Úc Dao nhìn món đồ Tô Mặc Ngôn cố ý chuẩn bị cho mình, áo tắm, hai mảnh nhỏ hơi mỏng, dù chưa mặc lên người cũng có thể tưởng tượng ra...
Đích thực là phong cách của Tô Mặc Ngôn.
Ngoại trừ Tô Mặc Ngôn, cũng không còn ai dám tặng Úc Dao món quà này.
"Mấy ngày nữa sẽ đi biển, em chuẩn bị sẵn a." Tô Mặc Ngôn biết bình thường Úc Dao chắc chắn sẽ không mặc phong cách này, nhưng dáng người Úc Dao quá hoàn hảo, luôn luôn dấu dưới lớp vải âu phục, Tô Mặc Ngôn cảm thấy tiếc.
Nhìn bộ dáng Tô Mặc Ngôn tỉ mỉ chọn đồ tắm, Úc Dao nghẹn lời, cũng chỉ Tô Mặc Ngôn mới nghĩ ra cách này để giày vò cô.
"Chị không vui sao?" Tô Mặc Ngôn kéo bước chân nặng nề nhích tới, một đôi mắt sáng tỏ thanh tịnh mong chờ, thấy Úc Dao không nói lời nào, lại lẩm bẩm không cần biết đạo lý: "Không thích cũng phải mặc, em cố ý chọn cho chị. Thử xem, có vừa không, em giúp chị đổi..."
Nói xong, Tô Mặc Ngôn liền muốn cởi váy trên người Úc Dao, mượn say rượu, quang minh chính đại đùa nghịch "Lưu manh".
Úc Dao dở khóc dở cười, uống tới như vậy vẫn không quên chiếm tiện nghi, cô đặt áo tắm trong tay qua một bên, bắt được bàn tay không quy củ của Tô Mặc Ngôn, tay còn lại chọc chọc vào trán nàng, trong ánh mắt lẫn giọng nói mang theo ý vị ghét bỏ: "Đang nghĩ cái gì trong đầu."
Tô Mặc Ngôn ôm Úc Dao, mặc dù có chút say, cười lên vẫn đẹp động lòng người, nàng nhỏ giọng: "Đang nhớ chị."
Câu hỏi kia, rất đúng thời điểm.
Ánh mắt Úc Dao cũng không cam lòng dời khỏi người Tô Mặc Ngôn, một mực nhìn qua, môi hồng răng trắng, nàng giương môi cười một lúc, trong con ngươi phảng phất tinh quang rạng rỡ.
Cảm giác động tâm, theo thời gian, tiếp tục kéo dài.
Tô Mặc Ngôn cười, dán trán của mình lên trán Úc Dao, sau khi bên nhau, phát hiện từ trước đến nay Úc Dao luôn che giấu tình cảm dành cho mình, bởi vì trước kia bản thân nàng cũng giấu quá lâu, hiện tại mọi thời khắc đều muốn Úc Dao cảm nhận được: "Nhớ chị, không có chị bên cạnh em ngủ không ngon..."
Một mặt dỗ ngon dỗ ngọt, dây cung trong lòng Úc Dao nổi lên xúc động, giả sử người nói câu này là người khác, Úc Dao sẽ chỉ cảm thấy phiền chán, đổi lại là Tô Mặc Ngôn, không giống.
Úc Dao cảm nhận được hô hấp Tô Mặc Ngôn mang theo mùi rượu, thuần hương mê người.
Đứng quá gần, khí tức các nàng hoà vào nhau. Úc Dao rất khó để nói ra miệng lời tâm tình dính người, nhưng lời Tô Mặc Ngôn nói, cũng chính là tâm tình của cô.
Lúc trước xuất ngoại công tác, mười ngày nửa tháng cũng chẳng là gì. Thế nhưng mấy ngày nay, sau khi làm việc, chuyện Úc Dao nghĩ đến nhiều nhất là Tô Mặc Ngôn, lúc ăn sẽ nghĩ tới, lúc ngủ sẽ nghĩ tới, nhìn thấy phong cảnh đẹp, người đầu tiên nhớ đến cũng là nàng.
Có người nhớ mình mà chính mình cũng nhung nhớ người đó, là niềm hạnh phúc to lớn. Tô Mặc Ngôn điền vào phần cảm giác thiếu hụt trong Úc Dao, từ đó, cuộc sống nhiều hơn rất nhiều vui sướng, bất ngờ cùng ngọt ngào.
Thời điểm lên máy bay trở về, Úc Dao đã tưởng tượng, cô đột nhiên xuất hiện trước mặt Tô Mặc Ngôn, nàng sẽ phản ứng thế nào.
Mỗi lần Úc Dao đều nói Tô Mặc Ngôn trẻ con, nhưng trong lòng không biết có bao nhiêu thích Tô Mặc Ngôn ôm cô, hôn cô, nói muốn cô.
Vừa vặn, Tô Mặc Ngôn cũng thích Úc Dao làm như vậy, mà Úc Dao đáp lại nàng luôn chỉ có hơn chứ không có kém, cho nên, Tô Mặc Ngôn ngày càng không chút kiêng kị, thoải mái bại lộ bản tính.
Các nàng ôm đối phương đồng dạng nhiệt tình, bất quá ở nơi công cộng, có quy củ thu hồi lại một chút.
Thấu hiểu nhau, các nàng ở cùng một chỗ, là trời sinh tuyệt phối.
Tô Mặc Ngôn đối với Úc Dao, là từ hảo cảm phát triển thành thích, cuối cùng luân hãm vì yêu, càng bên nhau càng thấu hiểu, càng hiểu càng không cách nào kiềm chế. Tính cách của Tô Mặc Ngôn, cho tới bây giờ chỉ biết hiện tại, nhưng Úc Dao nắm tay nàng, Tô Mặc Ngôn liền nghĩ đến tương lai...
Cho nên, nàng mới ngưỡng mộ Bạc An Kỳ và Trình Ngữ Tễ.
"Cả người toàn mùi rượu, còn cọ lên người chị." Ngoài miệng Úc Dao nói như vậy, nhưng bàn tay đã chủ động ôm chặt Tô Mặc Ngôn trong ngực, rất nhiều động tác tự nhiên mà thành, muốn bao nhiêu thân mật, có bấy nhiêu thân mật.
Ở cùng một chỗ với người mình thích, mặt đối mặt, hoặc dăm ba câu, cũng cảm thấy hạnh phúc.
Bị Úc Dao ôm, đường cong nơi khoé miệng Tô Mặc Ngôn nâng lên ngày càng lớn, nàng tiến tới hôn lên cánh môi thơm mềm, cười vui vẻ, thời điểm Úc tổng mạnh miệng khẩu thị tâm phi, cũng đặc biệt khiến người ta yêu thích.
Tư thế này rất thích hợp để hôn, mà sự thật chứng minh, hai người mặt đối mặt lâu, sẽ xúc động muốn hôn. Úc Dao cũng nhẹ nhàng mổ lên môi Tô Mặc Ngôn một chút.
Tô Mặc Ngôn nhìn Úc Dao cười, có qua có lại, thỉnh thoảng lại hôn cô một cái, chuồn chuồn lướt nước, không dứt.
"Đồ ngốc." Úc Dao không nhịn được cười, Tô Mặc Ngôn uống quá nhiều xác thực so với bình thường có mấy phần ngốc nghếch, Úc Dao đưa tay nâng mặt Tô Mặc Ngôn, đôi mắt từ từ rủ xuống, muốn nghiêm túc hôn nàng, mà Tô Mặc Ngôn đột ngột né qua.
"Thay cho em nhìn có được không?" Đối với bộ đồ tắm kia, Tô Mặc Ngôn mê man chấp nhất.
"...Lúc chị không mặc gì, em đều nhìn qua sờ qua hôn qua rồi, có gì để ngại nữa." Tô Mặc Ngôn uống say, nói chuyện không biết xấu hổ không biết thẹn, đùa giỡn Úc Dao thành nghiện. Nàng ôm lấy cổ Úc Dao, lúc nói chuyện thanh âm cực nhẹ, nũng nịu: "Mặc cho em nhìn đi, em muốn xem..."
Ánh mắt Úc Dao đảo qua cánh môi Tô Mặc Ngôn khẽ mấp máy, cô không nói gì, tiếp tục nụ hôn vừa rồi.
"A....." Giờ khắc này, Tô Mặc Ngôn đột nhiên yên tĩnh, toàn bộ lời muốn nói đều ném ra sau gáy, thoáng qua, Tô Mặc Ngôn đóng chặt đôi mắt, toàn tâm toàn ý đáp lại môi lưỡi hoà quyện, từ nhu hoà biến nhiệt liệt, thân thể nóng lên, đắm chìm trong đó.
"Ưm..."
Cảm nhận được nỗi khát vọng nơi Úc Dao, Tô Mặc Ngôn sẽ cảm thấy an tâm. Sau khi bên cạnh Úc Dao, Tô Mặc Ngôn cũng hiểu được, Úc Dao luôn hành động nhiều hơn lời nói. Một người cao ngạo trong trẻo lạnh lùng là thế, lại hơi một tí là ôm nàng hôn sâu, Tô Mặc Ngôn nghĩ tới điểm tương phản, trong lòng ngọt như mật, chí ít ý vị này, trong lòng cô nàng là độc nhất vô nhị.
Tô Mặc Ngôn hưởng thụ sự chủ động, dù trước đó "Yêu đơn phương" quá khổ, những chuyện một năm trước không dám nghĩ tới, hiện tại thực sự xảy ra.
Kỳ thực, Úc Dao so với tưởng tượng của Tô Mặc Ngôn, càng yêu nàng nhiều hơn.
Môi lưỡi ngọt ngào nhơn nhớt nóng bỏng bổ sung cho nhau, bù đắp hơn ngàn vạn lời tiếc nuối.
Các nàng ôm đối phương thật chặt, hoặc là không dám động tâm, một khi đã nhận định tình cảm, cũng chỉ có thể toàn tâm toàn ý nhìn về người kia, đây là điểm giống nhau lớn nhất giữa các nàng.
"Có phải nhớ em rồi không?" Tô Mặc Ngôn thở hổn hển hỏi Úc Dao, hai gò má nóng hổi, bởi vì cồn kí.ch thích đại não, cũng bởi vì Úc Dao chủ động thân mật.
Không khí trong phòng cũng dần nóng lên.
Úc Dao hôn lên trán chạy xuống chóp mũi Tô Mặc Ngôn, vu.ốt ve mái tóc của nàng, không tự chủ ứng: "Ân."
Tô Mặc Ngôn cong môi cười, sau đó buông Úc Dao ra, tự mình cởi áo thun ném xuống đất, tiếp tục ôm lấy, đưa môi tới, làm những chuyện chưa làm đủ.
Ở trước mặt Úc Dao, bất cứ lúc nào Tô Mặc Ngôn cũng sẽ không xấu hổ, nàng mặc một cái quần jean bó sát, vòng eo thon gọn, bụng dưới bằng phẳng rắn chắc, thân trên chỉ mặc một cái bra, xinh đẹp gợi cảm. Bởi vì nơi cần có thịt đều đầy đặn, sau khi cởi bỏ quần áo, dáng người nàng không mảnh mai như vẻ bề ngoài.
Đêm nay Úc Dao vốn định tắm rửa nghỉ ngơi, nhưng các nàng gặp lại nhau...Bên cạnh tiểu yêu tinh, ắt hẳn sẽ không bình lặng trôi qua.
Lúc trong thang máy, Tô Mặc Ngôn biết rõ có người khác trong thang, vẫn cứ trêu chọc, khi đó đã có chút không thể khắc chế.
Mà bây giờ, không cần kiềm chế.
Tô Mặc Ngôn thuận thế ép thân trên người Úc Dao, nàng vén tóc ra sau tai, lại tiếp tục quấn lấy.
Giữa nụ hôn nồng nhiệt, Úc Dao hiểu rõ, không chỉ dừng lại ở nụ hôn mà thôi.
"Tắm rửa trước đã..." Úc Dao ỡm ờ, cuối cùng để mặc cho Tô Mặc Ngôn cởi váy trên người mình, lúc nãy trong thang máy, khoá kéo đã xuống tới một phần ba.
"Ân." Tô Mặc Ngôn hừ một tiếng, nhưng vẫn không dừng lại, rất nhanh, trút hết trói buộc trên người Úc Dao, mà phần thân dư.ới cũng bắt đầu phát nhiệt.
"Mặc Ngôn..." Úc Dao nằm dưới thân Tô Mặc Ngôn, ôm nàng, vừa đáp lại nụ hôn, vừa thở không ra hơi, nói: "Đi tắm trước đã."
Tô Mặc Ngôn tựa đầu trước ngực Úc Dao, từ từ hôn, dọc từ xương quai xanh đến cổ.
Úc Dao xoay người ôm Tô Mặc Ngôn, đem con ma men đặt dưới thân, hôn nàng mấy lần, nhẹ nhàng vuốt tóc: "Bảo bối, nghe lời."
Tô Mặc Ngôn nghe Úc Dao gọi hai chữ "Bảo bối", xương cốt đều xốp giòn, ngoan ngoãn nằm dưới thân Úc Dao, gật gật đầu, lại dùng chân kẹp lấy eo Úc Dao: "Em uống nhiều quá, chị tắm cho em đi..."
Úc Dao nhéo nhéo chóp mũi nàng, nói như vậy, xem ra Tô tiểu thư không uống đến mức đầu óc choáng váng.
Từ phòng tắm trở về giường, hai người không một lần rời tay.
Không thể thiếu một phen lăn lộn, đêm dài, trong phòng ngủ, chỉ còn lại tiếng th.ở dốc cùng ư...Ưm...
Tháng sáu, nhiệt độ không khí dần tăng cao.
Dây dưa trên giường, cả người đã bốc lên một tầng mồ hôi.
Các nàng nằm trên giường, ôm nhau, trong cơn mê nửa tỉnh nửa mơ nhẹ giọng thì thầm.
"Xem ra ngày mai lại đi làm muộn rồi..." Tô Mặc Ngôn chui đầu vào ngực Úc Dao nỉ non.
"Không biết nặng nhẹ." Úc Dao ôm lấy Tô Mặc Ngôn, vò vò đầu nàng, nhắm mắt nhàn nhạt nói. Ngày hôm nay Úc Dao cho là bản thân đã tinh bì lực tận, vốn dĩ rất mệt, kết quả lại cùng Tô Mặc Ngôn lăn qua lộn lại trên giường hơn một giờ đồng hồ.
Mệt mỏi nhưng cũng vui vẻ, Tô Mặc Ngôn cười thoả mãn, nàng từ trong ngực Úc Dao dò đầu ra, tương đối nghiêm túc nhìn Úc Dao, nói: "Chị cũng không biết nặng nhẹ."
"Ngoan ngoãn ngủ, chị có hơi mệt." Úc Dao ôm Tô Mặc Ngôn cánh tay siết chặt hơn chút, không biết bắt đầu từ lúc nào, thích vây nàng lại như vậy, cũng từ từ quen dần với việc ở trước mặt nàng, biểu hiện ra một mặt yếu ớt của chính mình.
Úc Dao mím môi cười cười, cô nghĩ, khả năng không thể tách rời tiểu yêu tinh này.
Đêm nay các nàng đều mệt mỏi ngủ thiếp đi, trong giấc ngủ, có cảm giác an tâm nhẹ nhàng.
*
Trước khi gặp Úc Dao, Tô Mặc Ngôn chưa bao giờ nghĩ tới việc bỏ thuốc. Nàng vốn tuỳ tính, bỏ thuốc đối với nàng mà nói, không phải chuyện đơn giản như nói qua miệng, có thể gọi là khiêu chiến.
Nhưng một câu của Úc Dao khi đó, liền khiến nàng có đủ kiên trì.
Từ lúc bắt đầu, Tô Mặc Ngôn chỉ vì muốn Úc Dao đồng ý đi biển cùng mình mới đáp ứng không hút thuốc; mà sau đó, nàng quyết tâm bỏ thuốc, chỉ vì Úc Dao không thích, mỗi lần cơn thèm thuốc kéo lên, Tô Mặc Ngôn liền nghĩ đến dáng vẻ Úc Dao nhíu mày nhìn mình; để rồi khi các nàng ở chung một chỗ, Tô Mặc Ngôn nói chỉ cần mỗi lần nàng nhịn thuốc, Úc Dao tặng cho nàng một nụ hôn, kết quả phương pháp này quả nhiên hiệu quả.
Úc Dao nhớ không hết có bao nhiêu lần, Tô Mặc Ngôn mượn cớ thèm thuốc, mặt dày mày dạn ôm cô hôn cô, đại khái cũng từ lúc đó, Úc Dao đã hình thành thói quen được Tô Mặc Ngôn ôm, mà cô cũng yêu thích loại cảm giác này.
Tháng sáu, lại là mùa hạ của một năm.
Sau mười lăm năm, Tô Mặc Ngôn và Úc Dao rốt cuộc đi đến bãi biển lần đầu tiên các nàng gặp gỡ...
- --------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT