Nửa canh giờ trôi qua rất nhanh, lúc Vân Nhược Linh rút châm, Mông đại hán lâng lâng đi tới, thuận tiện đưa cho Phó Phái Bạch một cái bánh bao lớn, "A Nhược muội muội, ngươi muốn không?"

"Không cần, Mông đại ca", rút châm xong, Vân Nhược Linh lại dặn dò vài câu, mới để Phó Phái Bạch thả tay áo xuống.

"Đa tạ, Vân cô nương."

"Không cần khách khí như vậy, đều là điều nên làm."

"Được rồi, đi thôi, ta trước tiên mang ngươi đi xem một vòng", đại hán bàn phất phất tay, dẫn Phó Phái Bạch ra khỏi dược viện.

Hai người, một cao một thấp, một tráng một gầy, mỗi người cầm cái bánh bao, song song mà đứng, động tác ăn chỉnh tề.

Đại hán một bên gặm bánh bao, một bên suy tư về lộ trình.

Phó Phái Bạch một bên gặm bánh bao, một bên suy tư về những ngày tháng sau này.

"Đi thôi, trước để ngươi quen thuộc này sau núi một chút", đại hán gặm xong bánh bao, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước.

"Nơi này là nhà bếp, phụ trách toàn bộ các bữa ăn trong phong", hắn vừa nói vừa chỉ ngón tay, thường thường có người cùng hắn chào hỏi, nam nữ già trẻ đều có.

"Mông ca, chào buổi sáng."

"Sớm a."

"Mông ca, ăn không?"

"Ăn cái gì mà ăn, tiểu tử chân ngươi đã lành chưa, nếu khá rồi hôm nay liền bắt đầu đốn củi đi."

Mông đại hán cười đến vẻ mặt xán lạn, lại chỉ vào một gian nhà khác, "Bên này là nhà xí, nam dùng cái này, đằng kia còn có một cái dành cho nữ tử dùng, ngươi nhớ kỹ, đừng đi nhầm."

"Khu này là nơi mọi người sinh hoạt, khu này là địa phương phơi quần áo, đây là phòng thu chi, phát tiền tiêu vặt cho ngươi...... Còn có kia...... Đều nhớ kỹ sao?", Đại hán toàn bộ nói xong.

Phó Phái Bạch gật đầu.

Đại hán vừa lòng gật gật đầu, mang theo nàng tiếp tục đi về phía trước, khi rời khỏi sau núi, hai người đi ngang qua bạch y nữ tử đình viện, rừng trúc thập phần yên tĩnh.

Đại hán phóng nhẹ bước chân, thấp giọng nói: "Đây là tiểu viện của phong chủ, ngươi không có việc gì thì đừng tới đây lắc lư biết không, phong chủ ghét nhất ầm ĩ, lần này ta mang ngươi lại đây chỉ để nhận biết nó một chút, ngày thường muốn đi ra ngoài có thể dùng đường nhỏ bên kia, đợi lát nữa trở về chúng ta liền dùng đường kia."

"Hảo."

Sau khi đi ra rừng trúc, đại hán mới đứng thẳng sống lưng, khôi phục dáng dấp oai phong mạnh mẽ, mang theo Phó Phái Bạch đến phía trước núi.

Cách đó không xa, một dãy nhà xếp thành hàng, trước sân còn có một giáo trường rộng lớn, giờ phút này trên giáo trường, một đám thanh niên ăn mặc trang phục thống nhất đang luyện kiếm, động tác chỉnh tề, kiếm thế sắc bén.

"Đó là nơi đệ tử Triều Tuyền Phong luyện công cùng nghỉ ngơi, mặc dù đệ tử phong chúng ta là ít nhất trong bốn phong, nhưng thực lực là cường đại nhất, muốn trở thành đệ tử của phong chủ chúng ta, kia nhưng rất hiếm có", đại hán tự nhủ, không chú ý tới biểu tình đột nhiên cô đơn của Phó Phái Bạch.

"Hảo, trong phong đại khái cũng chỉ có mấy địa phương như vậy, đi thôi, chúng ta trở về."

Hai người vòng vèo đi đến con đường nhỏ phía bên kia rừng, đại hán đi phía trước, Phó Phái Bạch theo sau, hai người vốn dĩ đi được hảo, đại hán đột nhiên dừng chân, Phó Phái Bạch không chú ý, thiếu chút nữa đụng phải hắn, cũng may nàng kịp thời đứng yên, nghiêng đầu nhìn về phía trước.

Nguyên lai là trong rừng trúc gần tiểu đạo có người đang luyện kiếm, Phó Phái Bạch nheo mắt lại nhìn rõ hơn, kia một bộ bạch y, dáng người phiêu nhiên uyển chuyển nếu không phải phong chủ Triều Tuyền Phong thì có thể là ai.

Thân hình nữ tử uyển nhược như du long, linh hoạt bay lượn trong rừng, nàng trong tay nắm nhuyễn kiếm bạch ngân mảnh mai thon dài, toàn thân kiếm sáng bóng, mục tiêu lá trúc diệp khô héo điêu tàn.

Phó Phái Bạch không khỏi ngây người, so với nói nữ tử đang luyện kiếm, không bằng nói là nàng tùy ý múa kiếm, thân pháp tiêu sái tự nhiên, nhưng khí thế không giảm, làn váy cùng thác tóc đen tung bay bồng bềnh theo động tác, vòng eo mềm mại lúc thì nghiêng về trước lúc thì ngả về sau, nhuyễn kiếm màu bạc nhu mềm như thuyền quyên* trong tay nàng, duỗi thẳng phát ra âm leng keng  giao hưởng cùng thanh phong và trúc xanh, một màn này thực sự là mỹ lệ.

*thuyền quyên: từ để ví tư thái như người con gái xinh đẹp.

Đại hán búng trán Phó Phái Bạch, "Đi thôi, đừng quấy rầy đến phong chủ".

Phó Phái Bạch lấy lại tinh thần, xoa cái trán, nàng mơ hồ nhớ Văn lão nhân từng nói phong chủ Triều Tuyền Phong kêu cái gì Lục, Lục...... Phải rồi, Lục Yến Nhiễm, tên dễ nghe, người cũng đẹp.

Trên đường trở về, có lẽ là thấy Phó Phái Bạch giống như vẫn luôn suy tư điều gì, đại hán chế nhạo nói: "Nghĩ cái gì đâu? Bị tuyệt sắc thiên tư của phong chủ chúng ta kinh đến?"

Phó Phái Bạch lắc đầu.

"Đừng ngượng ngùng, rốt cuộc phong chủ chúng ta dung mạo là thiên hạ đệ nhất, có một không hai, rất ít nam tử có thể chịu được, tiểu tử ngươi còn nhỏ, đúng là trong độ tuổi huyết khí phương cương, ta hiểu, ta hiểu", đại hán nói xong, lộ ra nụ cười nhân ái hiền từ.

Phó Phái Bạch cau mày, hắn rốt cuộc nói đi đâu a, bạch y nữ tử xác thật cực kỳ xinh đẹp, nhưng nàng cũng chỉ là xuất phát từ tâm thái thưởng thức cái đẹp, rốt cuộc đều là nữ tử, nàng làm sao có thể sinh tâm tư khác.

Vì vậy nàng sâu kín đáp: "Vậy còn ngươi? Ngươi chịu được sao?"

Đại hán sửng sốt, không nghĩ tới tiểu tử này còn sẽ trêu ghẹo đến trên đầu hắn, phất tay, "Đi, đi, đi, tiểu tử thúi nói cái gì đâu, phong chủ chúng ta năm nay vừa đến độ tuổi đào lý niên hoa*, ta cùng nàng nhưng cách rất nhiều thế hệ."

*đào lý niên hoa: tầm 20 tuổi, tuổi trẻ mỹ mạo giống như đào lý chi diễm lệ.

"Ngươi đỏ mặt."

Đại hán theo bản năng sờ chính mình thô ráp mặt, hai mắt trợn lên, "Ngươi đánh rắm!"

Kỳ thật khuôn mặt đại hán so Phó Phái Bạch còn đen hơn, cho dù hắn có đỏ mặt cũng nhìn không ra, Phó Phái Bạch xác thật chỉ là tùy tiện nói.

"Lỗ tai ngươi cũng đỏ."

Đại hán ngây ngốc một chút, lại sờ lỗ tại mình, vừa rồi đỏ hay không đỏ hắn cũng không biết, bây giờ huyết khí dâng trào nóng lên, nhưng là bị Phó Phái Bạch khí tới nóng nảy.

"Ngươi thiếu nói bậy! Ta vì cái gì muốn mặt đỏ? Ta ngưỡng mộ phong chủ chúng ta, ngưỡng mộ, ngươi hiểu không?!"

"Không hiểu."

"Hắc, ngươi tiểu tử này, hôm qua còn uể oải héo úa, hôm nay liền có tinh thần cùng ta đấu võ mồm a, ta xem cánh tay của ngươi cũng lành lặn rồi, buổi chiều liền đi gánh nước cho ta, không gánh đủ không được ăn cơm chiều!"

Phó Phái Bạch khinh phiêu phiêu liếc nhìn đại hán một cái, mặt vô biểu tình nói: "Ta muốn nói với A Phù cô nương."

"Cái gì?!"

"Nói ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ, bóc lột ta, áp bức ta, nô dịch ta."

Đại hán giống như quả bóng xì hơi, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói gì, mà Phó Phái Bạch đã lướt qua hắn, đi xa, hắn nhanh chóng sải bước đuổi theo nàng, trong miệng còn cả giận: "Ngươi, ngươi, ngươi, nói rõ ràng cho ta! Ta khi nào bóc lột ngươi? Khi nào áp bức ngươi? Còn nô dịch ngươi......"

Thân ảnh hai người dần dần biến mất trên con đường nhỏ trong rừng.

Sau khi trở lại hậu viện, Phó Phái Bạch đột nhiên nhớ tới chuyện Văn lão nhân nhờ nàng, liền xoay người một cái, đối với đại hán còn đang thao thao bất tuyệt nói một chữ "Dừng".

Đại hán chỉ mới nói một nửa, miệng còn nửa mở ra, bị một tên mao đầu tiểu tử ra lệnh, trong lòng rất khó chịu, vừa định bùng nổ, đối phương lại khách khí nói: "Mông đại ca, ta muốn hỏi ngươi chuyện này."

Đây là lần đầu tiên Phó Phái Bạch lễ phép gọi hắn, thái độ còn nghiêm túc trịnh trọng như vậy, hắn nếu phát giận lại có vẻ keo kiệt, vì thế hắn sờ sờ cái mũi, trấn tĩnh lại, "Ngươi hỏi."

"Ngươi có phải hay không nhận thức tất cả mọi người ở Thiên Cực Tông?"

"Sáu phong ít nhất có mấy ngàn người, ta làm sao có thể biết tất cả, bất quá mấy trăm người trong phong chúng ta, ta đều nhận thức."

"Vậy ngươi gặp qua một người kêu Mông Nham sao?"

Đại hán nhấc lên đuôi lông mày, "Cái nào Nham?"

Phó Phái Bạch lắc đầu.

"Ta liền kêu Mông Nham, Nham trong nham thạch."

"Ngươi chờ một chút", nói xong Phó Phái Bạch chạy vào phòng, từ trong bọc hành lí lấy ra tấm thiết bài kia, đi ra đưa cho Mông Nham, "Vậy ngươi biết vật này sao?"

Mông Nham vừa thấy chữ "Văn" khắc trên thiết bài, vội vàng nhận lấy, "Ta biết, ta biết, thẻ bài này là của sư huynh ta, ngươi lấy ở đâu ra?"

Xem ra là tìm đúng rồi người, vì vậy Phó Phái Bạch liền đơn giản nói một chút quá trình nàng nhận biết Văn lão nhân.

Mông Nham nghe xong hắc hắc cười, "Thiên hạ thật đúng là nhỏ a, đúng rồi, thân thể sư huynh ta thế nào?"

"Còn tính khỏe mạnh."

"Đúng rồi, hắn còn muốn ta nói với ngươi một câu, nói là đã lâu không gặp, hi vọng có thể gặp gỡ hàn huyên một chút."

Mông Nham sửng sốt một chút, trầm giọng nói: "Ta hiểu rồi."

Phó Phái Bạch nhạy bén phát giác cảm xúc biến hóa của Mông Nham, nhưng hai người bất quá chỉ mới quen biết một ngày, nàng cũng không tiện hỏi cái gì nên nói: "Ngươi an bài cho ta một ít công việc đi, ta cánh tay không đáng ngại."

"Không nóng nảy, lại chờ hai ngày nữa đến khi ngươi khôi phục cũng không muộn."

Phó Phái Bạch gật đầu, liền như vậy yên ổn sống sau núi Triều Tuyền Phong, cứ ba ngày châm cứu một lần, sau khi cánh tay khỏe hơn một chút liền bắt đầu làm vài công việc vặt, có đôi khi đốn củi, gánh nước, đôi khi đi hái thuốc, đôi khi lên núi săn thú hoang.

Ngày qua ngày, nàng dần dần quen thuộc mọi người ở sau núi, phát hiện người ở đây đều đơn giản thuần phác, một hồi cũng liền thả lỏng cái loại này đề phòng lúc mới tới, khôi phục bản tính tiêu sái rộng rãi dĩ vãng.

Nửa tháng qua, tuy rằng sinh hoạt yên ả mỗi ngày đốn củi múc nước khiến lòng nàng thoải mái dễ chịu, nhưng điều nàng chờ mong cùng vui sướng mỗi ngày chính là lẻn vào rừng trúc lần trước nơi phong chủ luyện kiếm, tàng hảo thân hình, móc ra cuốn sổ nhỏ, một bên chuyên chú lén lút xem nữ tử luyện kiếm, một bên đem mỗi động tác cùng mỗi chiêu thức của đối phương cẩn thận vẽ ra.

Sáng sớm hôm nay, nàng như trước trộm đi tới rừng trúc, tìm đám cỏ dại nàng vẫn thường ngốc ở, ngồi xổm xuống, bứt chút lá xanh để trên đỉnh đầu, hai mắt sáng ngời nhìn về phía rừng trúc cách đó không xa.

Một lát sau, bạch y nữ tử nhẹ nhàng mà đến, nhuyễn kiếm bên hông ra khỏi vỏ, nhanh chóng đánh ra một bộ kiếm thức nước chảy mây trôi.

Phó Phái Bạch xem đến hoa cả mắt, hôm nay là chiêu thức mới, nàng vội vàng mở ra sổ nhỏ, vội vàng vẽ lên, đúng là chuyên chú ngưng thần hết sức, bả vai bị người vỗ nhẹ một cái, nàng hoảng sợ, đột nhiên quay đầu lại, thấy A Phù vẻ mặt mạc danh kỳ diệu nhìn chằm chằm nàng.

"Tiểu Bạch, ngươi ngồi xổm nơi này làm gì?"

Phó Phái Bạch trợn to hai mắt, sợ bị phong chủ phát hiện, vội vàng làm một cái động tác im lặng, thần sắc khẩn trương.

A Phù nhìn phong chủ đang luyện kiếm ở nơi xa, lại nhìn nhìn giấy bút trong tay Phó Phái Bạch, đại khái minh bạch chuyện gì đang xảy ra nên ngồi xổm xuống cười, vừa nói chuyện vừa duỗi tay đi phủi đi lá xanh trên đầu nàng, "Ngươi đang nhìn trộm phong chủ luyện kiếm a?"

Phó Phái Bạch cổ họng khẽ động, trộm thầy học nghệ bị người phát hiện, kẻ phát hiện còn là người bên cạnh phong chủ, thật sự là chột dạ.

Nàng rối rắm thấp giọng nói: "A Phù tỷ, ngươi...... Có thể hay không đừng nói cho phong chủ... Ta về sau sẽ không lại đến nhìn lén nữa."

A Phù cong mắt cười, "Ngươi nha, thật ngu ngốc, với thính lực của phong chủ chúng ta, sớm đã biết nơi này có người, nếu nàng thật muốn đuổi ngươi đi thì đã sớm đuổi, làm sao có thể cho ngươi ngồi đây vụng trộm lén lút lâu như vậy."

Phó Phái Bạch cả kinh, đặt mông ngồi xuống, vừa lúc ngồi lên cành cây khô, "răng rắc" một tiếng, dọa đàn chim từ trong rừng bay ra.

Động tĩnh lớn như vậy, Lục Yến Nhiễm muốn vờ không nghe thấy cũng không được, nàng thu kiếm hướng về bụi cỏ nơi Phó Phái Bạch đang trốn tránh, nói: "Đi ra."

Phó Phái Bạch trong lòng căng thẳng, căng da đầu đứng lên.

"Đi thôi, phong chủ sẽ không trách ngươi."

Vì thế A Phù đi phía trước, Phó Phái Bạch rụt rè sợ hãi theo sau, khi đến nơi, nàng dừng bước chân, cũng không dám ngẩng đầu, chỉ nghe thấy nữ tử thanh âm nhàn nhạt truyền tới, "Sau lưng giấu cái gì?"

Phó Phái Bạch trong lòng thẳng hô cứu mạng.

"Lấy ra tới."

Lục Yến Nhiễm thanh âm không lớn, nhưng có khí thế không cho phép người khác từ chối, Phó Phái Bạch chỉ có thể lấy ra sách nhỏ, chậm chạp đưa qua, đầu cúi đến càng thấp.

Lục Yến Nhiễm nhìn hai chữ lớn "Bí tịch" xiêu xiêu vẹo vẹo trên bìa quyển sách, trầm mặc không nói, nàng mở ra sách nhỏ, phát hiện mỗi tờ bên trong đều họa một cái tiểu nhân vật, người trong tranh khi thì đầu to thân nhỏ, khi thì tay dài chân ngắn, tóm lại, vẽ đến một lời khó nói hết.

Băng thanh ngọc khiết đầu ngón tay nhẹ nhàng đáp xuống trên người tiểu nhân bộ dáng quái dị, một lúc sau, nàng mở miệng, "Ngẩng đầu lên."

Nội tâm Phó Phái Bạch dày vò đến cực điểm, nàng chậm rãi nâng đầu, vừa lúc bắt gặp con ngươi quạnh quẽ như suối của Lục Yến Nhiễm.

Hai người đối diện nhìn nhau, Phó Phái Bạch hơi mở to mắt, liền như vậy ngây người ngơ ngác đứng, không khí trong rừng vốn là tươi mát thoải mái, nàng lại khẩn trương đến toát mồ hôi lạnh.

Lục Yến Nhiễm nhíu mày, nhìn chằm chằm đánh giá thiếu niên trước mắt, người này gầy gò cao ráo, làn da có chút đen, nhưng hai mắt lại rất sáng, là một đôi mắt thông thấu thế gian hiếm có, mũi cao thẳng, đường nét rõ ràng, nếu là ăn mặc chải chuốt tử tế, xem như tuấn tú.

Ngay sau đó, nàng chuyển tầm mắt xuống dưới, thấy được tay Phó Phái Bạch gắt gao nắm chặt ống quần phùng tay, nàng nhẹ giọng hỏi: "Ngươi sợ ta?"

Phó Phái Bạch trong lòng cổ vũ chính mình, không thể rụt rè, vì thế vội vàng ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng, lớn tiếng nói: "Không sợ!"

Lục Yến Nhiễm nhìn nàng chằm chằm, chậm rãi tiến lên một bước, Phó Phái Bạch đồng tử chợt lóe, bóng lưng thẳng tắp mềm xuống.

Đối phương lại tiến thêm một bước, nàng bả vai thẳng tắp cũng sụp xuống.

Cuối cùng Lục Yến Nhiễm gần đến chỉ cách nàng mấy tấc, hai người vóc người tương đương, bốn mắt chạm nhau.

Nàng lại ngửi thấy được kia hương khí quen thuộc, chóp mũi không hiểu có chút phát ngứa, nhưng hiện tại khẳng định là không thể đưa tay lên cào, nàng chậm rãi dời tầm mắt, vô ý thức nuốt một ngụm nước bọt.

Ánh mắt mang nặng tìm tòi nghiên cứu ý vị vẫn luôn dừng trên mặt nàng, nàng bị nhìn chằm chằm đến lông tơ dựng thẳng, cuối cùng chỉ phải mở miệng xin khoan dung: "Phong chủ...... Ta sai rồi......"

Lục Yến Nhiễm thu hồi ánh mắt, lui về sau hai bước, thanh âm không chút phập phồng dao động, "Ngươi sai cái gì?"

"Ta không nên lén xem phong chủ luyện kiếm, lại càng không nên đem kiếm chiêu phong chủ vẽ ra tới."

Nói đến quyển sách kia, Lục Yến Nhiễm lật qua lật lại sổ nhỏ trước mặt Phó Phái Bạch, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào một tiểu nhân trong đó, hỏi: "Trong mắt ngươi, ta chính là đầu to như ngưu? Tứ chi quái dị?"

Phó Phái Bạch liếc xem một cái chính mình họa, vội vàng giải thích: "Đương nhiên không phải, là ta họa nghệ kém cỏi không tinh, mạo phạm phong chủ, ta nhận sai, thỉnh phong chủ trách phạt."

"Kia liền phạt tiền tiêu vặt tháng của ngươi, nhưng có dị nghị?"

"Không có."

Lục Yến Nhiễm gật đầu, chuẩn bị rời đi.

Phó Phái Bạch chưa từ bỏ ý định mở miệng, "Phong chủ, ta...... Sách của ta."

Lục Yến Nhiễm quay đầu nhìn nàng, khinh phiêu phiêu nói: "Tịch thu."

Phó Phái Bạch chỉ có thể câm miệng, mặt mang tiếc nuối không tha nhìn nữ tử thân ảnh mang theo bí tịch của nàng đi xa.

A Phù nhịn không được cười ra tiếng, nàng như an ủi vỗ vỗ Phó Phái Bạch vai, sau đó cũng nhấc chân rời đi.

Lời người dịch: Sao tự dưng mình thấy phong chủ có nét giống cô cô trong thần điêu đại hiệp ghê. :)))) Aaaaaaaa! Thích quá trời!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play