"Tiểu Tô, cô qua đây."

Lúc Úc Dao nói chuyện, Tô Mặc Ngôn quay lưng về phía cô.

Bóng lưng mảnh mai, từ vai đến eo, lộ một tấm lưng bóng loáng trắng nõn.

Nếu như không cân nhắc hoàn cảnh, dáng vẻ lúc này của Tô tiểu thư xác thực hấp dẫn người nhìn.

"Sao vậy?" Tô Mặc Ngôn xoay người, cố ý giả ngu.

Nàng đang chờ Úc Dao phát hoả, chờ Úc Dao không thể nhịn được nữa, chờ Úc Dao dạy dỗ nàng, đây là tâm nguyện lớn nhất của Tô Mặc Ngôn kể từ lúc bước chân vào Minh Thuỵ.

"Đến đây." Úc Dao nhắc lại một lần.

Mặc thành bộ dạng này đi làm, cũng không biết nàng lấy đâu ra dũng khí để bước vào cánh cửa công ty.

Úc Dao yên lặng nhìn nàng, hôm qua đã ám chỉ phải chú ý đến trang phục, hôm nay còn như vậy, rõ ràng là muốn khiêu chiến.

Tô Mặc Ngôn mỉm cười, đi đến trước mặt Úc Dao.

Đợi nàng đến gần, Úc Dao hướng về phía Tô Mặc Ngôn đưa tay ra, trong khoảnh khắc Tô Mặc Ngôn còn tưởng cô muốn quạt mình một cái.

Thật không nghĩ đến...

Úc Dao nhìn thẳng vào mắt nàng, đưa tay gỡ kẹp tóc sau đầu, nháy mắt làn tóc mềm mượt bung xoã, cơ hồ rũ xuống tới bên hông.

Tóc Tô Mặc Ngôn rất dài, lỏng lẻo rơi xuống vừa vặn ngăn trở phần lưng.

Tóc giống người, rất đẹp.

Úc Dao thay nàng sửa sang đầu tóc, động tác nhu hoà: "Sau này đi làm để ý trang phục một điểm, nhớ chưa?"

Thế này...Cũng gọi là "Nữ ma đầu"?

Tô Mặc Ngôn hơi nhíu mày, nàng vốn không thích người lạ chạm vào tóc mình, thế nhưng lại đứng đó để Úc Dao vuốt tóc.

Nếu như biến thành người khác, đại khái Tô Mặc Ngôn đã nhăn mặt khó chịu, nhưng nàng không ghét Úc Dao. Nói cách khác, đối với nữ nhân xinh đẹp lại có ý chăm sóc, nàng dễ dàng tha thứ?

Từ hôm qua đến giờ, Tô Mặc Ngôn một mực cố ý chọc giận Úc Dao, lại không thấy Úc tổng nổi giận, hoặc là nói, nàng cảm thấy tính cách Úc Dao tốt đến không tưởng tượng nổi.

Thật ra Úc Dao không phải không biết phát cáu, chỉ là cô biết cách nhìn người, kiểu người như Tô Mặc Ngôn, ăn mềm không ăn cứng.

"Hôm nay cô đi làm muộn 63 phút."

Tô Mặc Ngôn nhíu nhíu mày, bày ra dáng vẻ "Không quan trọng".

"Đọc thật kỹ <>, chiều nay tôi sẽ kiểm tra thí điểm."

Xem nàng là học sinh tiểu học sao? Còn muốn kiểm tra thí điểm: "Úc tổng, tôi tới đây để làm việc, cô lại bảo tôi đọc cái này?"

"Thái độ không được, chuyện gì cũng không làm được."

Úc Dao một khi làm việc gì đều phải có bài bản, điểm này, trùng hợp hoàn toàn trái ngược với Tô Mặc Ngôn.

Tô Mặc Ngôn không được đáp ứng yêu cầu, bộ phận hành chính đưa cho nàng một cái MacBook, sau đó ngồi trước mặt Úc Dao, không thể nghĩ đến chuyện bỏ đi.

Buổi chiều ngày mùa hè vốn dễ dàng mệt rã rời, Tô Mặc Ngôn ngồi theo quy củ nửa ngày, đã là cực hạn, nằm sấp trên bàn làm việc buồn ngủ.

Úc Dao đứng dậy đi tới bên người nàng, vỗ vỗ sau gáy.

"Làm gì vậy..." Tô Mặc Ngôn oán trách ngồi dậy.

"Nhớ kĩ chưa?"

Tô Mặc Ngôn nhìn nàng, không nói lời nào.

"Chờ tôi mười phút, tôi đến kiểm tra."

Cuối cùng Úc Dao rời đi.

Tô Mặc Ngôn quen sống tự do, nghe Minh Mạn thuyết pháp, cũng không nghe được bao lâu, đúng là có trời mới biết, bị người khác giám sát có bao nhiêu khó chịu.

Úc Dao rất ít nói, mỗi một lần chỉ đánh vào điểm mấu chốt. Mà đối với người không quen, Tô Mặc Ngôn cũng không thể nói gì hơn, cho nên hai người ngồi trong văn phòng, phần lớn thời gian đều an tĩnh.

Tô Mặc Ngôn đứng dậy dãn gân cốt, đi bộ trong phòng làm việc.

Lúc này thư ký Diêu gấp gáp nhắc nhở: "Úc tổng phân phó, đừng để cô đi đâu, Úc tổng sẽ quay lại bây giờ."

"Biết, cô làm việc của cô đi."

Nơi này và trại giam khác nhau ở chỗ nào cơ chứ.

Đi đến trước bàn làm việc Úc Dao, Tô Mặc Ngôn thư thư ngồi xuống ghế xoay lưng một vòng, dư quang quét qua mặt bàn.

Cô ta cung Xử Nữ sao? Mọi thứ đều sắp xếp cẩn thận tỉ mỉ.

Tô Mặc Ngôn thuận tay cầm một xấp văn kiện, là hợp đồng, đã ký xong.

Nàng chần chờ chốc lát, cầm hợp đồng đi đến máy cắt giấy, đưa vào cắt nát.

Nhìn hợp đồng bị nghiền nhỏ từng chút, Tô Mặc Ngôn nghĩ, Úc Dao còn có thể kiên nhẫn?

Nửa giờ sau Úc Dao mới trở về.

Thời điểm về tới văn phòng, Tô tiểu thư đang ngồi trên ghế phó tổng, nàng ngủ.

Úc Dao bất đắc dĩ, nhưng so với hôm qua đến bóng người cũng không thấy đã là tiến bộ hơn nhiều.

"Tô Mặc Ngôn." Úc Dao dùng đốt ngón tay gõ gõ lên bàn làm việc.

"Tan làm rồi sao?" Đây là câu đầu tiên Tô Mặc Ngôn nói sau khi mở mắt.

"Tôi hỏi cô mấy vấn đề." Úc Dao chống tay trên bàn làm việc, cúi đầu hỏi Tô Mặc Ngôn: "Một tháng đi trễ bao nhiêu lần sẽ bị công ty đuổi việc?"

"Không biết."

"Hàng tháng tổng kết vào ngày bao nhiêu?"

"Không biết."

Mặc kệ Úc Dao hỏi gì, câu trả lời của Tô tiểu thư chỉ vọn vẹn mấy chữ: Không biết.

Đương nhiên, nếu Tô Mặc Ngôn ngoan ngoãn nghe lời vậy thì không còn là Tô Mặc Ngôn.

Tô Mặc Ngôn cầm quyển <> lắc lắc, cười cười nhìn Úc Dao, nói: "Tôi không tin cô trả lời được hết."

"Hỏi đi."

Tô Mặc Ngôn thật sự hỏi rồi.

"Hàng tháng đặt mua nhu yếu phẩm vào ngày bao nhiêu?"

"Ba ngày cuối tháng."

"Đến trễ 63 phút, trừ bao nhiêu tiền lương?" Tô Mặc Ngôn nghĩ, ngay cả đi làm trễ cũng có công thức tính phạt, biế.n thái.

"Nửa ngày lương cơ bản."

Rốt cuộc trả lời sai, Tô Mặc Ngôn tính: "Đến trễ trong vòng 30 phút, thì mỗi mười phút phạt 10 tệ, vượt qua 30 phút, mỗi mười phút phạt 20 tệ, nếu chưa đủ mười phút vẫn tính là mười phút, cho nên, nếu đến trê 63 phút thì phải nộp phạt 90 tệ. Úc tổng, chính cô còn không rõ, dựa vào đâu yêu cầu tôi học?"

Úc Dao cười cười: "Đến trễ quá một giờ, trực tiếp trừ nửa ngày lương cơ bản tuỳ vị trí, chữ nhỏ cô không thấy rõ."

Tô Mặc Ngôn: "..."

"Cho nên hôm nay cô bị trừ nửa ngày tiền lương."

"..."

Sau khi tốt nghiệp một năm Úc Dao liền đến Minh Thuỵ, bây giờ đã được tám năm, cô bắt đầu từ phòng thị trường thương vụ, đếm không xuể bò lên bao nhiêu tầng, đến được vị trí hiện tại, tình huống căn bản trong công ty, Úc Dao nắm rõ trong lòng bàn tay.

"Cho dù cô không thích công việc này, nhưng đã tới đây rồi, thì nên thoả hiệp. Đây là lựa chọn của cô, một người trưởng thành, phải có trách nhiệm với quyết định của mình."

Tô Mặc Ngôn không trả lời, đứng lên rời khỏi ghế xoay. Thầm nghĩ, nếu như giữa nàng và Úc Dao không có quan hệ đặc thù, nàng thật sự phải bội phục nữ nhân này.

"Cô hãy suy nghĩ thật kỹ."

Ánh mắt Tô Mặc Ngôn cũng không hữu hảo: "Cô bớt giảng đạo lý với tôi đi."

Tô Mặc Ngôn bây giờ, giống như gốc xương rồng làm cảnh, toàn thân có gai, đụng một cái liền khó giải quyết.

"Tiểu Diêu, hợp đồng đâu?" Úc Dao rất nhanh phát hiện ra trên bàn thiếu một xấp văn kiện, hợp đồng vừa được ký, vẫn chưa kịp quét hình lưu trữ: "Không có trên bàn sao?" Thư ký Diêu đi tới.

"Không có, có phải cô lấy đi rồi không?"

Tô Mặc Ngôn ở một bên nhâm nhi cà phê như không có chuyện gì, xua đuổi một chút buồn ngủ sót lại.

Bàn làm việc có chút lớn, thư ký Diêu tìm nhiều lần, gấp đến độ trán túa mồ hôi, nàng vừa được điều đến làm thư ký riêng của Úc Dao, đã sớm nghe danh "Nữ ma đầu".

Không cẩn thận, phỏng chừng khó giữ bát cơm.

Nghe nói thư ký đời trước, cũng vì hiệu quả làm việc không làm Úc tổng hài lòng, cho nên mới bị sa thải.

"Hợp đồng này rất quan trọng."

"Hừm..." Thư ký Diêu phảng phất nghe được tiếng Úc Dao thở dài.

Mười phút sau, vẫn không có kết quả.

"Cô nhớ kỹ một chút xem để ở đâu, nếu như không tìm thấy, thì nghỉ việc đi." Úc Dao nói, lại liếc mắt nhìn Tô Mặc Ngôn.

Tô Mặc Ngôn ngồi một bên nghe rõ rõ ràng ràng.

Người hung ác thường không nói nhiều, cuối cùng hiểu được danh hiệu "Nữ ma đầu" từ đâu mà có, nếu không phải nàng xuất thân đặc thù, đại khái Úc Dao không nhịn được một phút.

"Úc tổng, tôi thật sự không giữ, không phải tôi làm mất!"

"Ý của cô là tôi làm mất?"

Úc Dao nghiêm giọng hỏi lại, doạ thư ký Diêu nghẹn ngào: "Không phải không phải...Tôi tiếp tục tìm..."

"Cô đi đến bộ phận nhân sự một chuyến."

"...Để làm gì?"

"Xin mẫu đơn từ chức."

"Úc tổng..."

Nhìn thư ký Diêu gánh tội thay mình, Tô Mặc Ngôn không thể ngồi thêm, nàng đi đến trước mặt Úc Dao: "Cô tìm bản hợp đồng trên bàn sao? Tôi tưởng nó là giấy lộn, ném vào máy cắt giấy rồi."

Sắc mặt thư ký Diêu theo từng chữ Tô Mặc Ngôn nói ra mà thay đổi.

"Chuyện này là do tôi làm, không liên quan đến cô ấy."

Úc Dao sẽ không dễ dàng sa thải một người như vậy, từ nãy đến giờ đều là cô cố ý nói cho Tô Mặc Ngôn nghe, cô muốn Tô Mặc Ngôn thừa nhận.

Trước khi rời phòng làm việc, Úc Dao nhớ kỹ đã đặt hợp đồng ngay ngắn trên bàn, không tới nửa giờ đã không cánh mà bay, cho dù nói là thư ký sơ ý cũng không hợp lý, trừ phi bị người khác nhúng tay vào. Mà chưa có sự cho phép của cô, người bình thường sẽ không dám bước vào phòng làm việc.

Cho nên ngoại trừ Tô đại tiểu thư, thì không còn ai có khả năng làm ra loại chuyện nhàm chán này.

"Được rồi, cô ra ngoài trước đi." Úc Dao thả nhẹ ngữ khí, nói với thư ký Diêu.

"Dạ, cảm ơn Úc tổng."

Trong văn phòng, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn chằm chằm, Tô Mặc Ngôn bị nhìn như thế có chút bất an.

"Cô có thể làm việc tuỳ hứng, nhưng vì tuỳ hứng mà liên luỵ đến người khác, như vậy gọi là kém cỏi."

"Tôi thừa nhận là tôi làm, có vấn đề gì sao?"

Úc Dao đỡ trán, thiết nghĩ Minh đổng an bài một người như vậy tới đây, không phải để cho cô khảo nghiệm Tô Mặc Ngôn, mà là để Tô Mặc Ngôn khảo nghiệm chính cô.

"Cô có biết nếu hợp đồng kia bị huỷ, sẽ ảnh hưởng lớn thế nào đến công ty? Sẽ có bao nhiêu đồng sự không được trích phần trăm không? Đối với cô mà nói, bất quá chỉ là một cái túi, nhưng đối với phần lớn nhân viên mà nói, đó là đồng tiền mà họ phải tăng ca làm việc, đổ biết bao mồ hôi công sức, bởi vì muốn nuôi sống gia đình. Cô cho rằng một câu thừa nhận là đủ rồi sao?"

Ngữ khí nói chuyện vẫn bình tĩnh như nước, không giận tự uy. Nói xong, Úc Dao tự giễu trong lòng, người áo đến thì đưa tay, cơm đến thì há miệng như Tô Mặc Ngôn, làm sao hiểu được những chuyện này.

Tô Mặc Ngôn không nói gì.

"Nhân viên thử việc có biểu hiện không tốt, tôi có quyền trực tiếp sa thải."

Lời này vốn là Tô Mặc Ngôn cầu còn không được, nhưng lúc Úc Dao nói ra, nàng cũng không vui vẻ như trong tưởng tượng, Tô Mặc Ngôn làm ra vẻ thoải mái, nói: "Tốt, vậy ngày mai tôi không cần tới, tránh để cô..."

Tô Mặc Ngôn còn chưa dứt lời, không nghĩ tới Úc Dao lại nói tiếp: "Nhưng cô là ngoại lệ."

"..."

"Minh đổng đã giao cô cho tôi, thì cô chính là người của tôi, tôi có trách nhiệm với cô." Đây mới là lời Úc Dao muốn nói. "Thuần phục" một nữ nhân thích gieo hoạ, rất kí.ch thích, rất có tính khiêu chiến, Úc Dao thích làm những việc có tính thách thức như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play