"...Trình tổng nói đầu ba vừa đẹp để cưới vợ."

Nửa câu sau Trình Ngữ Tễ chưa từng nói qua, là Tô Mặc Ngôn bịa ra, trong nội tâm nàng hi vọng Úc Dao "Thúc cưới", ba mươi ba tuổi, cũng nên nghĩ đến chuyện kết hôn.

Tô Mặc Ngôn không giống Úc Dao, rất nhiều tâm tư đều treo ở bên miệng.

Mặc dù đêm đã khuya, nhưng Úc Dao rất tỉnh, vừa rồi đầu óc vẫn luôn xoay vần theo vài câu nói mớ của Tô Mặc Ngôn, chậm chạp không chìm vào giấc ngủ. Thời điểm cô nghe Tô Mặc Ngôn nói ba chữ kia, đáy lòng thật bất ngờ.

Úc Dao nhìn nhận tính cách Tô Mặc Ngôn, sẽ cảm thấy hôn nhân là một loại trói buộc, tựa như Lam Nhiễm.

Úc Dao không ngờ Tô Mặc Ngôn sẽ chủ động ám chỉ đến việc này.

Cô không dễ dàng bắt đầu một đoạn tình cảm, đón nhận Tô Mặc Ngôn, đương nhiên đã cân nhắc qua vấn đề kết hôn, nhưng Tô Mặc Ngôn trẻ tuổi, các nàng cũng mới xác định quan hệ mấy tháng, không có thời điểm thích hợp, Úc Dao không nhắc tới.

Tô Mặc Ngôn nói xong, chờ Úc Dao phản ứng, nào biết Úc tổng một câu cùng không nói, trong phòng một mảnh đen kịt, ngay cả nét mặt cô thế nào nàng cũng không nhìn rõ. Tô Mặc Ngôn hướng tới, cọ xát trên người Úc Dao, lại nói: "Thật ngưỡng mộ..."

Nói xong, tiếp tục chờ phản ứng.

Đại khái là Hoàng Đế không vội thái giám gấp.

Úc Dao ôm Tô Mặc Ngôn, có vui mừng có cảm động. Cô nghe Tô Mặc Ngôn ngốc ngốc ám chỉ, kỳ thực buồn cười, chỉ là không phát ra âm thanh.

Tô Mặc Ngôn không dám nói rõ, bởi vì nàng không dám chắc. Trước nay Tô Mặc Ngôn không hiểu thế nào là tự ti, nhưng hiện tại trước mặt Úc Dao, nàng chỉ là một thợ chụp hình nhỏ bé, nghèo túng vô sản, không có dũng khí hứa hẹn.

Hiện tại Tô Mặc Ngôn ám chỉ, chẳng qua hi vọng Úc Dao hiểu được lòng mình, mặc dù nhìn qua nàng không quá đáng tin cậy, nhưng đối với phần tình cảm này nàng một mực chân thành, lấy kết hôn làm mục đích, không phải đùa nghịch lưu manh.

Úc Dao vẫn không trả lời, Tô Mặc Ngôn khẽ chột dạ lo lắng.

Đúng lúc này, Úc Dao đưa tay bật đèn đầu giường, đèn sáng lên, thấy Tô Mặc Ngôn méo miệng.

Tô Mặc Ngôn nhìn rõ Úc Dao, hỏi: "Chị cười cái gì?"

Úc Dao nhìn thẳng vào mắt nàng: "Cười em muốn lập gia đình."

"Em..." Tô Mặc Ngôn đột nhiên trỗi dậy sĩ diện: "Em có nói sao?"

"Ân." Úc Dao vuốt tóc Tô Mặc Ngôn, gật đầu, cười tươi lộ ra hàm răng trắng sáng.

Tô Mặc Ngôn chớp mắt: "Em chỉ nhắc chuyện của người khác thôi."

Mỗi lần thấy bộ dạng nàng cứng miệng, Úc Dao không nhịn được...Nâng lấy mặt nàng, hôn nhẹ lên bờ môi non nớt: "Tết này về nhà với chị đi." Úc Dao khàn khàn giọng.

Tô Mặc Ngôn không nhúc nhích, sững sờ nhìn Úc Dao, cô nói muốn nàng cùng về nhà.

"Thế nào?" Úc Dao nâng mặt nàng, nhéo nhéo má.

"Về nhà chị..."

Úc Dao nghiêm mặt: "Trước khi kết hôn, đương nhiên phải gặp gia trưởng."

Kết hôn, Tô Mặc Ngôn nghe, cười đến không ngậm được miệng, sau đó nhô đầu ra trả thù, cắn trên cổ Úc Dao một cái, không nhẹ không nặng, Úc Dao khiến tâm tình của nàng như ngồi trên cáp treo.

Úc Dao có chút đau: "Em làm gì vậy?"

Tô Mặc Ngôn chống cùi chỏ trên giường nhổm nửa người dậy, hạ mi nhìn qua Úc Dao: "Em xem có phải đang nằm mơ không."

"Nên tự cắn em."

"Lão bà..." Trước kia Tô Mặc Ngôn cũng gọi Úc Dao như vậy, nhưng nhìn ra Úc Dao không quá thích, sau đó không gọi nữa. Bây giờ, các nàng coi như có cùng đích đến, Tô Mặc Ngôn sẽ sử dụng quyền lợi của mình.

"Ân." Úc Dao cười ứng nàng, trước kia không quá thích Tô Mặc Ngôn gọi như vậy, là bởi vì cho rằng nàng thuận miệng nói ra.

"Lão bà..." Tô Mặc Ngôn vùi đầu, một bên cười một bên hôn Úc Dao.

Cuối cùng, môi lưỡi ngọt ngào nhơn nhớt quấn cùng một chỗ.

Thân dính thân, Tô Mặc Ngôn đột nhiên dừng lại...

"Liệu ba mẹ chị có chấp nhận hai chúng ta bên nhau không?" Tô Mặc Ngôn nằm trên người Úc Dao, đột nhiên nhớ tới vấn đề này: "Lỡ như hai bác không thích em, phải làm sao bây giờ?"

"Đừng lo, chị sẽ giải quyết." Lúc trước Úc Dao hẹn hò với Liên Y, gia đình không biết, Úc Dao từng nghĩ nên tìm cơ hội nói thẳng, nghĩ đến chuyện ba mẹ có chấp nhận hay không, cô cho rằng sẽ tương đối dễ nói chuyện, mẹ Úc hơn một lần hoài nghi giới tính của con gái mình.

"Là chúng ta." Tô Mặc Ngôn sửa sai, nàng nắm tay Úc Dao: "Sau này, mặc kệ tốt xấu thế nào, chúng ta đều cùng nhau đối mặt."

Úc Dao siết chặt tay Tô Mặc Ngôn: "Cùng nhau."

Nhìn Úc Dao mỉm cười, Tô Mặc Ngôn nói một mạch: "Em muốn lập gia đình, muốn gả cho chị, muốn nhìn chị mặc váy cưới, muốn mặc váy cưới cho chị xem..."

Úc Dao ôm chầm lấy nàng, nhẹ nhàng nói vào tai: "Không cần ngưỡng mộ người khác."

"Lão bà của em xinh đẹp như vậy, đương nhiên là người khác sẽ phải hâm mộ em."

"Ba hoa."

"Miệng em ngọt, cho chị nếm thử." Dứt lời, Tô Mặc Ngôn giống như chim gõ kiến, không ngừng hôn lên môi, cằm, gương mặt Úc Dao.

Úc Dao cười đẩy nàng ra: "Gần 0 giờ rồi, còn nháo."

"Em không ngủ được." Tô Mặc Ngôn rầu rĩ nói, dứt khoát ép mặt trước ngực Úc Dao, vùi đầu hôn.

Úc Dao vốn tỉnh táo, bị Tô Mặc Ngôn làm như vậy, càng không buồn ngủ: "Ưm..."

Tô Mặc Ngôn thuận tay v.uốt ve eo cô, trượt đến giữa chân, nàng chuyển đầu đến trước mặt Úc Dao, đầu ngón tay gảy gảy: "Tối qua là em không đúng, đêm nay bù cho chị..."

Úc Dao không kịp nói gì, liền bị Tô Mặc Ngôn ngậm lấy môi, để cho người ta rơi vào nụ hôn.

Đủ kiên nhẫn, đủ ôn nhu, trong đêm yên tĩnh từ từ khai phá.

Tô Mặc Ngôn quấn lấy Úc Dao, đầu ngón tay truyền đến cảm giác, ấm áp, rất chặt, giống như mưa xuân, nhuận vật im ắng.

Lòng bàn tay ướt nhẹp.

"Mặc Ngôn..." Úc Dao thở gấp, nỉ non tên nàng, ý lo.ạn tình m.ê, ý thức hỗn độn, không ngừng gọi tên Tô Mặc Ngôn.

Gò má Tô Mặc Ngôn phiến hồng, không xấu hổ, nói: "Muốn nghe chị gọi..."

Úc Dao mở mắt nhìn mặt Tô Mặc Ngôn, nhắm mắt lại, loại cảm giác như lũ quét lao qua.

Rốt cuộc ẩn nhịn không được.

Ngày hôm sau, mặt trời học.

Tô Mặc Ngôn lặng lẽ tắt đồng hồ báo thức, rón rén xuống giường.

Tối qua nàng dây dưa với Úc Dao quá muộn, hôm nay muốn cô ngủ thêm một hồi.

Tô Mặc Ngôn kéo cửa phòng ngủ, dâu tây và Điềm Đồng chui vào.

"Xuỵt --" Tô Mặc Ngôn hướng hai con mèo ú ra hiệu, dâu tây Điêm Đồng an an tĩnh tĩnh đi trong phòng ngủ.

Úc Dao mở mắt, trời đã sáng, không thấy bóng dáng Tô Mặc Ngôn, dâu tây và Điềm Đồng ngồi xổm bên cạnh, li.ếm láp lòng bàn tay cô, ngứa một chút. Úc Dao cười sờ đầu dâu tây, cuống họng khàn khàn: "Bảo Bảo, mẹ nhỏ đâu?"

Dâu tây nhảy vào ngực Úc Dao nũng nịu, Điềm Đồng trông thấy cũng muốn tham gia náo nhiệt.

Chơi với mèo trong chốc lát, Úc Dao cầm điện thoại vừa nhìn, đã bảy giờ bốn mươi phút.

Không cần nghĩ cũng đoán được là Tô Mặc Ngôn tắt chông báo thức.

Từ khi Tô Mặc Ngôn chuyển đến, Úc Dao không có cơ hội chạy bộ mỗi sáng, Tô Mặc Ngôn quấn quýt ôm chặt lấy cô, không cho cô dậy sớm.

Úc Dao vừa chuẩn bị ngồi dậy, Tô Mặc Ngôn đẩy cửa đi vào, nàng ngồi xuống bên  giường, trêu ghẹo: "Mặt trời chiếu tới mông."

"Em tắt chuông báo thức của chị." Úc Dao đỡ trán đứng dậy, đồng hồ sinh học rất nhanh bị Tô Mặc Ngôn mài mòn.

"Còn sớm a, em nấu mì cho chị, mau tới ăn."

Mặc dù Úc Dao không cho nàng xuống bếp, nhưng năng lực lĩnh ngộ của Tô Mặc Ngôn không tệ, thử một hai lần liền có thể làm được, tay nghề khẳng định kém hơn Úc Dao nhưng cũng được xem là ngon miệng.

"Hiểu chuyện như vậy?"

"Chỉ chị mới được nhận đãi ngộ đặc biệt." Tô Mặc Ngôn cười nói, cúi thân hôn lên môi Úc Dao một chút, không đứng đắn nói: "Hôm qua ăn chị, hôm nay cho chị ăn."

"Tô Mặc Ngôn --"

Không đợi Úc Dao nhéo mình, Tô Mặc Ngôn chạy nhanh như chớp, nàng chuồn tới cửa: "Lão Úc, động tác nhanh lên, giường sắp khét rồi."

Úc Dao cười bất đắc dĩ, Tô Mặc Ngôn càng ngày càng làm càn.

Trên bàn ăn, mỗi người một bát mì cà chua trứng gà.

Khắp thân ê ẩm ngọt ngào, món nóng hầm hập ăn vào bụng rất dễ chịu, Úc Dao ăn, hương vị tốt hơn lần đầu rất nhiều.

"Thấy em tiến bộ không?"

Úc Dao uống nước mì: "Ân, tiến bộ."

Tô Mặc Ngôn nhớ rõ bát mì đầu tiên nàng tự tay nấu cho Úc Dao, Úc Dao ăn sạch sẽ, còn cho rằng tay nghề của mình rất ổn, kết qủa thử một muỗng canh nước dùng còn lại, không cách nào nuốt trôi.

Cho nên hiện tại, mỗi lần nấu ăn cho Úc Dao, Tô Mặc Ngôn đều nếm thử hương vị, sợ khó ăn mà Úc Dao không nói.

Tô Mặc Ngôn ăn một gắp mì nhỏ, ngẩng đầu hỏi: "Cuối tuần này có việc gì sao?"

"Thứ sáu chị phải về thành phố F."

"A?"

"Sinh nhật bà ngoại."

Lúc đầu, Tô Mặc Ngôn dự định muốn cùng Úc Dao đi dạo bờ sông, chụp ngoại cảnh.

"...Nên về." Tô Mặc Ngôn lại cúi đầu ăn mì, nhai nhai từ từ, lại hỏi: "Khi nào chị về?"

"Tối chủ nhật."

"Ân."

Úc Dao nhìn ra, trong lòng Tô Mặc Ngôn lại uỷ khuất, cô suy nghĩ một chút, khoảng thời gian gần đây thật sự không có thời gian nghỉ, rất nhiều việc đáp ứng Tô Mặc Ngôn nhưng không có thời gian làm. Ngay cả chuyện đồng ý cùng nàng đi biển, cũng là chuyện từ năm trước.

"Hay là, em đi chung với chị a?"

Tô Mặc Ngôn nghĩ nửa ngày: "Em đến thành phố F chơi, tối thứ sáu bay cùng nhau, cuối tuần đồng thời trở về."

Tô Mặc Ngôn sợ Úc Dao hiểu lầm nàng muốn theo cô gặp gia trưởng, nội tâm cực kỳ khẩn trương. Tết vừa rồi nàng từng nói chuyện điện thoại với mẹ Úc Dao, bà ôn nhu giống cô.

Úc Dao trực tiếp đồng ý: "Nếu em muốn đi chơi, chúng ta cùng nhau đi."

***

Thứ sáu đến rất nhanh, hai người ở trong phòng ngủ dọn hành lý.

"Đi hai ngày thôi, em mang nhiều quần áo như vậy? Thứ cần thiết thì không mang..."

"Tay chân vụng về, để chị làm cho."

Tô Mặc Ngôn càng giúp càng loạn, dứt khoát đứng một bên nhìn.

"Em đặt phòng khách sạn, đến lúc đó ở lại khách sạn là được, cũng lâu lắm rồi em không đến thành phố F chơi."

"Khả năng là chị không có thời gian đi cùng em."

"Không sao, em du lịch một mình quen rồi."

Úc Dao đang nghĩ không biết có nên dẫn Tô Mặc Ngôn về nhà hay không, cân nhắc qua lại, cảm thấy không nên tuỳ tiện dẫn nàng về với danh nghĩa là bạn, chí ít, phải chờ tới khi cô giải thích rõ ràng với người trong nhà. Úc Dao nghĩ nghĩ, cảm thấy để Tô Mặc Ngôn ở lại khách sạn là hợp lý nhất, nghe nàng nói xong, gật đầu đồng ý.

Máy bay hạ cánh ở thành phố F vào lúc bảy giờ tối.

So với Ninh Thành, thành phố F càng có cảm giác mùa hè, nhiệt khí bức người.

"Em tiễn chị về trước, sau đó sẽ đến khách sạn."

Úc Dao nghĩ nghĩ, lúc đang chuẩn bị nói gì đó, chuông điện thoại vang lên: "Đợi một lát, chị nghe điện thoại."

"Dao Dao, con về tới chưa?"

"Mẹ, sáng mai con sẽ về đến nhà, mẹ và ba ngủ sớm một chút, không cần chờ con."

"Không phải nói là đêm nay sao?"

"Có chút việc nên về trễ."

Tô Mặc Ngôn ở một bên xem, trước đó còn tưởng Úc tổng sống nguyên tắc, thì ra cũng rất biết cách nói dối. Chờ Úc Dao cúp máy, Tô Mặc Ngôn hỏi: "Sao chị lại nói dối?"

Úc Dao hỏi lại "Chị nói dối sao?"

Tô Mặc Ngôn nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi, Úc tổng tỉnh bơ như vậy, chẳng trách nàng cũng bị gạt.

"Ý em là, tối nay sao chị không về? Bác trai và bác gái đều đang chờ."

"Ở lại khách sạn với em, một mình em chị không yên tâm."

"Một mình em đã vòng quanh trái đất một vòng rồi a." Tô Mặc Ngôn ôm lấy Úc Dao, khoé môi câu lên: "Là chị không yên lòng hay là không nỡ?"

"Tuỳ em nghĩ sao thì nghĩ."

Tô Mặc Ngôn và Úc Dao trực tiếp đi đến khách sạn.

Quét thẻ vào phòng, Tô Mặc Ngôn quăng túi ra, ngã sấp trên ghế sa lon: "Mệt quá a ~~~"

Úc Dao cũng ngồi xuống ghế: "Nghỉ ngơi một chút, lát nữa đi ăn."

"Ân ~~" Tô Mặc Ngôn kéo Úc Dao, để cô nằm xuống cạnh mình, ghế sô pha rất lớn, đủ rộng để hai người các nàng nằm thoải mái: "Nằm ở đây với em."

Úc Dao nghiêng thân ôm lấy Tô Mặc Ngôn, vừa xuống máy bay, đều có chút mệt.

Hai người nằm nghiêng nhìn nhau, Tô Mặc Ngôn chu môi cười cười, muốn được hôn. Thấy Úc Dao không nể mặt mũi, Tô Mặc Ngôn trực tiếp hướng đến, càng hôn càng nóng...

Một cuộc điện thoại đánh gãy không gian.

Úc Dao đẩy đầu Tô Mặc Ngôn ra, cầm di động lên: "Mẹ, sao vậy?"

Tô Mặc Ngôn ôm Úc dao, cũng không để ý đến cô đang gọi điện thoại, trượt từ mặt hôn xuống cổ.

Đầu bên kia điện thoại: "...Con về tới thành phố rồi, sao không về nhà? Còn ở lại khách sạn?"

"Mẹ nói gì?" Úc Dao nói xong, nhéo tai Tô Mặc Ngôn, gọi điện thoại còn không chừng mực.

Lúc này Tô Mặc Ngôn mới ngoan ngoãn một chút, dựa đầu trên vai Úc Dao, thỉnh thoảng vẫn đùa dai hôn cô một cái.

"Con đừng giả ngốc với mẹ, em họ con nhìn thấy con ở khách sạn, nói con đi cùng bạn?"

Úc Dao chỉ còn cách thừa nhận: "Ân, con không thể để cô ấy một mình, nên mới theo cô ấy đến đây."

"Con dẫn bạn về đây cho mẹ ngay, đừng ở khách sạn, không vệ sinh. Hai đứa chưa ăn cơm đúng không, về nhà rồi ăn, mẹ nói ba con làm cơm."

Úc Dao hiểu rõ mẹ của mình, nếu không dẫn người về, ắt hẳn sẽ oán trách cô hơn nửa năm: "Ân, con về ngay."

"Nhớ dẫn bạn về cùng a."

"Biết rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play