"Tô Mặc Ngôn, em không hiểu những gì tôi nói sao?"
Biểu lộ trên mặt Úc Dao vẫn lạnh như băng, lúc nói chuyện kèm theo chán ghét cùng mất kiên nhẫn. Cô đẩy nàng ra, Tô Mặc Ngôn cảm thấy dưới chân trống rỗng, cúi đầu nhìn xuống, là vực sâu vạn trượng không thấy đáy.
Rơi xuống, bừng tỉnh.
Tô Mặc Ngôn mở mắt ra, dựa vào đầu giường, cũng không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào, choáng váng nặng nề, đỡ trán, dùng đầu ngón tay gạt ngang khoé mắt, có chút ẩm ướt.
Bên trong căn phòng, chỉ có tiếng chuông báo thức reo vang, nhìn đồng hồ, năm giờ chiều, nàng đã ngủ hai giờ.
Năm giờ ba mươi, Tô Mặc Ngôn đứng trước cửa nhà Úc Dao hồi lâu mới gõ cửa.
"Tới đây." Úc Dao lười biếng chỉnh lại mái tóc rối, kéo cửa ra.
"Ăn chực đương nhiên phải đến sớm."
"Ngày mai...Mấy giờ bay?" Úc Dao xoay người, hỏi.
Tô Mặc Ngôn vào nhà: "10 giờ sáng."
"Sắp xếp xong hành lý chưa?" Úc Dao vẫn đưa lưng về phía nàng.
Cùng một hình ảnh, chỉ là giây tiếp thao, Tô Mặc Ngôn không nắm tay cô, càng không ép Úc Dao vào tường cưỡng hôn, đến cùng hiện thực vẫn là hiện thực.
"Thu dọn xong rồi, cũng không có nhiều đồ cần sắp xếp."
"Ngồi đi, tôi làm cơm."
Tô Mặc Ngôn kéo tay áo: "Em giúp chị."
Các nàng bình bình nói chuyện phiếm, giống như đêm giáng sinh không xảy ra chuyện gì
Trong phòng bếp, Tô Mặc Ngôn giúp Úc Dao rửa nguyên liệu, bây giờ thậm chí nàng có thể dùng dao để sơ chế, là Úc Dao dạy nàng.
"Thời tiết ở Osaka có lạnh không?"
"Vẫn ổn."
"Nhiệt độ thấp nhất là bao nhiêu?"
"Xuống gần một độ."
So với ngày thường, hôm nay Úc Dao nói chuyện nhiều hơn, đều là việc vặt râu ria.
Mỗi lần Úc Dao bắt đầu nói, tâm Tô Mặc Ngôn đều treo lên chờ mong, để rồi khi nghe xong, trái tim lại chùng xuống.
Úc Dao là nữ nhân sống lý trí đến đáng sợ, cô có quan điểm có chính kiến của riêng mình, Tô Mặc Ngôn tự nhận thấy bản thân nàng không có khả năng thay đổi ý nghĩ của Úc tổng, nghĩ được điểm này, nàng quyết định sẽ không tiếp tục quấn lấy cô.
Hai người đều đã trưởng thành, nên tôn trọng quyết định của đối phương, Úc Dao đã lựa chọn vô tâm, thì nàng cần gì phải cưỡng cầu.
Đi Nhật Bản, có lẽ là quyết định đúng đắn. Nàng cần thay đổi hoàn cảnh sống, thời gian qua đi sẽ cho nàng câu trả lời, rồi sẽ có ngày quay đầu nhìn lại, cảm thấy hôm nay bản thân rất cứng đầu, mà tình cảm của nàng dành cho Úc Dao, cũng chỉ là xúc động nhất thời.
Hai người, năm món ăn, đều là những món Tô Mặc Ngôn yêu thích.
"Cạn ly." Tô Mặc Ngôn nhấc ly rượu trong tay, cụng vào ly Úc Dao.
Úc Dao nâng ly: "Cạn ly."
"Ngon thật đấy." Tô Mặc Ngôn ăn ngon lành, nhưng thật ra nếm không ra vị: "Chị nên cân nhắc đến việc lấn sân sang lĩnh vực ăn uống."
"Còn ba hoa."
Cơm nước xong xuôi, trước khi đi Tô Mặc Ngôn cười cười nói với Úc Dao: "Có thể ôm chị một cái không?"
"...Ân." Úc Dao đáp lời.
Hai người nhẹ nhàng ôm nhau, không ai dùng lực. Cho tới bây giờ, mỗi một cái ôm Tô Mặc Ngôn đều cảm thấy ngọt ngào, mà lúc này, chỉ còn lại cay đắng.
Nhưng mặc kệ thế nào, Tô Mặc Ngôn đều không hối hận vì đã gặp Úc Dao, cho dù Úc Dao lựa chọn cự tuyệt nàng.
Ven đường nhiều cảnh đẹp như vậy, Tô Mặc Ngôn lưu lại từng thứ trong trí nhớ, rốt cuộc nhận ra, bản thân nàng khổ sở, là bởi vì nàng xem Úc Dao là người đặc biệt, là người cùng nàng ngắm nhìn phong cảnh, nhưng thật ra Úc Dao chỉ trùng hợp lướt ngang con đường mà thôi.
Ngày hôm sau, trong văn phòng phó tổng, Úc Dao ngồi trước bàn làm việc.
"Mặc Ngôn..."
"Úc tổng, có chuyện gì?" Thư ký Diêu đứng một bên nghe được, nhanh tiến lên, trong lòng có chút buồn bực, Tô Mặc Ngôn đã từ chức, mới đi làm nửa giờ, đã gọi tên nàng tận ba lần.
"Không có gì..." Lúc này Úc Dao mới ý thức được.
"Ân."
"Mấy giờ rồi?"
"Chín giờ rưỡi."
"Ra ngoài làm việc đi."
Chín giờ rưỡi, hẳn là nàng đang làm thủ tục lên máy bay, Úc Dao cầm di động, nhìn chằm chằm dãy số điện thoại của Tô Mặc Ngôn, ngón tay bất an miết miết trên bàn làm việc...
Mãi cho tới một phút trước khi tiến hành làm thủ tục, Tô Mặc Ngôn vẫn siết chặt điện thoại, từ trong tiềm thức vẫn luôn chờ mong nhận được cuộc gọi của Úc Dao, mặc dù biết rõ không có khả năng.
Đời thực cũng không phải phim truyền hình, nào có nhiều tiết mục cướp dâu vào ngày cưới, đuổi theo người thương ở sân bay như vậy.
Bất ngờ thay, một khắc trước khi làm thủ tục, di động Tô Mặc Ngôn chấn động, nàng khó có thể tin được, là Úc Dao gọi tới, trái tim thắt lại, hồi hộp bốc máy.
"Vẫn chưa làm thủ tục?" Đây là câu đầu tiên Úc Dao nói.
"Vẫn chưa."
Tô Mặc Ngôn hi vọng câu tiếp theo là...Hãy ở lại.
Đầu dây bên kia trầm mặc mấy giây, dưới bầu không khí hiện tại, lại dài dằng dặc.
"...Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt." Úc Dao cắn môi, đánh mắt nhìn qua bàn làm việc nơi Tô Mặc Ngôn thường ngồi: "Tôi có cuộc họp, chúc em thuận buồm xuôi gió."
Muốn nàng uống ít rượu, muốn nàng bỏ thuốc, không nên thức đêm, thuốc ngủ có thể không uống thì đừng uống, ngày ba bữa phải ăn đúng giờ, chuẩn bị sẵn tủ thuốc dự phòng trong nhà, làm việc đừng lỗ mã.ng, học cách bảo vệ tốt chính mình, đừng đi đến những nơi nguy hiểm, đừng làm chuyện nguy hiểm...Tất cả, gói gọn trong một câu nói "Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt."
Tô Mặc Ngôn siết chặt bàn tay: "Ân, em phải đi rồi."
"Ân."
Không còn gì khác, Tô Mặc Ngôn cúp điện thoại, trực tiếp tắt nguồn.
Là vì Úc Dao không giữ nàng lại, hay vì chuyến đi này không đủ hấp dẫn, trong lòng Tô Mặc Ngôn chua xót, cho tới giờ phút này, đoạn tình cảm mông lung kia, đều là nàng đơn phương chủ động.
Nàng nhớ Minh Mạn thường nói một câu, yêu đơn phương một khi chủ động sẽ không có kết quả, đây là kinh nghiệm quý báu Minh Mạn đúc kết ra sau chín năm yêu đơn phương.
Minh béo thất bại chín năm liền, mà nàng chỉ thất bại một lần có tính là gì? Tô Mặc Ngôn tự an ủi bản thân, nhưng miễn cưỡng thế nào, nhắm mắt lại, trong đầu vẫn chỉ toàn là hình ảnh của Úc Dao.
Cuối tháng mười hai, Tô Mặc Ngôn bay sang Nhật Bản, mà khoảnh khắc nàng và Úc Dao gặp lại, đã là đêm giáng sinh năm sau.
Cơ hồ chia cách ba trăm sáu mươi lăm ngày.
Nếu như không có một năm xa cách này, thì Tô Mặc Ngôn sẽ không hiểu tình cảm của Úc Dao đối với mình, cũng sẽ không hiểu được nỗi lo lắng trong lòng Úc Dao.
Tháng đầu tiên Úc Dao đến Osaka, mỗi ngày đều ngủ không tới bốn tiếng, còn nhất định phải dựa vào thuốc ngủ, Tuyết Tử thường xuyên nhắc nhở nàng.
Tuyết Tử là thợ quay phim Tô Mặc Ngôn quen biết trước đó, có chút danh tiếng ở Osaka, mặc dù đã gần ba mươi bốn tuổi, vẫn giữ lại bộ tóc ngắn đáng yêu, đối xử với mọi người hiền hoà, lần này Tô Mặc Ngôn thuận lợi đến Nhật Bản, cũng là nhờ cô giúp đỡ.
Tô Mặc Ngôn xếp bằng ngồi dưới đất, hí hoáy sửa lại album, đại đa số là hình của nàng và mẹ, mà trên mặt đất có một chồng ảnh mới, là ảnh chụp Úc Dao.
Thời điểm đóng thành album, Tô Mặc Ngôn chia làm hai phần, đóng thành album đưa cho Úc Dao, còn một phần tự mình giữ lại.
"Oa, thật xinh đẹp, là bạn của em sao?" Tuyết Tử nhìn thấy ảnh chụp Úc Dao, lớn tiếng tán thưởng.
Tô Mặc Ngôn nhặt tấm ảnh nàng thích nhất lên, lời nói nghẹn ở cổ họng thật lâu: "Là người em thầm mến."
"Không thổ lộ sao? Hai người rất xứng đôi."
"Chị ấy cự tuyệt."
"Vậy cũng không cần tiếc nuối a." Tuyết Tử rất phóng khoáng, vỗ vỗ vai Tô Mặc Ngôn.
Tuy nói ra đơn giản, nhưng Tô Mặc Ngôn luôn cảm thấy mất mát, nàng nhặt hai mươi mấy tấm ảnh lên, cẩn thận xếp vào album.
Sau khi đến Osaka, Tô Mặc Ngôn phân vân không biết có nên xoá phương thức liên lạc với Úc Dao hay không, cuối cũng vẫn chọn giữ lại.
Chỉ là Úc Dao không còn nhàn rỗi nói chuyện phiếm với nàng, nhưng mỗi ngày Tô Mặc Ngôn vẫn nhàm chán ra ra vào vào xem tài khoản Wechat của cô, nàng biết đây là "Thói quen" không mấy hay ho, nhưng lại không nhịn được.
Úc Dao không có nhiều động thái, một năm đăng tải khoảnh khắc không quá mấy lần, Tô Mặc Ngôn đều soi xét kỹ lưỡng từng ngọn nguồn.
Lúc nàng vừa đến Nhật Bản, hai người chỉ nói chuyện vỏn vẹn bốn câu.
- - [Cán bộ kỳ cựu: Đến rồi sao?]
- - [Tiểu yêu tinh: Đến rồi]
- - [Cán bộ kỳ cựu: Nghỉ ngơi sớm một chút]
- - [Tiểu yêu tinh: Chị cũng vậy]
Sau đó không còn gì, Tô Mặc Ngôn cũng không chủ động nói chuyện, từ đó hai người không có thêm bất cứ cuộc trò chuyện nào.
Tô Mặc Ngôn cố gắng ép bản thân làm việc thật nhiều để không có thời gian suy nghĩ lung tung.
Mặc dù làm cho tờ tạp chí, nhưng xem như một nửa thời gian chụp hình là tự do, thời gian tương đối nhàn rỗi, công việc thường là chụp hình địa điểm du lịch, chuyện này đối với nàng quả thật là một loại hưởng thụ.
Mà sau khi làm việc, nàng lại khư khư ở trong phòng viết sách du lịch, chỉnh sửa bản thảo của mẹ, trước mắt đã liên hệ được với nhà xuất bản, ấn định thời gian phát hành là sang năm.
Con mèo nhà Tuyết Tử sinh một đàn mèo con, cô ôm đến cho Tô Mặc Ngôn hai con, một tiểu gia hoả màu vàng mơ tên là tiểu dâu tây, tiểu gia hoả trắng tinh gọi là Điềm Đồng, những lúc rảnh rỗi không muốn đi xa, nàng lại ngồi trong sân phơi nắng, chơi với mấy con mèo.
Thời điểm rảnh rỗi như thế, nàng sẽ nghĩ tới Úc Dao, "Nếu như có chị ấy ở bên cạnh thì thật tốt."
Khoảng thời gian Tô Mặc Ngôn dùng để hoà tan tình cảm với Úc Dao, lại mơ hồ xuất hiện dòng suy nghĩ, có lẽ số mệnh của nàng an bài, nàng phải cùng Úc Dao dây dưa không rõ.
Tháng tư, thời điểm hoa anh đào nở rộ, Lam Nhiễm đến Osaka tìm Tô Mặc Ngôn.
Ban ngày Tô Mặc Ngôn làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí, buổi chiều tìm một quán rượu nổi tiếng, hai người cùng nhau uống rượu, nói chuyện phiếm.
Chủ đề cuộc trò chuyện xoay vòng một lúc, nhắc đến Úc Dao.
"Mặc Ngôn, quan hệ giữa em và Úc Dao là thế nào?" Mặt mày Lam Nhiễm ửng đỏ, liếc mắt nhìn Tô Mặc Ngôn.
Đã quen nghe tiếng Nhật, lúc cái tên quen thuộc vang lên bên tai, Tô Mặc Ngôn nắm chặt ly rượu trong tay.
"Là cấp trên cấp dưới, từng nói với chị rồi."
"Em có biết chị ấy thích em không? Người chị bên ngoài lạnh lùng bên trong tràn đầy lửa nóng của chị vẫn luôn thích em... " Lam Nhiễm đã sớm nghĩ sẽ nói thay Úc Dao, nàng không chê phiền phức.
Tô Mặc Ngôn nhìn Lam Nhiễm, đại não còn đang lặp đi lặp lại câu nói vừa rồi, rất nhanh đã khôi phục tỉnh táo: "Chị nói đùa sao."
"Em không biết?" Hình như Lam Nhiễm có chút say, tiếp tục bát quái: "Tháng trước chị cùng chị ấy uống rượu, Úc Dao uống say ôm chị, một mực gọi tên em...Chị còn tưởng hai người hẹn hò..."
Tô Mặc Ngôn nghe, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT