Nước mắt Lục Thanh Uyển trào ra, "Dựa vào cái gì ta không thể đi, ta liền phải đi!"
Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, dẫn tới Lục Văn Thành, hắn nhìn chính mình tiểu nữ nhi khóc đến lê hoa đái vũ, tuy rằng đau lòng nhưng trước mặt chúng đệ tử vẫn cần có chút tôn nghiêm, đặc biệt nghiêm túc nói: "Trước mặt nhiều người như vậy! Khóc lóc sướt mướt, còn ra thể thống gì."
Lục Thanh Uyển ngừng khóc, đuôi mắt đỏ hoe, kéo kéo ống tay áo Lục Văn Thành làm nũng: "Cha, ta cũng muốn đi, cho ta đi cùng các ngươi đi mà, ngươi cùng a tỷ đều đi rồi, ta không muốn một mình ở lại trên núi."
"Không được, lần này ra ngoài không phải đi du ngoạn, mà là có chính sự cần làm, ngươi theo Yến Nhiễm đi Tây Bắc, nàng không rảnh phân tâm chiếu cố ngươi, xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm sao bây giờ?"
Thanh âm Lục Văn Thành dị thường kiên định, Lục Thanh Uyển chỉ phải lùi bước, "Vậy ngươi để ta đi theo các ngươi tới Xích Vũ sơn trang, sau đó ta liền trở về."
Lục Văn Thành trầm mặc, nghĩ tới Hạ Dương Diệu viết cho hắn một lá thư, từ ngữ uyển chuyển nói xin hãy để Lục Thanh Uyển ở ngốc trong tông, không cần lại đến đạp hư xích vũ phượng hoàng của hắn.
Con phượng hoàng này là gia huy của Xích Vũ sơn trang, Hạ gia nuôi dưỡng loài chim này đã nhiều thế hệ, coi nó là điềm lành, truyền thống đã được truyền thừa hơn hàng trăm năm, mà khu vực sau núi của sơn trang chính là nơi xích vũ kim phượng làm tổ, có hơn trăm con, nhưng từ sau khi Lục Thanh Uyển tới thăm mấy năm trước, số lượng phượng hoàng trong trang đã giảm mạnh, nguyên nhân là nàng không cẩn thận xâm nhập vào cấm địa sau núi, thấy được thần điểu, tâm sinh vui sướng, kéo cung bắn tên, bắn hạ mười mấy con, Hạ Dương Diệu nhìn xác chim đầy đất, mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa cho phép Lục Thanh Uyển bước một bước nào vào Xích Vũ sơn trang.
Lục Văn Thành nhớ tới chuyện cũ, liền gọn gàng dứt khoát cự tuyệt, "Không được, ngươi ngoan ngoãn ở lại trong tông, chờ ta trở lại."
Lục Thanh Uyển cắn môi dưới, vẻ mặt không cam lòng, nàng trong lòng biết mặc dù phụ thân đối nàng mọi cách sủng ái, nhưng khi không nhượng bộ cũng có điểm mấu chốt, chỉ đành oán trách: "Không đi thì không đi, có cái gì hay ho chứ!"
Phó Phái Bạch trong lòng thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy Lục Thanh Uyển thanh âm có chút muốn nói lại thôi bên tai.
"Ngươi, ngươi nhất định phải nhớ đến ta! Không cho phép quên mất ta, còn có, trở về nhớ phải mang lễ vật cho ta!", Nói xong, Lục Thanh Uyển cũng không đợi Phó Phái Bạch trả lời, chui ra khỏi đám người, chạy xa.
Để lại đám đông một mảnh trầm mặc, Phó Phái Bạch nuốt nuốt nước miếng, cả người cứng đờ.
Lục Văn Thành thâm ý vỗ vỗ bả vai nàng, lực đạo không lớn, nhưng rất có lực uy hiếp, không một lời đi về phía xe ngựa của mình.
Phó Phái Bạch toát mồ hôi lạnh, còn tưởng rằng Lục Văn Thành sẽ nổi trận lôi đình, đang xuất thần nghĩ lung tung, lại nghe thấy một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên bên cạnh.
"Luyến tiếc?"
Nàng giật mình một chút, phục hồi tinh thần, đối mắt với đôi đồng tử không chút gợn sóng của Lục Yến Nhiễm.
"Sao có thể chứ, không có."
"Ngươi biết cưỡi ngựa?"
Phó Phái Bạch lắc đầu.
Lục Yến Nhiễm trầm mặc một lát, lên xe ngựa trước, sau đó vẫy tay.
Phó Phái Bạch khó hiểu, A Phù cười khẽ một tiếng, đẩy đẩy sau lưng nàng, "Còn không mau đi lên, ngươi không biết cưỡi ngựa, chẳng lẽ đi bộ tới? Đây là phong chủ đặc biệt cho phép ngươi lên xe ngựa ngồi a."
Phó Phái Bạch có chút kinh ngạc, nhìn chính mình một thân quần áo, tuy rằng còn tính sạch sẽ, nhưng tổng cảm thấy chúng không hợp với chiếc xe ngựa tinh xảo này.
A Phù lại đẩy nàng một phen, thúc giục nói: "Nhanh lên, chúng ta nên xuất phát rồi."
Nàng chỉ có thể vén màn xe, chui vào xe ngựa.
Thùng xe tuy không lớn, nhưng cũng dư sức chứa hai người, lúc này Lục Yến Nhiễm đang ngồi, tay cầm một quyển sách, ánh mắt chuyên chú dừng trên trang sách.
Phó Phái Bạch không dám lên tiếng quấy rầy, dựa vào cạnh cửa xe ngựa ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng.
Theo một tiếng "Giá", xe ngựa chậm rãi chuyển động, bên ngoài xe truyền đến từng trận vó ngựa, bên trong xe lại là một mảnh yên tĩnh.
Phó Phái Bạch ngồi một lát liền có điểm thất thần, lưng dần dần cong xuống, dựa vào thùng xe, chóp mũi truyền đến hương khí như có như không, bất tri bất giác mí mắt liền rủ xuống, chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, xe ngựa dưới thân kịch liệt lắc lư, đánh tỉnh Phó Phái Bạch, nàng vẻ mặt mê mang, "Sao, làm sao vậy?"
Lục Yến Nhiễm cũng đang chợp mắt nghỉ ngơi, nghe thấy thanh âm của Phó Phái Bạch, mới mở mắt ra, "Không có việc gì, trên đường có chút xóc nảy thôi."
Phó Phái Bạch nga một tiếng, rốt cuộc cũng tỉnh hơn phân nửa, xốc lên màn xe muốn nhìn một chút, thò đầu ra thì thấy A Phù đang cưỡi trên một con ngựa cường tráng, nhìn qua vô cùng hiên ngang mạnh mẽ.
"A Phù tỷ, chúng ta đây là đang ở đâu vậy?"
"Còn chưa ra khỏi địa giới Thiên Cực Tông đâu, hôm nay không đi tới, buổi tối chúng ta tá túc tại Vi Châu, ngày mai lại gia tăng cước trình, trước lúc trời tối hẳn là có thể đến nơi."
Nàng buông rèm, một lần nữa ngồi xuống, lại không thấy buồn ngủ, lúc này cũng không biết nên làm gì, ánh mắt nhìn đông nhìn tây, cuối cùng rơi xuống trên mặt Lục Yến Nhiễm.
Lúc này, Lục Yến Nhiễm đã một lần nữa nhắm mắt lại, một tay gối lên chiếc bàn nhỏ bên canh, chống gương mặt nghỉ ngơi.
Phó Phái Bạch lá gan lớn hơn một chút, đem tầm mắt từ cái trán trơn bóng của nữ tử dời đến đôi mắt, giờ phút này, tuy rằng con ngươi lưu li kia sớm đã khép lại không thấy, nhưng hàng mi thật dài lại đột hiện ra tới, nồng đậm cong vút, xuống chút nữa là chiếc mũi thẳng thanh tú, theo sau là môi mỏng hồng nhuận.
Tâm mắt nàng dừng ở nơi hồng hào kia, thật lâu không dời mắt, thẳng đến khi Lục Yến Nhiễm bỗng nhiên mở mắt ra.
"Ngươi đang xem cái gì?"
Nàng vội vàng thu hồi tầm mắt, thẳng lưng đáp, "Hồi phong chủ, cái gì cũng không thấy!"
Lục Yến Nhiễm không nói gì nữa, Phó Phái Bạch đương nhiên là không dám lại nhìn về hướng bên kia, nhưng ở trong không gian nhỏ hẹp này vô cớ khiến nàng cảm thấy khẩn trương, liền xốc màn xe lên, ngồi xuống bên cạnh mã phu ở bên ngoài.
Nói là mã phu, nhưng người này lớn lên cao lớn cường tráng, khuôn mặt cương nghị, một thân áo đen đơn giản mặc lên lại có vẻ khí vũ bất phàm.
Phó Phái Bạch ngồi xuống, bắt chuyện: "Đại ca, ngươi gọi là gì?"
Nam nhân chuyên chú điều khiển dây cương, thanh âm đạm mạc, "Hình Quảng."
"Ta kêu Phó Phái Bạch."
Nam nhân không nói tiếp, Phó Phái Bạch thầm nghĩ không thú vị, cảm thấy người này giống như phiên bản nam của phong chủ, ít nói, lạnh như băng, vì vậy không nói chuyện với hắn nữa, chán nản nhìn phong cảnh bên ngoài.
Đoàn xe đi như vậy hơn một canh giờ mới ngừng lại bên một thảm cỏ xanh mướt.
Lục Văn Thành dẫn đầu, hô lớn ra lệnh cho đội ngũ phía sau ngay tại chỗ nghỉ ngơi chỉnh đốn, nửa canh giờ sau xuất phát.
Cả đoàn hộ vệ lần lượt xuống ngựa, đi đến ngồi xuống trên bãi cỏ, ăn lương khô, có người chạy về phía cánh rừng nơi xa giải quyết vệ sinh.
Phó Phái Bạch vốn muốn đến bãi cỏ nghỉ ngơi, kết quả vừa nhảy xuống xe ngựa, quay đầu lại thì thấy, A Phù, Hình Quảng, thậm chí hai hàng thị vệ đều đang đứng thẳng tắp, động cũng chưa động, đừng nói đến Lục Yến Nhiễm an tọa bên trong xe ngựa.
Nàng yên lặng thu hồi hai chân, ngồi trở lại bên người Hình Quảng, đang chuẩn bị lấy ra bánh bao trong bọc ăn, trong xe ngựa truyền ra thanh âm, "Đều tản ra, từng người nghỉ ngơi đi."
Thị vệ nhận lệnh, tất cả đi về mặt cỏ hướng bên kia.
Phó Phái Bạch xem A Phù cùng Hình Quảng vẫn không nhúc nhích, liền nhỏ giọng thì thầm vào trong xe ngựa: "Phong chủ, ta cũng có thể qua đó sao?"
"Ân."
Vừa dứt lời, Phó Phái Bạch liền nhảy xuống xe ngựa, chạy chậm về hướng thảm cỏ bên kia, kỳ thật nàng cũng không phải muốn nghỉ ngơi trên cỏ, mà là vừa rồi tùy tiện liếc mắt một cái, liền thấy cách đó không xa nơi mặt cỏ cùng cánh rừng giao tiếp, có một mảnh rừng đỏ sậm.
Chờ đến khi nàng trở lại bên xe ngựa, hai tay không còn trống trơn, mà là dùng túi áo mang về một đống trái cây không tên màu đỏ.
Phó Phái Bạch lấy một nắm quả đưa cho A Phù, trên mặt nở nụ cười, "A Phù tỷ, ngươi nếm thử xem, đây là thánh hỏa quả, rất ngọt, quê nhà ta bên kia có rất nhiều, không thể ngờ được nơi này cũng có."
A Phù hai tay tiếp lấy, tò mò nhìn loại trái cây chưa gặp qua bao giờ, cũng không chê, lấy khăn lụa ra lau quanh một chút, liền bỏ vào miệng nhấm nuốt, hương quả thơm mười phần, nước trái cây ngọt ngào, "Thật sự ăn ngon a!"
Nụ cười trên mặt Phó Phái Bạch càng sâu, sau đó lại bóc một nắm đưa cho Hình Quảng, "Hình đại ca, ngươi cũng thử xem."
Hình Quảng không cự tuyệt, nhận lấy, cứng rắn nói lời cảm ơn, "Đa tạ."
"Đừng khách khí."
Cuối cùng, Phó Phái Bạch lại cẩn thận chọn ra vài quả, chừa lại cho chính mình ba bốn phần, đem nắm quả tốt nhất được chọn đưa vào bên trong màn xe, "Phong chủ, ngươi có muốn thử một chút không?"
Trong xe ngựa hồi lâu không có động tĩnh, Phó Phái Bạch cho rằng Lục Yến Nhiễm ghét bỏ loại này quả dại ven đường không sạch sẽ, đang chuẩn bị thu lại thì đầu ngón tay liền chạm phải một mảnh da thịt lạnh lẽo, toàn bộ trái cây trong tay đều bị lấy đi.
Nàng ngẩn ra một chút, thu tay lại, bắt đầu gặm trái cây, trong lòng có chút mong chờ đánh giá của Lục Yến Nhiễm về đám quả dại này, nhưng cho đến khi đoàn xe lại một lần nữa xuất phát, trong xe ngựa cũng không còn tiếng vang gì.
Cứ như vậy, đoàn xe chạy không ngừng nghỉ cả một buổi trưa, lúc chạng vạng tối thì tới Vi Châu thành, bởi vì lần này ra ngoài nhân số đông đảo, Lục Văn Thành sớm liền bao trước khách điếm lớn nhất trong thành.
Thị vệ cùng người hầu ở lầu một, lầu hai lầu ba là phòng của các phong chủ và Lục Văn Thành, Phó Phái Bạch vận khí không tốt, bị phân tới gian phòng kia tình cờ nằm ngay bên cạnh chuồng ngựa, mặc dù không mở cửa sổ, trong phòng cũng phảng phất mùi phân ngựa nồng nặc, cùng nàng đồng bệnh tương liên còn có vài tên thị vệ khác, bọn họ cùng nhau ở trong căn phòng này.
Sau khi qua loa ăn qua cơm chiều, nàng trở về phòng, cũng không thèm tranh giường với mấy tên thị vệ kia, nằm xuống chiếc giường xa nhất, đem chính mình bọc đến kín mít, nói chính mình đi ngủ trước.
Sở dĩ nàng nghỉ ngơi sớm như vậy, là muốn nửa đêm dậy luyện công, tuy rằng hiện tại đã xuống núi, nhưng cũng không thể chểnh mảng luyện võ công.
Nằm một hồi, nàng thiếp đi, an ổn ngủ được một lúc thì ác mộng thường ngày lại ập đến, khi nàng tỉnh dậy, mồ hôi đầy đầu, bên ngoài đường phố cũng vang lên tiếng gõ mõ của người canh gác, "Chiêng gõ báo tin, đóng cửa sổ kỹ càng, cẩn thận củi lửa."
Nàng thật cẩn thận mặc tốt giày, vớ, phủ thêm áo ngoài, đẩy cửa ra giữa một phòng tiếng ngáy.
Sau khi rời khỏi khách điếm, nàng đi về cánh rừng ở mặt sau, nơi này nàng ban ngày đã cẩn thận khảo sát qua, dân cư thưa thớt, huống chi đêm đã khuya, hẳn là không có ai tới quấy rầy nàng luyện võ.
Nghĩ như vậy, nàng đi sâu vào trong rừng cây, trong rừng vốn dĩ an tĩnh, lại đột nhiên xuất hiện hai tiếng người xì xào lẩm bẩm, nàng dừng một chút, nhấc chân đi về hướng phát ra thanh âm.
Đi được một lúc, nàng nhìn xuyên qua bóng cây loang lổ, tựa hồ có hai bóng người, xem thân hình, như là hai nữ tử, hơn nữa thân hình bóng người bên phải phá lệ quen thuộc, nàng nhìn kỹ, hình như có điểm giống phong chủ?
Đã hơn nửa đêm, phong chủ như thế nào sẽ ở đây? Phó Phái Bạch dụi mắt, khi mở mắt ra nhìn lại, nơi nào còn có bóng người, chỉ có hình ảnh lá cây giao tạp bên dưới ánh trăng.
Nàng cảm thấy có chút căng thẳng, tuy rằng không tin quỷ thần, nhưng hơn nửa đêm, rõ ràng một giây trước còn nhìn thấy hai bóng người, một giây sau liền biến mất vào hư không, trong lòng khó tránh khỏi có chút sợ hãi, nhưng nàng vẫn là căng da đầu đi qua, nhìn quanh một vòng bốn phía, xác định không có người, cho nên chỉ có thể đem tình huống trước đó xem như nhìn nhầm, sau đó nàng liền bắt đầu đánh quyền một cách nghiêm chỉnh.