Lúc Tô Mặc Ngôn quay đầu nhìn Úc Dao, trên mặt Úc tổng vẫn như cũ "Tôi là người bình tĩnh nhất trên thế giới này", không nói gì, buông lỏng cổ tay nàng ra.
Tô Mặc Ngôn không khỏi buồn cười: "Đi thôi."
Úc Dao thích nơi có tầm mắt thoáng đãng, chung cư cũng giống như văn phòng nằm ở tầng ba mươi sáu.
Tô Mặc Ngôn đưa cô đến tận cửa, hoàn thành nhiệm vụ. Thời điểm Úc Dao mở cửa, nói: "Tôi về đây."
Úc Dao gọi nàng lại: "Vào đi."
Đúng là lãnh đạm thành thói quen, một câu khách sáo cũng nghe thành mệnh lệnh, Tô Mặc Ngôn lắc đầu: "Không cần."
Vừa nói xong, cái bụng lại phản chủ "Ùng ục", nhắc nhở nàng nên lót ít đồ ăn vào dạ dày.
Cũng thật hợp với bối cảnh, hai người đứng ở cửa nhìn nhau.
"Lại không ăn tối?" Úc Dao nhìn nàng một lượt, thường xuyên bỏ bữa, khó trách gầy như vậy.
"Lát nữa tôi tìm gì ăn tạm là được, cô vào đi. Ai..."
Lần này Úc Dao không đáp, trực tiếp kéo Tô Mặc Ngôn vào trong nhà, đồng thời đóng cửa lại.
Tô Mặc Ngôn cảm thấy Úc Dao rất không nói đạo lý, cũng không hỏi ý kiến người khác.
Úc tổng bồi thêm một câu: "Ăn ở ngoài không sạch sẽ."
Tô Mặc Ngôn ôm lấy cánh tay: "Đi làm muốn quản tôi thì thôi, bây giờ ăn cơm cũng muốn quản?"
"Đương nhiên phải xen vào, lỡ như cô đói chết, tôi làm sao bàn giao với ba cô."
Có thể biến câu hỏi han ân cần trở thành lạnh như băng, tóm lại cũng chỉ có Úc tổng, Tô Mặc Ngôn giương đôi mắt nước trong veo vô tội nhìn Úc Dao, trong lòng bất đắc dĩ.
Úc Dao xoay người lấy cho Tô Mặc Ngôn một đôi dép lê, ra hiệu nàng đổi dép: "Tôi làm cho cô chút đồ ăn."
"Cô làm?" Chuyện ngoài dự liệu, Tô Mặc Ngôn không quen với việc nhận lòng tốt của Úc Dao. Chẳng lẽ là vì chuyện trong toilet? Dù sao, quan hệ hoà hoãn một chút cũng tốt, ngày ngày cúi đầu ngẩng đầu đều gặp mặt, so với việc giương cung bại kiếm, đương nhiên dễ chịu hơn.
"Khẩu vị của cô thế nào, ngọt, mặn, thanh đạm hoặc là không ăn được cái gì không?" Từ lúc tan làm đến giờ, đây là lúc nghe Úc Dao nói chuyện nhiều nhất. Căn chung cư này cô mua năm ngoái, ngoại trừ ba mẹ, cô chưa từng mời ai tới đây.
Nhìn thế nào Úc tổng cũng không giống mẫu phụ nữ nội trợ, nhưng cô có ý tốt, Tô Mặc Ngôn cũng không cần khách khí: "Sao cũng được, tôi không kén ăn."
Từ năm 18 tuổi, Tô Mặc Ngôn bắt đầu ăn ở ngoài, nàng không kén ăn, cũng vì du lịch khắp nơi trên thế giới mà rèn luyện ra.
Úc dao đi đến bên cửa sổ, kéo rèm, một cái kính pha lê rộng sát sàn, vừa vặn thu hết cảnh đêm chốn thành thị vào mắt.
Tô Mặc Ngôn đi theo Úc Dao vào trong, trong nháy mắt cảm thấy không biết đứng ở đâu mới đúng.
Đối với căn phòng luôn trong tình trạng "Ổ chó" của mình, trong nhà Úc Dao sạch sẽ đến nỗi khiến nàng không có cảm giác an toàn. Nói không khoa trương, nhà Úc tổng tựa như không có người ở, ngay ngắn rõ ràng không tưởng tượng nổi.
"Cô cứ tự nhiên."
Tô Mặc Ngôn bỏ túi xuống, cách bày trí trong nhà Úc Dao không đối xứng thì cũng là trung tâm, ngay cả điều khiển TV cũng đặt trên bàn trà thành góc 90 độ, Úc Dao, quả nhiên là nữ nhân đáng sợ.
Úc Dao quyết định nấu mì, lần trước đưa Tô Mặc Ngôn đến tiệm mì, nàng ăn rất ngon miệng.
Tô Mặc Ngôn lượn quanh phòng khách nửa vòng, diện thích không quá lớn, nhưng ở một mình rất rộng rãi. Phong cách trang trí tối giản, rất tương đồng với gia chủ, Tô Mặc Ngôn suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc nghĩ ra một từ thích hợp để hình dung...Lãnh cảm?
Bước chân thong thả đi tới phòng bếp, Tô Mặc Ngôn thường thấy bộ dáng lịch thiệp hẳn hoi của Úc Dao ở công ty, lần đầu tiên thấy cô kẹp tóc lên, cúi đầu, cái cổ trắng nõn thon dài, kẹp tóc lên thật không tệ, thoải mái lại cuốn hút. Đối với nhan sắc Úc tổng, Tô Mặc Ngôn không tồn tại nửa điểm tranh cãi.
Chẳng lẽ loại khí chất này phải tới một tuổi tác nhất định mới có? Đứng ở góc độ khách quan, Úc Dao đúng là rất có mị lực, nữ nhân độc lập điển hình, ra ngoài làm Úc tổng về nhà lăn vào bếp, là đối tượng kết hôn tiêu chuẩn trong sách giáo khoa. Khó trách ngay cả chú nhỏ cũng một mực thương nhớ, đồng thời có xu hướng bị bẻ thẳng.
Không đến nửa giờ, Úc Dao bưng một bát mì nóng hổi đưa tới.
Tô Mặc Ngôn ngửi được mùi thơm, lúc này bụng còn đói hơn, trong bát mì có thịt bằm, nấm hương, rau xanh, còn có trứng lòng đào nàng yêu thích nhất.
So với ăn ở bên ngoài, Tô Mặc Ngôn càng yêu thích đồ ăn thường ngày. Ở bên ngoài rong ruổi quá lâu, ngẫu nhiên có người làm cho nàng một bát mì như thế, sẽ cảm thấy thật ấm áp.
"Cô không ăn a?" Tô Mặc Ngôn nhìn trước mặt mình chỉ có một tô.
"Tôi ăn rồi."
Tô Mặc Ngôn đưa tay muốn cầm đũa, ánh mắt Úc Dao rơi trên tay nàng: "Rửa tay trước đi."
Tô Mặc Ngôn ngoan ngoãn rút tay trở về.
Rửa tay xong, Tô Mặc Ngôn phát hiện trên bàn có thêm một ly nước, hẳn là Úc Dao cố ý rót cho nàng.
Có thể là do quá đói, không thể chờ đợi. Tô Mặc Ngôn kẹp mì lên, kết quả miếng thứ nhất đã làm đầu lưỡi muốn bỏng: "A..."
Úc Dao nhìn nàng cười cười: "Không ai dành với cô."
Tiếng cười rất nhỏ, Tô Mặc Ngôn ngẩng đầu, phát hiện hôm nay khoé miệng Úc tổng cong lên cao hơn ngày thường, thấy cả răng, hiếm gặp.
Tô Mặc Ngôn uống một hớp nước, gắp một đũa mì nhỏ, thổi thổi: "Úc tổng, lần đầu tiên thấy cô cười."
"Trước kia tôi chưa từng cười?" Úc Dao kéo ghế ngồi đối diện Tô Mặc Ngôn.
"Tôi nghĩ cô biết tôi có ý gì."
Trước kia, hoặc là cười qua loa, hoặc là cười lạnh.
Tô Mặc Ngôn cột tóc ra sau tai, tiếp tục cúi đầu yên tĩnh ăn mì, vừa ăn vừa thổi, so với đêm hôm đó còn ngon miệng hơn. Ăn đến hai bờ môi bóng loáng, quai hàm không ngừng làm việc, bởi vì nhiệt khí, gò má có chút ửng hồng.
Úc Dao hạ điều hoà xuống một chút, vô thức nhìn Tô Mặc Ngôn hơn một lần, kỳ thực lúc không gây chuyện, Tô tiểu thư rất đáng yêu.
Sau khi chắc chắn đã ăn sạch không sót một sợi mì, Tô Mặc Ngôn mới để đũa xuống, liế.m liế.m môi, Úc Dao đưa khăn tay cho nàng.
Lau miệng, Tô Mặc Ngôn ăn ngay nói thật: "Cảm ơn, tôi ăn rất ngon."
Úc Dao nhìn vào tô mì, húp cạn nước muốn thấy đáy: "No chưa?"
"Tô Mặc Ngôn ăn uống no đủ: "Rất no."
"Đêm nay đừng về, ở lại chỗ của tôi đi."
"Ở lại nhà cô..." Tô Mặc Ngôn hơi há miệng, muốn nói lại thôi, Úc Dao lại muốn an bài cho nàng: "Lí do?"
"Quá muộn." Muốn đưa nàng về nàng không chịu, bây giờ để Tô Mặc Ngôn về một mình, Úc Dao không yên tâm: "Gọi điện về nhà báo một tiếng."
Tô Mặc Ngôn nhìn đồng hồ, lúc này mới mười một giờ, không quá trễ, quả nhiên có khoảng cách thế hệ.
"Không sao..." Nói được một nửa, đột nhiên Tô Mặc Ngôn ý thức được, mặc dù Úc Dao nhát gan hay sợ, nhưng lại sĩ diện không chịu thừa nhận.
Suy nghĩ kỹ một chút, Tô Mặc Ngôn cảm thấy khả năng này lên đến tám mươi phần trăm, rất phù hợp với phong cách của Úc tổng.
"...Được." Tô Mặc Ngôn nhìn Úc Dao, lời đến miệng rồi kịp thời thu về, hôm nay coi như tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên.
Úc Dao thu dọn bát đũa tiến vào bếp, ngay sau đó nghe được Tô tiểu thư nói thầm sau lưng: "Lá gan nhỏ như vậy, mau mau tìm đối tượng đi thôi."
Tô Mặc Ngôn cũng không kén chỗ ngủ, ở bên ngoài ngủ lều vải cũng có thể ngủ rất say, chỗ này của Úc Dao, ngoại trừ sạch sẽ thái quá khó thích ứng thì những phương diện khác rất tốt.
Chưa tới bảy giờ sáng, Úc Dao gọi Tô Mặc Ngôn mãi không thấy nàng phản ứng, liền gõ cửa một cái.
Giờ giấc sinh hoạt của Tô Mặc Ngôn kể từ lúc đi làm, đều là 8 giờ mới tỉnh. Úc Dao đương nhiên không biết, Tô Mặc Ngôn bật dậy chỉ cần rửa mặt đánh răng xong là có thể ra ngoài, về phần trang điểm, nàng luôn tiến hành trên đường đi.
Úc Dao lại gõ gõ cửa, người bên trong vẫn không trả lời.
Trên giường, Tô Mặc Ngôn trở mình, còn cho là đang ngủ ở nhà Minh Mạn, lầm bầm: "Tám giờ mình mới dậy..."
Cách một cánh cửa, Úc Dao gọi điện thoại cho nàng, Tô Mặc Ngôn mơ mơ màng màng nắm lấy di động, ép xuống dưới gối, rốt cuộc lỗ tai được thanh tịnh.
Sau khi thử hết cách mà không được, Úc Dao đành vặn tay nắm, cửa không khoá.
Quả nhiên, Tô Mặc Ngôn còn nằm trên giường ngáy o o, một nửa tấm chăn trải trên sàn nhà, không biết làm thế nào mà đầu chĩa xuống cuối giường, thân thể cơ hồ xếp thành hình chữ "Đại", tư thế ngủ tiêu chuẩn của nữ hán.
Úc Dao: "..."
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Úc Dao còn chưa tin, đây là Tô Mặc Ngôn ngày thường ăn mặc như "Tiểu yêu tinh" sao.
"Dậy đi."
"Ừm..."
"Tháng này cô đi làm trễ hai lần."
"A..."
"Dậy đi."
"Ưm..."
Mặc kệ Úc Dao gọi thế nào, Tô Mặc Ngôn đều chỉ hừ hừ ra chữ gì đó không rõ nghĩa, Úc Dao vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, đưa tay vỗ vỗ má Tô Mặc Ngôn...
Tô Mặc Ngôn trực tiếp bắt lấy tay cô, dùng sức kéo một phát, thuận thế kẹp chân vào ôm cứng. Nàng xoay người, đưa tay ôm lấy eo Úc Dao, mắt còn cong cong híp híp.
Cảm giác này không đúng, Tô Mặc Ngôn sờ qua soạng lại trên eo Úc Dao, miệng còn thoảng thốt: "Minh béo, cậu sao vậy..."
Nói xong, Tô Mặc Ngôn mở mắt, đập vào mắt là mặt của Úc tổng...
- -----------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT