Trong phòng, Vân Nhược Linh lật tung hết chăn ra, đặt hai ngón tay lên cổ tay Phó Phái Bạch, nhắm mắt cảm thụ mạch tượng của đối phương.
Mạch đập dồn dập, một hơi năm, sáu nhịp......
Huyết dịch không đủ, thân thể thiếu nhiệt......
Không...... Không đúng......
Vân Nhược Linh đột nhiên mở mắt ra, trên mặt lộ vẻ khó tin, nàng hoảng loạn cởi bỏ áo ngoài của Phó Phái Bạch, rồi đến trung y, thẳng đến khi vải bố quấn ngực màu trắng xuất hiện trong tầm mắt, nàng mới dừng động tác.
Như thế nào sẽ...... Tiểu Bạch thế nhưng là nữ tử......
Vân Nhược Linh nghĩ đến từng lời nói, cử động của đối phương trước kia, cho dù một thân vết máu cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt kêu đau, người như vậy làm sao có thể là một thiếu nữ mới mười sáu tuổi đâu.......
Khiếp sợ qua đi, nàng dần bình tĩnh xuống, khi nhìn Phó Phái Bạch một lần nữa, ánh mắt trở nên phức tạp hơn, nguyên lai đây là lý do khó nói của Tiểu Bạch, vậy vì cái gì muốn giả trang nam tử, sống vất vả như vậy đây?
Vân Nhược Linh suy nghĩ một chút, nhớ tới ngày nọ khi Phó Phái Bạch nói chuyện phiếm với nàng, từng nói qua nhất định phải nhập tông học võ công bằng thân phân đệ tử chính tông, đây có lẽ là lý do nàng bất đắc dĩ phải nữ giả nam trang đi.
Nàng khẽ thở dài, cẩn thận bôi thuốc cho Phó Phái Bạch, đắp dược xong, lại mặc vào quần áo cho nàng, đắp chăn lên, một lần nữa kiểm tra mạch tượng, da thịt nóng ran, mạch đập dồn dập.
Nàng phát hiện trong cơ thể Phó Phái Bạch tựa hồ có hai loại mạch tượng, lần này bị nội thương dẫn tới hỏa khí sinh sôi, mà một cổ mạch tượng khác đã sớm tích tụ trong cơ thể một thời gian, hàn khí nhập thể, hai cổ mạch tượng dây dưa, quấn lấy nhau, khiễn cho Phó Phái Bạch rõ ràng là phát sốt lại cảm thấy lạnh lẽo.
Bắt mạch xong, nàng rút tay về, vừa đi về phía cửa vừa trầm tư nên kê đơn thuốc như thế nào cho đúng.
Cửa vừa mở ra, Lục Yến Nhiễm liền hỏi: "Như thế nào?"
"Ta xem mạch cho hắn, chỉ là đột ngột sốt cao, không có gì trở ngại, ta đi kê mấy gói thuốc điều trị, một hai ngày liền có thể giảm nhiệt."
Lông mày Lục Yến Nhiễm cũng không hòa hoãn xuống, "Nếu là đột ngột sốt cao, vì sao hắn vẫn luôn kêu lạnh?"
Vân Nhược Linh trong lòng rối rắm một lúc, giải thích nói: "Hẳn sốt đến nói mơ hồ, cơn sốt hạ xuống liền sẽ tốt lên."
"Được, ngươi đi đi."
Chờ Phó Phái Bạch chậm chạp tỉnh dậy, liền nhìn thấy Vân Nhược Linh đang ở trước giường, trầm ngâm nhìn chằm chằm chính mình, trên người lại xuất hiện cảm giác tê dại khi vừa bôi thuốc, không cần nhiều lời, nàng liền đã hiểu thân phận của mình bại lộ, nàng dời tầm mắt, trầm mặc nhìn vào khoảng không.
"Tiểu Bạch, ngươi...... Thân phận của ngươi, ta đã biết."
Phó Phái Bạch không có phản ứng, như là chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Nhưng Vân Nhược Linh lại nói, "Ta sẽ giúp ngươi giữ bí mật."
Nàng bỗng dưng trợn to mắt, muốn há miệng nói gì đó, nhưng khóe miệng lại một lần nữa bị xé rách, vô cùng đau đớn.
"Đừng nói chuyện, ta biết ngươi muốn nói cái gì, muốn hỏi ta vì cái gì hay vẫn là nói lời cảm tạ? Đều không cần, ta đáp ứng thay ngươi giữ bí mật, tuyệt đối sẽ không nói ra, nếu như về sau ngươi lại bị thương, cũng không cần giấu ta, có hiểu không?"
Phó Phái Bạch liên tục gật đầu, dưới đáy lòng im lặng nói một tiếng cảm ơn.
Cứ như vậy, Phó Phái Bạch không còn chống cự việc bắt mạch cùng bôi thuốc nữa, nhưng cũng chỉ đối với một mình Vân Nhược Linh, ngày nọ Mông Nham nói muốn giúp nàng bôi dược, mặt nàng tối sầm, cứng đờ nói: "Không cần, A Nhược giúp thay ta thay thuốc thì tốt rồi."
Mông Nham trừng to mắt, vuốt bộ râu thô ráp trên cằm, "Hai ngươi trai đơn gái chiếc một mình ở trong phòng, ta không yên tâm."
Nói xong, hắn lại nghi ngờ nhìn gương mặt mang ý cười của Vân Nhược Linh, thăm dò hỏi: "Ngươi...... Ngươi không phải là thích tiểu tử này đi?!"
Lần này, Vân Nhược Linh hoàn toàn cười thành tiếng, ngay cả Phó Phái Bạch cũng không kìm được, khóe miệng treo nụ cười, dáng vẻ này của hai người càng chứng thực hoài nghi dưới đáy lòng của Mông Nham, hắn chỉ vào hai người, mặt đầy khiếp sợ, "Không, không thể nào, hai ngươi không phải đã sớm ở bên nhau đi?"
Phó Phái Bạch buồn cười, lồng ngực rung lên, ho khan vài tiếng, Vân Nhược Linh vội vàng tiến lên vỗ nhẹ lưng nàng, nàng cũng không cự tuyệt.
Mông Nham nhìn một màn "phu thê hài hòa" trước mắt, chịu đả kích ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt khó nói, "Không phải, hai người các ngươi ở bên nhau từ khi nào? Các ngươi nhận thức còn chưa đến một tháng, hơn nữa, Tiểu Bạch, ngươi mới bao lớn a, ngươi năm nay mới mười sáu, ngươi biết A Nhược cô nương bao nhiêu tuổi không, nàng lớn hơn ngươi 4 tuổi, các ngươi cách cả một thế hệ, như thế nào, như thế nào có thể......"
Vân Nhược Linh cùng Phó Phái Bạch nhìn nhau, trong mắt hai người đều là ý cười giảo hoạt, nổi lên tâm tư trêu ghẹo Mông Nham.
Vân Nhược Linh nghiêm mặt nói: "Mông đại ca, ý của ngươi là ta quá lớn tuổi, là gái lỡ thì, không xứng với Tiểu Bạch phải không?"
Mông Nham liên tục xua tay, "Không đúng, không đúng, sao có thể chứ, ý ta là... Chỉ là, các ngươi cũng quá đường đột, ta nhất thời không tiếp thu được...... Ta, ai......"
Phó Phái Bạch còn chưa bao giờ thấy bộ dáng mông có thí lại không dám phóng này của Mông Nham, cười thành tiếng, nàng khó khăn họ khục khục hai cái, nói: "Được rồi, không đùa ngươi, Mông đại ca, ta cùng A Nhược không ở bên nhau, cũng không có khả năng sẽ ở bên nhau, ngươi yên tâm đi."
Mông Nham vẫn là có điểm không tin, "Thật hay giả? Trước kia ngươi đều kêu nàng Vân cô nương, hiện tại một tiếng A Nhược, hai tiếng A Nhược kêu đến thân thiết như vậy."
Vân Nhược Linh thu lại ý cười, cũng giúp giải thích: "Thật sự, Mông đại ca, ta cùng Tiểu Bạch không phải tình yêu nam nữ, ta chỉ coi hắn như đệ đệ mà đối đãi."
Mông Nham lúc này mới tin, hắn vung bàn tay to lớn, vỗ vỗ cái ót của Phó Phái Bạch, "Tốt lắm tiểu tử, còn dám liên thủ trêu chọc ta, ta xem ngươi đều đã khôi phục năng lượng rồi, như thế nào, muốn đi gánh nước?"
Phó Phái Bạch lập tức lùi về phía sau giường, kêu lên: "Ai da, đau đầu quá, Mông đại ca, ngươi đánh đau ta."
Mông Nham sao có thể không biết chính mình dùng bao nhiêu sức lực, hắn giả vờ tức giận nói: "Ngươi đừng giả bộ, ta đã xem thông suốt ngươi tên tiểu tử này, nhìn qua thì thật thà, nhưng tâm nhãn còn rất quỷ quyệt đâu."
Bộ dáng này lại là dẫn tới vài tiếng cười khúc khích phòng trong, mãi đến khi cửa bị mở ra, Lục Yến Nhiễm thong thả đi vào, ba người mới dừng cười, cung kính nói: "Phong chủ."
Mông Nham đưa mắt ra hiệu, lôi kéo Vân Nhược Linh rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Phó Phái Bạch, Lục Yến Nhiễm.
Lục Yến Nhiễm đến gần bên giường, nhẹ giọng hỏi: "Vết thương đỡ hơn rồi sao?"
Mấy ngày nay Phó Phái Bạch căn bản không cần xuống giường, mọi chuyện đều có người chăm sóc, trừ bỏ ngoại thương, nội thương cũng đã tốt hơn phân nửa, nói chuyện đều có năng lượng.
"Khá hơn nhiều, đã nhiều ngày có A Nhược chăm sóc, chờ khỏe lại ta sẽ hảo hảo cảm tạ nàng."
Lục Yến Nhiễm đi đến bên cửa sổ, như có như không vuốt ve những chiếc lá xanh tốt trong chậu, "Gần đây các ngươi có vẻ thân thiết hơn nhiều."
Phó Phái Bạch gật đầu nói: "A Nhược là người rất tốt, tuy rằng lớn hơn ta vài tuổi, nhưng ta vẫn cảm thấy có thể thân cận với nàng."
Dù sao hiện tại đối phương là người duy nhất biết thân phận thật sự của chính mình, không cần lại đề phòng, câu nệ khi ở chung cùng đối phương, có thể hoàn toàn thả lỏng làm chính mình, hai người ở chung tự nhiên cũng trở nên gần gũi hơn nhiều.
Lục Yến Nhiễm không nói gì nữa, từ trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ tinh xảo, đặt lên bàn, "Đây là ngọc ngưng cao, nghe nói có thể xóa sẹo, ngươi có thể thử xem."
Phó Phái Bạch hơi nhướng mày, có chút giật mình lại có chút vui mừng, vội vàng cảm tạ: "Kia liền đa tạ phong chủ."
Lục Yến Nhiễm không nói lời nào, xoay người rời khỏi phòng.
A Phù đang đứng ngoài cửa, vừa thấy phong chủ nhà mình, liền quan tâm nói: "Phong chủ, sau núi nhiều muỗi quá, chúng ta chỉ mới đứng một lúc mà khắp người ta đã có nhiều nơi sưng đỏ lên rồi, ngươi có bị đốt ở nơi nào không."
Lục Yến Nhiễm bước chân vội vàng, "Không có."
A Phù nhạy bén nhận thấy tâm tình phong chủ tựa hồ không quá tốt, vì vậy lập tức ngậm miệng.
......
Ngày tháng cứ như vậy trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến giữa tháng 8, vết thương của Phó Phái Bạch cơ bản đã khỏi, nhưng vài chỗ để lại sẹo do vết roi quá nặng, nàng không dùng loại dược xóa sẹo mà Lục Yến Nhiễm đưa cho, mà lựa chọn lưu lại một thân vết thương này, nàng muốn giữ lại những vết sẹo trên người, mỗi ngày nhìn thấy có thể nhắc nhở quyết tâm báo thù của mình, mà bình dược cao vô cùng chất lượng kia, nàng đem khóa trong một chiếc hộp nhỏ, cẩn thận bảo quản.
Triều Tuyền Phong vào giữa mùa hè tháng tám cũng không quá nóng, nhưng những ngày gần đây, Phó Phái Bạch vẫn thường xuyên đổ mồ hôi đầm đìa, bởi vì ban ngày nàng phải theo một đám hán tử đi ra sau hậu viện tu sửa một nơi ở mới trên bãi đất trống cách đó không xa, sau khi có thêm người tiến vào phong, những dãy phòng ban đầu đã không đủ lớn để chứa hết bọn họ, vì để mọi người có thể sống thoải mái hơn, Mông Nham liền dẫn đầu đám nam tử ở sau núi bắt đầu xây dựng tân phòng.
Dưới cái nắng thiêu da đốt thịt, một đám nam tử đầu đội trời bận rộn, Phó Phái Bạch được an bài công việc nhẹ nhàng nhất, bào đi lớp da sần sùi trên bề mặt gỗ, tuy rằng đơn giản, nhưng lặp đi lặp lại mỗi ngày cũng là khiến người vô cùng mệt mỏi, mồ hôi lấm tấm trên trán rơi xuống, nàng một phen lau sạch, lại tiếp tục làm việc.
Không ít nam nhân sợ nóng, hoặc là để ngực trần, hoặc là mặc một chiếc áo ngắn rộng thùng thình không tay, Phó Phái Bạch là người duy nhất mặc hai kiện cả trong lẫn ngoài, cổ áo đều che đến kín mít, đại gia đã sớm quen, cũng không nói gì.
Mông Nham đặt công cụ tạc đá trong tay xuống, nhìn về phía mặt trời, lớn tiếng nói: "Được rồi, ở tại chỗ nghỉ ngơi một lát, muốn đi nhà xí liền đi đi, muốn uống nước cũng mau đi, lát nữa tiếp tục làm việc, mấy ngày nay đẩy nhanh tiến độ, ta tăng tiền công cho mọi người!"
Tất cả mọi người vui vẻ hò reo, một nhóm nhỏ kết bạn cùng nhau đi hậu viện dùng nhà xí, phần lớn còn lại đều ngồi tại chỗ nghỉ ngơi, Phó Phái Bạch cũng tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, mở miệng thở phì phò.
Bãi đất này trống đến nỗi không tìm được một nơi có bóng mát che nắng, cũng may mặt trời trên núi không quá gay gắt, nhưng vẫn rất khô nóng, nàng lôi kéo vạt áo trước ngực để tản nhiệt, vẫn không dễ chịu, lại kéo tay áo lên quá khuỷu tay, một vết sẹo vài tấc nằm dài trên cánh tay phải, là từ vết roi.
Cánh tay lúc này mới mát mẻ hơn một chút, nàng cầm lấy ấm nước một bên chuẩn bị uống một ngụm lớn thì nghe thấy Mông Nham cách đó không xa hoảng sợ gào lớn: "Các ngươi, mau mặc quần áo vào cho ta! Nhanh lên, lập tức mặc vào cho ta!"
Phó Phái Bạch quay đầu lại nhìn, hai thân ảnh nữ tử xa xa xuất hiện trên con đường nhỏ từ hậu viện đi qua, một đen một trắng, đi về phía bên này.
Nhưng vài nam tử ở đây thậm chí còn không mặc áo để tiện làm việc, giờ biết tìm đâu ra áo ngoài che đậy thân thể, bọn hắn thần sắc hoảng loạn, chân tay luống cuống.
"Mông ca, không, không có quần áo a, làm sao bây giờ?"
Mông Nham cũng gấp đến độ vò đầu bứt tai, nếu như bọn hắn bởi vì bộ dạng này mà mạo phạm đôi mắt của phong chủ, thì phải làm sao bây giờ.
Phó Phái Bạch mắt nhìn hai người kia sắp đến gần, vội vàng đứng dậy, vọt tới chỗ một nam tử để ngực trần, đẩy hắn một phen, chỉ vào cánh rừng xa xôi ở phía đông, "Các ngươi mau chạy về bên kia, nhanh lên, đừng để phong chủ nhìn thấy!"
Mông Nham cũng vỗ chân, "Đúng đúng đúng, nhanh lên, các ngươi chạy mau, nếu bị phong chủ nhìn thấy, một trận đòn roi chấp phạt là không thể trốn thoát, mau lên!"
Hắn vừa ra lệnh, mấy người lấy hết sức bình sinh, nhanh chân chạy về phía đông.
Chờ Lục Yến Nhiễm dẫn A Phù đến gần, chỉ có thể thấy mấy thân ảnh mơ hồ chạy xa về hướng đông, "Bọn họ làm sao vậy?"
Mông Nham trên mặt lộ ra nụ cười, sờ sờ cái mũi, "Hồi phong chủ, mấy tên kia lười biếng bị ta bắt được, ta phạt bọn họ chạy vài vòng."
Lục Yến Nhiễm gật đầu, thu hồi tầm mắt, "Các ngươi làm việc của mình đi, không cần phải để tâm đến ta."
Nghe vậy, mọi người tản ra như đàn chim tị nạn, tuy rằng phong chủ của bọn họ chỉ là một vị nữ tử, nhưng khi đối mặt với nàng luôn có chút sợ hãi, không dám nhìn thẳng.
Đám người giải tán, nhưng Phó Phái Bạch không nhúc nhích, nàng đã sớm rũ bỏ thần sắc mệt mỏi lúc trước, mặt mày ung dung thả lòng, khóe miệng giương cao hỏi: "Phong chủ, sao ngươi lại tới đây?"
Lục Yến Nhiễm không đáp lời, ánh mắt rơi vào cánh tay lộ ra ngoài của Phó Phái Bạch, sau đó nàng vô cùng lãnh đạm xoay người, chỉ bỏ lại một câu "Ngươi vội đi", người đã đi xa.
Phó Phái Bạch nhìn bóng lưng của Lục Yến Nhiễm, có chút ngốc, không biết chuyện gì đang xảy ra.
A Phù tự nhiên cũng nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay Phó Phái Bạch, thâm sâu hỏi: "Tiểu Bạch, cao dược phong chủ cho ngươi, ngươi không dùng sao?"
"A, cái kia a, ta không."
A Phù búng búng trán nàng, bất đắc dĩ nói: "Ngươi a, ngươi biết lấy được lọ thạch cao kia khó như thế nào sao, phong chủ nhờ người cưỡi khoái mã đi Tây Vực mang về, nàng không thích nhất là thiếu nợ nhân tình của người khác, cũng chưa từng nhờ vả người khác làm chuyện gì, bây giờ nàng chịu thiếu nợ nhân tình của người khác để tìm thuốc về cho ngươi, ngươi lại không thèm dùng, như thế nào không tức giận đâu?"
"Chuyện này...... Ta không biết."
"Ngươi đương nhiên không biết, phong chủ cũng sẽ không nói cho ngươi biết lọ thạch cao này khó kiếm như thế nào."
Phó Phái Bạch nhăn mày, sau đó vội vàng nói: "A Phù cô nương, ngươi giúp ta nói với Mông đại ca một tiếng, ta có việc phải đi, một lát rồi quay lại", dứt lời, nàng cũng không đợi A Phù đáp ứng, lập tức đuổi theo phương hướng Lục Yến Nhiễm rời đi.
Khi nàng đuổi tới hậu viện, không thấy bóng dáng Lục Yến Nhiễm, kéo một người lại hỏi xem có nhìn thấy phong chủ không, người nọ chỉ hướng, thế là nàng lại sải bước chạy đi, cuối cùng đi tới tiểu viện trong rừng trúc.
Ngoài sân có hai vị đại thủ về cao to vạm vỡ, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn thẳng về phía trước, nàng tiến lên mấy bước, thở hổn hển nói: "Hai, hai vị đại ca, phong chủ, ở bên trong sao?"
Thủ vệ bên phải cao hơn Phó Phái Bạch một cái đầu, hắn nhìn xuống thiếu niên, trầm giọng đáp: "Ở."
"Vậy có thể cho ta đi vào không, ta tìm phong chủ có việc."
Hai vị thủ vệ lập tức duỗi tay ngăn trước người nàng, thân mình lẫm liệt, bộ dạng không thể xâm phạm, "Không có phong chủ khẩu lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được vào."
Phó Phái Bạch cười xòa, "Hai vị đại ca, ta là gã sai vặt ở sau núi của chúng ta, thật sự có việc tìm phong chủ, các ngươi cho ta vào đi, nếu không giúp ta thông báo một tiếng cũng được."
"Không được, không có mệnh lệnh chúng ta không thể tự tiện rời vị trí."
Phó Phái Bạch thật sự bất lực, đang chuẩn bị gân cổ lên hô hai tiếng phong chủ, liền nghe được âm sắc dễ nghe phát ra từ căn nhà gỗ trong sân.
"Cho hắn vào đi."
Thủ vệ nghe lệnh, lưu loát thu hồi tay, để Phó Phái Bạch tiến vào.
Lời người dịch: Tui bắt đầu la hét từ chương trước rồi, sang chương này lại la tiếp. Nếu mà con nuôi của tui lộ thân phận, tui vui lắm. :))))) Nhưng mà không, con tui vẫn còn đang làm điệp viên, mà sao tự dưng thấy thuyền Phó Vân này thơm quá, giờ không lẽ chèo con thuyền tà đạo này?
Mà cũng thông cảm cho Mông đại ca lắm, kiểu như củ cải trắng nuôi mấy năm bị một con heo gầy gặm đi mất. Có khổ mà không nói được. :)))))