kiếm mà sư phụ cho ta." Trần Nguyên Thú đáp: "Người kia nói với ta, hắn không bán kiếm, chỉ cần đem một thanh kiếm tốt khác đến đổi."
Sư phụ?
Tạ Tuyên vẫn đang cho rằng việc này không liên can đến mình, nghe thấy lời này thì sắc mặt chợt thay đổi.
Y không nhớ Trần Nguyên Thú trong truyện gốc có sư phụ.
##############################################
*Ngạo thị quần hùng: khinh thường quần chúng.
Editor có lời muốn than vãn: sr vì cái tội lười này, nhưng mà ngủ nướng sướng thật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT