Ngoài ý muốn

"3902, 3902..." Bạc An Kỳ không ngừng lẩm bẩm kinh tinh, lảo đảo bước vào thang máy, ấn sai ba lần thì đèn tầng 39 mới thành công sáng lên, mùi rượu trên người nồng nặc đến mức ngay cả mùi nước hoa cũng không thể che giấu được.

Trạng thái còn tệ hơn tưởng tượng của Bạc An Kỳ, đau đầu, chóng mặt, tầm mắt quét tới chỗ nào thì hình ảnh ở đó chồng lên nhau. Buổi chiều nàng tham dự party sinh nhật đồng sự, nàng chơi vui quên trời quên đất, không thèm để ý rượu trắng hay rượu đỏ, không ngừng rót vào bụng, lúc ấy chơi quá phấn kích, nào để ý rượu này mạnh hay không mạnh.

Mệt muốn chết!

Nửa phút sau, thang máy ngừng.

Bạc An Kỳ lau mồ hôi trên trán, chân thấp chân cao rời khỏi thang máy, thần trí không được tỉnh táo, trong đầu chỉ có "3902", chân lảo đảo, thân thể hướng về trước, hận không thể bảo trì cân bằng...Thời điểm muốn ngã quỵ, may mắn có người tốt bụng đỡ nàng.

Trình Ngữ Tễ vừa kết thúc công việc thị sát khách sạn, mới rời khỏi thang máy, một nữ nhân say rượu trực tiếp nhào vào người cô, sau đó không còn nhúc nhích, giống như ngủ rồi.

Một đám người nhìn nhau.

"Cái này..." Quản lý khách sạn th.ở dài một hơi nhìn Trình Ngữ Tễ nhíu chặt lông mày, tâm nhấc tới cổ họng, cô nhìn tay Bạc An Kỳ nắm chặt thẻ phòng, vội vàng giải thích: "Xem ra tiểu thư này say rượu, để tôi gọi nhân viên đưa nàng về phòng."

"Ân..." Sườn mặt Bạc An Kỳ dựa vào vai Trình Ngữ Tễ, giờ phút này nàng không biết mình đang ở đâu, đối phương là ai. Chẳng qua cảm thấy rất dễ chịu, bởi vậy càng dựa sát hơn, chóp mũi ngửi mùi thơm trên cổ đối phương, nhắm mắt nhỏ giọng cười thì thầm: "So với mình, còn thơm hơn..."

"Tiểu thư..." Trình Ngữ Tễ nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên mặt đối phương rất lâu, khi nhìn rõ, dường như rất quen mắt, có lẽ từng gặp ở đâu.

"Trình tổng, thật sự có lỗi, chúng tôi lập tức đem người đi..." Quản lý khách sạn bị dọa toát mồ hôi lạnh, Đại thiên kim Trình gia có tiếng làm việc không nể tình, hôm nay lần đầu tiên tới thị sát, kết quả lại đụng phải tình huống bết bát thế này.

Trình Ngữ Tễ lườm bọn họ: "Không cần, tôi đưa cô ấy về phòng là được."

"Trình tổng?"

"Tôi quen cô ấy."

Trình Ngữ Tễ cúi đầu nhìn Bạc An Kỳ, xác định bản thân không nhận lầm, cách đây một tuần cô từng gặp Bạc tiểu thư, buổi khai trương một thương hiệu mỹ phẩm, Trình Ngữ Tễ gặp qua rất nhiều người nhưng gương mặt này lại khắc sâu trong tâm trí...

Thấy Bạc An Kỳ muốn trượt khỏi vai, Trình Ngữ Tễ thuận thế ôm eo nàng: "Cần tôi nói lại sao?"

Trình tổng đã nói như vậy, hơn nữa thần sắc rõ ràng không vui, tất cả mọi người không ai dám nói gì thêm, lập tức tự tản đi.

"Tiểu thư, cô ở phòng nào?"

"Ân..." Không cần biết đối phương hỏi gì, Bạc An Kỳ chỉ thấp giọng hừ một tiếng.

Hỏi cũng không như không, say rối tinh rối mù.

Trình Ngữ Tễ nhìn thẻ phòng trong tay nàng, trên đó in 3902.

Hiện tại mới là tầng 32, Trình Ngữ Tễ đỡ Bạc An Kỳ vào thang máy.

Không gian không quá rộng rãi, Bạc An Kỳ càng làm càn, cả người tựa vào ngực Trình Ngữ Tễ.

Trình tổng cao một mét bảy mấy, khí tràng cường thế, nhưng đứng trước mặt người mẫu như Bạc An Kỳ, hoàn toàn không thể chiếm ưu thế.

Khí tức ấm áp quét trên cổ, xúc cảm như có như không, hình như cánh môi thỉnh thoảng còn cọ cọ vào, Trình Ngữ Tễ có chút không bình tĩnh, cô né tránh: "Tiểu thư..."

"Ân..." Bạc An Kỳ còn cần dùng chóp mũi không ngừng ngửi tới ngửi lui, ngơ ngác nhắc lại: "Thơm quá..."

Trình Ngữ Tễ nghe ngữ khí Bạc An Kỳ nói chuyện, giống hệt hài tử, nàng một mặt trốn tránh, một mặt cười cười, thì ra người mẫu luôn bày bộ mặt lạnh, thật ra lại là nữ sinh ngây thơ.

Lầu 39, quét thẻ vào cửa.

Người uống say luôn luôn trầm hơn bình thường, Trình Ngữ Tễ nửa ôm Bạc An Kỳ, xiêu xiêu vẹo vẹo một đường đi tới giường, nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống, bất đắc dĩ cười cười, thời điểm làm việc và tan tầm, thật sự là hai bộ mặt khác nhau.

Khi rời đi, Trình Ngữ Tễ chỉ để lại đèn ngủ ở đầu giường, nhưng chưa đi ra tới cửa, "Đùng" một cái, sau lưng Trình Ngữ Tễ truyền đến tiếng hét thê lương: "A..."

Trình Ngữ Tễ quay đầu, Bạc An Kỳ ngã từ trên giường xuống, mặt nằm sấp trên sàn nhà, mang theo tiếng khóc nửa nở, ngao ngao than đau.

"Không sao chứ?" Trình Ngữ Tễ bước nhanh tới chỗ Bạc An Kỳ, ngồi xổm bên cạnh nàng.

"Đau quá..."

Ngã từ trên giường xuống có thể không đau sao?

Nghe Bạc An Kỳ nũng nịu, Trình Ngữ Tễ vừa muốn cười, đỡ người say như chết lên giường, đưa Phật thì đưa đến Tây Thiên.

Lớn thế này, Trình tổng chưa bao giờ hầu hạ ai. Giúp nàng cởi giày cao gót, đắp chăn, ánh đèm mập mờ nóng ấm, làm nổi bật gương mặt nhu hoàn.

Khi giúp Bạc An Kỳ chỉnh lại gối đầu, khoảng cách giữa hai người rất gần, hô hấp xen lẫn mùi rượu nhàn nhạt, còn có hương vị đặc hữu của nàng, dường như thấm vào ruột gan Trình Ngữ Tễ. Chuyển tầm mắt vào đôi môi đỏ thắm, không nhịn được cúi thấp đầu, khi hai cánh môi sắp dán vào nhau, may là khoảnh khắc cuối cùng đó cô giữ được ký trí, tỉnh táo lại, ngẩng đầu hít sâu th.ở mạnh, cố nén d.ục vọng trong cơ thể.

Thiếu chút nữa thì xảy ra chuyện lớn.

"Ân." Bạc An Kỳ nửa híp mắt, môi mỏng khẽ nhếch, phát ra ý vị sâu xa th.ở dài một tiếng, người kế bên ôm quá dễ chịu, không muốn buông tay.

"Thả ra..." Tình cảnh này, Trình Ngữ Tễ có chút không biết làm thế nào, cô thừa nhận, nhìn nữ nhân dưới thân, cô có ý niệm không thuần khiết, hơn nữa còn nghe đối phương thấp giọng th.ở, liền khởi lên cảm giác đã lâu không xuất hiện.

Một tay chống giường, Trình Ngữ Tễ chuẩn bị đứng dậy, thì bị một bàn tay kéo vạt áo sơ mi lại, ngay sau đó thuận thế dò xét vào bên trong, không ngừng vu.ốt ve eo nhỏ.

Bạc An Kỳ dựa trán vào cổ Trình Ngữ Tễ, nàng rất thích mùi hơm này, gương mặt còn cọ cọ, tiếp theo nhỏ giọng nói: "Eo rất thon..."

Đêm dài, hai nữ nhân ở chung một phòng cũng rất nguy hiểm a!

"Cô..." Trình Ngữ Tễ phun ra một chữ, cô cắn cắn môi, dưới sự trêu chọc của đối phương, bụng dưới bắt đầu phát nhiệt, nàng đẩy đầu Bạc An Kỳ ra, muốn nâng tay vỗ vỗ cho đối phương tỉnh, nhưng khi lòng bàn tay chạm vào da thịt nóng bỏng, ma xui quỷ khiến lại cúi đầu hôn xuống.

Đúng là va chạm sinh ra hỏa!

Môi mềm, thơm, cưỡng không được đưa lưỡi vào thăm dò, lúc này Bạc An Kỳ cũng chủ động quấn lấy đáp lại, sao lại có thể mềm thế này? Nàng thề, chưa từng hôn đôi môi mê người nào như thế, cộng thêm kỹ thuật hôn của đối phương quá cao siêu khiến nàng ý lo.ạn tìn.h mê.

Hai người ngươi tình ta nguyện, một ít chuyện tự nhiên cứ thế tiếp tục phát sinh.

Hôn hôn, Bạc An Kỳ mê muội nửa mở mắt, tầm nhìn lờ mờ mông lung không rõ lắm, nhưng cũng cảm giác có chỗ không đúng: "Sao ngực lại thế này..."

Vốn còn thắc mắc, ngực một nam nhân so với nàng còn lớn hơn? Bạc An Kỳ phản ứng chậm nửa nhịp, trong đầu phất qua một ý niệm, nữ... Nữ nhân???

Chỉ là chốc lát lý trí bị nụ hôn càn quét, cọ rửa hầu như không còn sót lại chút gì.

Bạc An Kỳ mơ mơ hồ hồ hưởng thụ, không muốn dừng lại, ý thức càng hỗn độn hơn, cái gì cũng vứt ra sau đầu. Hiện tại, chỉ chuyên tâm chuyện trước mắt, hình như bước tiếp theo xảy ra thế nào, đều xuất phát từ bản năng.

Không cần quan tâm là nam hay nữ, bất quá gặp dịp thì chơi, nhất thời ham vui.

Phóng túng một đêm cũng không có gì lớn lao...

Cứ như vậy, Bạc tiểu thư chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay cũng có thể làm nam nhân mê chết, lần đầu tiên lên giường với nữ nhân, mặc dù chỉ là for one night, nhưng lại là một trải nghiệm rất tuyệt vời, làm nàng nhớ mãi không quên.

Sáng hôm sau, tỉnh rượu, mở mắt nhìn trần nhà khách sạn.

Bạc An Kỳ xoa xoa đầu như muốn nứt ra, nàng ngồi dậy, căn phòng ngập tràn ánh nắng, híp mắt nhìn quần áo rơi lả tả trên đất, mà vị trí bên cạnh rỗng tuếch.

"Uy... Có ai không?" Bạc An Kỳ đánh giá một vòng, hoàn toàn không thấy bóng dáng người nào.

An an tĩnh tĩnh, không ai trả lời, xem ra người đi rồi.

Bạc An Kỳ nhíu mày gãi gãi đầu tóc rối bời, hỗn hỗn độn độn nhớ lại chi tiết hôm qua, ngoại trừ một đêm kích - Tình, căn bản không nhớ nổi cụ thể thế nào.

Cho nên, tối qua nàng uống say, mơ mơ hồ hồ phát sinh quan hệ với nữ nhân? Mấu chốt là, ngay cả dáng vẻ người này thế nào, nàng cũng không tài nào nhớ nỗi. Đáng giận hơn, lần đầu tiên lên giường với nữ nhân lại bị ăn sạch sẽ mà người này còn phủi mông rời đi không nói tiếng nào?

Bạc An Kỳ càng nghĩ càng hạ quyết tâm phải bắt người này cho bằng được...

Nhưng Bạc An Kỳ nghĩ lại, 419 không phải đều như vậy sao? Một đêm qua đi, dứt khoát không liên quan đến nhau, đây chính là phương thức tốt nhất, dù sao đều là vui chơi qua đường.

Bạc An Kỳ ngồi trên giường, sau khi nghĩ thông suốt, nam nhân hay nữ nhân đều như nhau, chẳng qua là ngoài ý muốn. Chí ít, tối hôm qua các nàng lăn lộn rất vui sướng.

Nhưng chuyện này ở trong lòng Bạc An Kỳ, không hề giống 419 bình thường, nàng luôn nhịn không được mà nhớ lại đêm đó, nghĩ tới nữ nhân thần bí kia.

Nói thật, Bạc An Kỳ muốn gặp lại một lần, nàng từng tìm hết trong phòng khách sạn xem có dấu vết gì để lại không, phí hết tâm tư muốn tìm cho bằng được.

Sáng sớm hôm đó, Trình Ngữ Tễ vội vàng tới tổng công tỷ chủ trì cuộc họp đại hội cổ đông, thấy Bạc An Kỳ vẫn còn ngủ say, nên tri kỷ không đánh thức nàng.

Buổi chiều về đến nhà, Trình Ngữ Tễ đứng trước gương trong phòng tắm, mở từng nút áo sơ mi, thấy dấu hôn trước ngực, nhớ lại dây dưa tối qua, bất tri bất giác, khóe miệng hiện lên mỉm cười...

Nữ nhân đó thật đáng yêu!

Ngày kế tiếp, Trình Ngữ Tễ mở ví da ra, nhìn thấy giấy tờ cá nhân cùng hộ chiếu, bên trên là gương mặt quen thuộc, ở trong lòng mặc niệm: Bạc An Kỳ.

Cùng một kiểu ví da, hôm qua vội vàng cầm nhầm.

Trình Ngữ Tễ luôn cảm thấy hai người bọn họ sẽ gặp lại nhưng không ngờ sẽ nhanh thế này, có lẽ chính là duyên phận.

"Xin chào Trình tổng."

Trình Ngữ Tễ nhìn ví da trong tay, yên lặng gọi cho quản lý khách sạn: "... Anh giúp tôi liên lạc với khách ở phòng 3902 tối hôm trước, ví của cô ấy ở chỗ tôi."

Quản lý lập tức nhớ tới tiểu thư say rượu đêm đó: "Hay để tôi cho nhân viên qua chỗ Trình tổng..."

"Anh cứ liên lạc, báo cô ấy tối nay tới khạch sạn một chuyến, tôi sẽ tự mình trả lại."

- --------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play