Hạ Dương Diệu chạm ly với Lục Văn Thành, trên môi nở nụ cười, đem rượu trong ly một hơi uống cạn, hắn kéo Hạ Tông bên người qua nói: "Về sau, khuyển từ này của ta liền giao cho Lục huynh, chờ khi hắn chính thức tiến vào Thiên Cực Tông rồi, ngươi cần phải quản giáo hắn thật tốt, nếu như phạm sai lầm, nên trừng phạt như thế nào thì liền trừng phạt như thế đấy, không cần mềm lòng mà nương tay."
"Đó là đương nhiên, Hạ huynh ngươi yên tâm đi."
Hạ Dương Diệu chuyển ánh mắt đến trên người Lục Yến Nhiễm, ôn hòa cười, "Yến Nhiễm hiện giờ chỉ mới đến tuổi đào lý niên hoa, tuổi còn trẻ, mặc dù là thân nữ tử, lại bằng thực lực của chính mình ngồi lên chiếc ghế phong chủ, thật là khiến người ngưỡng mộ, nhớ lại trước đây, Hạ mỗ đến tuổi bốn mươi mới có thể trở thành chủ sơn trang, so sánh cùng Yến Nhiễm, thật là hổ thẹn, hổ thẹn."
Lục Yến Nhiễm lộ ra nụ cười khiêm tốn, "Hạ bá phụ quá khen."
Hạ Dương Diệu vuốt râu phát ra tiếng cười sang sảng, hắn khoác tay lên vai Lục Văn Thành, "Lục huynh a, ta đây liền không thể không nói vài câu với ngươi, hiện giờ Yến Nhiễm đã là một đại cô nương, lại còn chưa kết hôn gả chồng, chẳng lẽ ngươi muốn đem ngươi nữ nhi lưu ở bên người cả đời, thay ngươi quản lý sự vụ trong tông sao?"
Lục Văn Thành thở dài một hơi, "Hạ huynh, ngươi cũng thấy, đại nữ nhi này của ta phẩm mạo là cực mỹ, ngay cả võ học tạo nghệ cũng là cực cao, thiên hạ này thật sự tìm không ra mấy tên nam tử xứng đôi với Yến Nhiễm, ta cũng là sợ gả nàng ra ngoài khiến nàng chịu khổ."
Hạ Dương Diệu híp mắt, vung bàn tay chỉ về phía Hạ Tông, "Không biết Lục huynh thấy nhi tử này của ta như thế nào? Kỳ thật không gạt ngươi, tiểu tử này bốn năm trước sau khi gặp qua Yến Nhiễm, liền giống như mất hồn, chưa đủ lông đủ cánh liền đứng trước mặt ta thề son sắt nói, rằng cuộc đời này không phải Yến Nhiễm không cưới, ta khi đó nghĩ hắn tuổi nhỏ nhiệt huyết, chỉ là nhất thời cảm thấy mới mẻ thôi, ai ngờ để hắn đi ra ngoài rèn luyện mấy năm, sau khi trở về thân thể chắc nịch, võ công tiến bộ, trái tim a, vẫn còn hướng về cô nương nhà ngươi, cho nên ta nhân cơ hội này, thay tiểu tử nhà ta nói ra.
"Ta xem Yến Nhiễm cùng Tông Nhi tuổi tác tương đương, bề ngoài xứng đôi, hai người chúng ta cùng đã kết giao, nếu bọn nhỏ còn có thể ở bên nhau, hai nhà Hạ, Lục vĩnh kết đồng hảo*, thân càng thêm thân, chẳng phải là chuyện vui sao?", Dứt lời, hắn nhìn thấy vẻ mặt Lục Văn Thành hiện lên nghi ngờ, liền không nhẹ không nặng đạp Hạ Tông một cái, "Tiểu tử này, ngươi thất thần làm gì, Lục bá phụ của ngươi cùng Yến Nhiễm liền ở trước mắt, chính mình có ý tưởng gì, tâm ý gì, ngươi liền nói đi."
*vĩnh kết đồng hảo: vĩnh viễn kết bạn
Gương mặt cương nghị của Hạ Tông hiện ra một tia thẹn thùng, hàm hồ nói: "Ta, ta xác thật khuynh mộ Lục cô nương đã lâu, mong rằng Lục bá bá thành toàn."
Lục Văn Thành nhìn Hạ Tông, lại nhìn Lục Yến Nhiễm, nói: "Chuyện này...... Tuy nói chuyện gả cưới nghe theo phụ mẫu và lời của người mai mối, nhưng ta vẫn là tôn trọng tâm nguyện của Yến Nhiễm."
Lời vừa dứt, ánh mắt ba người đồng thời chuyển qua trên người Lục Yến Nhiễm, Lục Yến Nhiễm hơi rũ lông mi che lấp con ngươi, trả lời: "Yến Nhiễm đa tạ tâm ý của Hạ công tử, nhưng phụ thân dưới gối không có đại nam, Yến Nhiễm thân là trưởng nữ, tự nhiên muốn kế tục chí hướng của phụ thân, chấn hưng Thiên Cực Tông, giữ gìn hòa bình võ lâm, chí này không nằm trong tình yêu nam nữ."
Hạ Tông vội vàng nói: "Ta có thể chờ ngươi!"
"Hạ công tử phong thần tuấn lãng, võ công cao cường, ngày sau chắc chắn sẽ gặp được nữ tử càng thêm ưu tú hơn so với Yến Nhiễm."
"Sẽ không, ta chỉ chung tình với ngươi, cuộc đời này bất biến!"
Hạ Dương Diệu híp mắt quan sát phản ứng của Lục Yến Nhiễm, bộ dáng quạnh quẽ lạnh lùng kia rõ ràng là vô tình với chính mình nhi tử, hắn trong lòng thầm than một tiếng đáng tiếc, nếu Lục Yến Nhiễm gả vào Xích Vũ sơn trang làm con dâu hắn, hắn sẽ thật hài lòng, nhưng nếu đối phương đã không có tình cảm, hắn cũng không muốn miễn cưỡng, vì thế vỗ vỗ bả vai Hạ Tông, "Được rồi, đừng nói nữa, nhân gia Yến Nhiễm đều đã nói đến nước này rồi, ngươi chớ tiếp tục quấn quýt si mê khiến bản thân phiền lòng."
"Lục huynh a, xem ra chúng ta đã định không thể thành thông gia, hai người chúng ta nếu không phải vợ mất sớm, hiện tại nhà ngươi lại sinh thêm một tiểu cô nương, nhà ta lại sinh thêm một đứa con trai, nhất định phải hứa hôn cho bọn hắn, hai nhà chúng ta kết giao gắn bó suốt đời, mới là chuyện may mắn a."
Lục Văn Thành cười to đáp lại, cùng Hạ Dương Diệu cãi vã chuyện nhà.
Sau đó lại nói cái gì, Phó Phái Bạch không thể nghe rõ, vừa rồi nàng chỉ nghe được đại khái nội dung cuộc trò chuyện, dường như nói đến cái gì cưới, cái gì gả.
Nàng đang suy nghĩ xuất thần, Lục Yến Nhiễm đã trở về bên này, thấy Phó Phái Bạch đứng trước bàn, cổ ưỡn ra phía trước một đoạn dài, tư thế có chút buồn cười, liền hỏi: "Ngươi đang làm gì?"
Phó Phái Bạch đột nhiên hoàn hồn, che giấu vặn vẹo cổ, lúng túng cười đáp, "Cổ có chút mỏi, ta hoạt động gân cốt, hoạt động gân cốt, ha ha."
Lục Yến Nhiễm ngồi trở lại bàn ăn, để A Phù rót cho nàng một chén rượu, "Nếu mệt mỏi, ngươi trước tiên lui xuống đi, nơi này không cần ngươi hầu hạ."
Phó Phái Bạch nga một tiếng, rời khỏi đại điện, tuy rằng được nhàn rỗi, nhưng trong lòng nàng lại không quá sung sướng, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ xem vừa rồi phong chủ rốt cuộc đã nói chuyện gì với bọn họ trong yến hội.
Cứ như vậy, cả đêm nàng có chút trằn trọc, đứng ngồi không yên, lăn lộn trên sàn, thẳng đến khi bị người cùng phòng khiển trách.
"Ngươi lăn qua lộn lại cái gì? Có để cho người khác ngủ hay không?"
Phó Phái Bạch thì thầm một câu xin lỗi, mặc áo ngoài, đi ra cửa.
Tất cả các thị vệ của Thiên Cực Tông đều tá túc ở hậu viện, được ngăn cách với tiền viện vằng một bức tường cao, nàng đi bộ lang thang khắp nơi, muốn tìm một nơi yên lặng mà luyện võ, liền đi ra khỏi bức tường phía sau, đi tới một mảnh cánh rừng cách thôn trang không xa.
Nàng vẫn như cũ luyện bộ quyền pháp mà Mông Nham dạy, hiện giờ đã có thể khiến cho bộ quyền này nhìn mạnh mẽ oai phong, mỗi một chiêu thức tuy không bá đạo giống Mông Nham, nhưng lại đánh ra một loại sức mạnh cùng độ linh hoạt độc đáo.
Nàng đánh xong một bộ quyền, đứng yên điều chỉnh hơi thở, vừa đi trở về, vừa nghĩ nếu cuối năm có thể về núi, liền có thể để Mông Nham dạy nàng kiếm pháp.
Chờ về tới hậu viện, nàng như cũ không buồn ngủ, liền tìm một chiếc bàn đá ngồi xuống, chống cằm nhìn trăng sáng, ký ức lại bị kéo về Hoài Liễu thôn năm xưa.
Hôm đó là ngày tết trung thu, mẫu thân làm rất nhiều bánh trung thu, đi biếu cho hàng xóm, chỉ còn lại bánh hoa quế hạnh nhân làm từ đường phen mà nàng cùng đệ đệ thích ăn nhất, nàng cùng đệ đệ mỗi người cầm một chiếc bánh trung thu, ngồi trên một chiếc ghế gỗ nhỏ ngoài sân, ngẩng đầu nhìn một vòng trăng tròn trên bầu trời kia, phụ thân cùng mẫu thân liền ôm nhau đứng phía sau bọn họ, cổ nhân đều đoàn tụ đêm trăng rằm, gia đình hạnh phúc.
Nhưng hôm nay lại thành hoa trong gương, trăng trong nước, giống như bọt nước trong mộng, không thể chạm tới, tâm tình nàng dần dần trở nên nặng nề, ghé vào trên bàn đá, nhắm lại mắt, không muốn nghĩ nữa.
Ai ngờ, nàng nằm sấp một lúc ý thức liền bắt đầu mơ hồ, bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi, nhưng nằm ngủ sấp cũng không quá thoải mái, nàng nhún vai, đột nhiên cảm giác trên người nhẹ đi rất nhiều, nàng bỗng chốc mở mắt ra, bắt gặp con ngươi nâu nhạt của Lục Yến Nhiễm ẩn hiện trong màn đêm.
"Phong chủ, tại sao ngươi lại ở đây?", Phó Phái Bạch cả kinh nói, quay đầu nhìn xuống đất, thứ vừa bị nàng rũ xuống đúng là một kiện áo ngoài trắng nõn, nàng vội vàng nhặt lên phủi bụi đất, không cần hỏi cũng biết là của ai, nhanh chóng đưa cho Lục Yến Nhiễm.
Lục Yến Nhiễm lúc này đang ngồi trên chiếc ghế đá đối diện nàng, mặc một thân trung y đơn bạc mỏng manh, "Rảnh rỗi không có việc gì làm, đi dạo một vòng thôi, thật ra là ngươi, sao không vào nhà ngủ?"
"Ta cũng là vừa mới tản bộ xong, không cẩn thận ghé vào bàn này liền ngủ rồi."
Hai người nói xong, cánh cửa bên kia "Kẽo kẹt" một tiếng mở ra, một nam tử cởi trần đôi vai, ngáp một cái liền đi ra, đôi mắt ngái ngủ mông lung, nhìn dáng vẻ như là muốn đi giải quyết vệ sinh, kết quả đột nhiên thấy trong viện cư nhiên lại có hai người, hắn xoa xoa mắt, sau khi thấy rõ là ai, cả kinh đến nỗi cái cằm đều phải rớt, "Phong, phong chủ, ngươi, ngươi như thế nào ở đây?"
Phó Phái Bạch không kịp tự hỏi, đột nhiên đứng dậy, che trước mặt Lục Yến Nhiễm, nhíu mày nói: "Vị đại ca này, ta có việc muốn nói với phong chủ, phiền ngươi tránh đi một chút."
Nam tử liên tục nga vài tiếng, xoay người trở lại phòng, đóng sầm cửa lại.
Phó Phái Bạch thở phào nhẹ nhõm, Xích Vũ sơn trang không thể so với trên núi, nơi này khô nóng hơn nhiều, cho nên phần lớn nam tử buổi tối đều để vai trần đi ngủ, nàng sớm đã quen, có thể xem như không có gì, nhưng tuyệt đối không thể để phong chủ nhìn thấy.
"Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta?"
Phó Phái Bạch xoay người lại, mất tự nhiên sờ mũi, "Ta bịa ra cái cớ thôi, đúng rồi, phong chủ, quần áo của ngươi", vừa nói, vừa đưa qua áo ngoài.
Lục Yến Nhiễm không nhận lấy, thong thả ung dung đứng dậy, đi về phía lối ra của hậu viện, đi được vài bước, nàng quay đầu nói: "Ta còn muốn tản bộ thêm một chút, ngươi muốn đi cùng sao?"
Phó Phái Bạch sửng sốt một lúc, ngay sau đó cất bước theo sau, nàng nhìn bờ vai mảnh khảnh trước mắt, vội vàng đem áo ngoài giũ ra, khoác lên người đối phương.
Sau đó, hai người ra khỏi hậu viện, đi dọc theo con đường nhỏ bên ngoài trang viên, lang thang vô định.
Xích Vũ sơn trang tuy không thể so với non xanh nước biếc, thế ngoại đào nguyên của Tấn Vân Sơn, nhưng nó cũng có những đặc điểm riêng, cả tòa sơn trang nằm ở lưng chừng núi vùng ngoại ô, đứng trên cao nhìn ra xa liền có thể thấy Nghi Châu Thành mỹ lệ phồn hoa bên dưới.
Lúc này, Phó Phái Bạch và Lục Yến Nhiễm đang đứng trên một ngọn đồi hơi nhô cao, khung cảnh nơi xa là một biển ngọn đèn phồn hoa thắp sáng ngày đêm không biết mệt mỏi, khiến người xem có chút mê mẩn.
Một trận gió đêm đánh úp tới, kèm theo hàn ý trong không khí, Phó Phái Bạch nhìn chằm chằm thân ảnh màu trắng trước mắt, chần chờ một chút, tiến lên hai bước, nhắc nhở: "Phong chủ, chúng ta trở về đi, đêm dài gió lạnh, cẩn thận cảm lạnh."
Lục Yến Nhiễm quay đầu lại, vị trí nàng đứng cao hơn vị trí của Phó Phái Bạch một chút, cúi đầu nhìn xuống đối phương, bóng đêm quá tối, nàng không thấy rõ ngũ quan của người thiếu niên, nhưng lại có thể đơn độc thấy rõ đôi mắt sáng ngời kia.
Dục vọng của thế nhân muôn hình vạn trạng, nàng gặp qua quá nhiều người, ánh mắt của những người đó hoặc là nịnh nọt, mưu mô, hoặc là hư tình giả ý, sớm đã bị quyền lợi, tiền tài của thế tục này che mắt, mà Phó Phái Bạch lại trước sau như cũ duy trì một đôi mắt thanh tịnh như tiểu hài đồng, không bị thế gian vấy bẩn, một tấm lòng son, là điều quý giá nhất.
Nàng chỉ nhìn chằm chằm Phó Phái Bạch như vậy, sau khi nhìn thật lâu, mới cất bước chân, nói: "Đi thôi."
Trên đường về trang viên, mặc dù hai người không nói một lời, nhưng Phó Phái Bạch lại không cảm thấy xấu hổ chút nào, nàng thực thích ên lặng đi theo Lục Yến Nhiễm như vậy, tuy rằng một câu cũng chưa nói.
Khi đến nơi hai người muốn chia tay, nàng đột nhiên tâm sinh không tha, muốn kéo dài giây phút này, chỉ cần dài thêm một chút, nên dừng bước chân.
"Phong chủ."
"Ngươi......"
Hai người đồng thời mở miệng, cả hai đều sửng sốt một chút, Phó Phái Bạch mặt mày dịu xuống, khóe miệng nhiễm ý cười, "Phong chủ, ngươi nói trước đi."
"Không có gì, ngươi nói đi."
Phó Phái Bạch ánh mắt có chút thất thường, nàng chắp tay sau lưng, đôi tay ở sau lưng gắt gao nắm lấy nhau, nhìn chung quanh nói: "Chính là, hôm nay trong yến hội, ta tựa hồ nghe thấy tông chủ nói gả cưới gì đó, là muốn nói phong chủ phải gả cho người hay là nhị tiểu thư gả chồng đâu?"
Lục Yến Nhiễm nheo mắt, ánh mắt mang theo ý cười, nhưng thần sắc vẫn thong thả đạm nhiên, "Thanh Uyển đối với ngươi tình ý chân thành, một mảnh si tâm, nàng sẽ chỉ muốn ngươi, từ trước đến nay phụ thân vẫn luôn sủng nàng, hơn phân nửa là sẽ tùy ý nàng."
Phó Phái Bạch kinh hãi giơ hai tay lên, "Không không không, ta và nhị tiểu thư tuyệt đối không có khả năng, nàng thiếu niên không hiểu chuyện, nhầm báo ân cảm tình thành ái mộ tình nghĩa, chờ nàng lớn thêm một chút nữa, sẽ tỉnh ngộ."
Nói xong, nàng lại nghĩ tới điều gì, ngữ khí ẩn ẩn có chút mất mát, "Nếu không phải nhị tiểu thư, vậy đó là phong chủ phải gả người sao?"
Lục Yến Nhiễm sâu kín thở dài, "Ngươi biết ta bao nhiêu tuổi sao?"
"Hai...... mươi?"
"Đúng rồi, nữ tử bình thường ở độ tuổi này của ta đã sớm kết hôn gả chồng, ngay cả hài tử có lẽ cũng đều đã sinh được hai đứa, ngươi nói, có phải hay không đã đến lúc ta nên gả chồng?"
Phó Phái Bạch nắm chặt tay, không xác định hỏi: "Phong chủ phải gả cho vị Hạ công tử kia sao?"
Lục Yến Nhiễm không trực tiếp trả lời, mà là nhẹ giọng nói: "Hạ thị nhị công tử khí vũ bất phàm, võ nghệ của hắn thuộc hàng thượng thừa so với những người đồng lứa, gia cảnh cũng không tồi, thật sự là đủ tư cách để trở thành đối tượng thành hôn."
Phó Phái Bạch cảm thấy trong lòng có chút buồn bực, cau mày rồi lại buông ra, lặp lại động tác như thế hồi lâu mới mở miệng: "Nhưng là, hắn không xứng với phong chủ."
"Hửm? Vậy thì ngươi cho rằng người như thế nào mới có thể xứng đôi cùng ta đâu?"
Phó Phái Bạch ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm nghị, "Người có thể sánh vai với phong chủ, trước hết nhất định phải võ nghệ siêu quần, như vậy mới có thể bảo hộ phong chủ, bộ dáng không thể xuề xòa, không cần phải mỹ mạo như Phan An, nhưng ít ra cũng muốn có ngũ quan đoan chính, nếu không sẽ ảnh hưởng đời sau, tiếp theo là phẩm cách làm người, trung hiếu nhân nghĩa là cần thiết, gặp chuyện có thể vững vàng bình tĩnh cũng là điều cần thiết, còn muốn đa mưu túc trí, khiêm tốn hướng về phía trước, đúng rồi, còn có, nhất định phải ôn nhu tinh tế, tỉ mỉ kiên nhẫn, như vậy mới có thể chiếu cố tốt cho phong chủ, ta cảm thấy, ít nhất phải đáp ứng được những điều kiện này mới có thể xứng đôi với phong chủ."
Nàng vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng cười khẽ, nàng không rõ nguyên do nhìn lại, thấy nụ cười của Lục Yến Nhiễm dần dần triển khai, ngũ quan quạnh quẽ u buồn tan rã như băng sơn, mặt mày hoàn toàn giãn ra, đôi mắt cười cong lên.
Nàng chưa bao giờ thấy Lục Yến Nhiễm cười như vậy, đây là lần đầu tiên, tiếng cười truyền vào tai nàng, lây lan đến lồng ngực, cho đến khi trái tim giống như nhảy lên tới cổ họng, nhảy nhót loạn xạ, nàng còn tưởng rằng chính mình nói sai cái gì rồi, có chút vô thố hỏi: "Làm sao vậy? Phong chủ."
Lục Yến Nhiễm thu lại ý cười, nhưng nét vui sướng trên mặt như thế nào cũng không tan biến, "Trên đời làm sao lại có người hoàn mỹ không tỳ vết như vậy?"
Phó Phái Bạch hồi tưởng một chút, dường như những điều nàng nhắc đến thật sự quá mức nghiêm khắc, "Loại người như vậy đích xác rất ít, nhưng nhất định sẽ có, phong chủ xứng đáng với một người như vậy."
"Phải không?"
Phó Phái Bạch thật mạnh ừ một tiếng.
Lục Yến Nhiễm siết chặt chiếc áo ngoài trên người, xoay người rời đi, trước khi biến mất còn lưu lại một câu, "Ta đây liền rửa mắt mong chờ."
Lời người dịch: Mình cứ nghĩ là phong chủ ra điều kiện tuyển chồng là phải đánh thắng được bả cơ. :)))))) Ai ngờ phong chủ ngầu quá, không phải hoa bạch liên như mấy truyện kia, cần chí hướng có chí hướng, cần mỹ mạo võ công cũng có mỹ mạo võ công. Thậm chí EQ cũng cao tuyệt vời, đọc truyện nhân vật có IQ, EQ cao như này thỏa mãn ghê.