Chương 113: Mạt Thế Nữ Xứng Trọng Sinh



Dung Tự tức muốn hộc máu, từ trong tay Chương Lập Hoàn rút tay mình ra, muốn đuổi theo phương hướng Vệ Ninh cùng Biện Ngọc Tuyết rời đi, lại không nghĩ giây tiếp theo cánh tay đã bị bàn tay to Chương Lập Hoàn giống như kìm sắt gắt gao nắm lấy. Nam nhân cầm đến cực khẩn trương, giống như nắm vào xương cốt nhỏ bé yếu ớt của cô, đột nhiên một phen kéo cô trở về, một cái tay khác lập tức liền bóp lấy hai má Dung Tự, nam nhân trong mắt quay cuồng thâm trầm lửa giận, Dung Tự dám khẳng định nếu là nguyên chủ được nuông chiều từ bé, không bao lâu chắc chắn sẽ lưu lại dấu tay xanh tím. 

“Cô muốn tìm chết? Cô cũng thức tỉnh dị năng tốc độ? Có thể so sánh với Biện Ngọc Tuyết chân cẳng thực mau lẹ? Đây là mạt thế, không phải lúc thể hiện tính tình đại tiểu thư! Nhìn xem những con chuột đó, cô có thể chạy khỏi chúng nó? Em trai ở trong lòng cô chẳng lẽ quan trọng hơn mạng sống? Tôi như thế nào không biết cô ngu xuẩn như vậy? Mệt tôi lúc trước…… Tính cảnh giác lúc mới vào thôn hiện tại một chút đều không còn? Tôi đếm tới ba, đứng lên, đừng để tôi nói lần thứ hai, vẫn là cô càng muốn muốn làm thức ăn của những con chuột so với chó còn to hơn? Một, hai…”

Còn chưa đếm đến ba, Chương Lập Hoàn liền cảm giác được vòng eo bị người ôm chặt lấy, hắn giẫm chân ga, hai người trên xe máy như mũi tên rời cung bay vụt ra ngoài.

Dung Tự quay đầu, thấy phía sau những người té ngã hoặc không kịp rời đi, cả trai lẫn gái thậm chí một tiếng kêu cứu mạng cũng gọi không ra liền bị một đoàn đen nghìn nghịt kia bao phủ, Dung Tự nuốt nuốt nước miếng, theo bản năng liền ôm eo người phía trước đến càng chặt, đầu cũng nhẹ nhàng dựa vào trên vai đối phương, lấy lưng hắn chắn đi gió mạnh.

Mà một khắc kia cảm giác được đầu Dung Tự nhẹ nhàng dựa vào trên lưng chính mình, Chương Lập Hoàn tựa như gặp quỷ, phát hiện chính mình thế nhưng lại có chút cảm giác quen thuộc. Sau mạt thế thời điểm chỉ có hai người bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, hắn từng không phải một lần dùng xe máy mang theo Dung Tự tránh được nguy hiểm. Hắn từng cho rằng đó là thời gian vui vẻ nhất, cũng là sau đó thời điểm vũ nhục nhất. Thậm chí đoạn thời gian ở phòng thí nghiệm, hắn cũng từng vô số lần mà hồi tưởng thời điểm “ngọt ngào”.

Một đời này vô luận thế nào hắn tuyệt đối không thể đi lên con đường cũ ở kiếp trước, mà Dung Tự, hắn sẽ cho cô nếm thử thống khổ đời trước hắn trải qua.

Chương Lập Hoàn nhìn trước mặt đen nhánh một mảnh, căn bản nhìn không tới điểm cuối quốc lộ, phía sau tiếng động của đàn chuột đã dần dần đi xa, hắn biết hai người bọn họ không sai biệt lắm hẳn là đã thoát khỏi nguy hiểm.

Mà lúc này phía xa cũng xuất hiện ánh sáng, thế giới lại là bắt đầu một ngày mới, nhưng đối với nhân loại mà nói thì lại là bắt đầu một ngày dày vò.

Đúng lúc này, khóe mắt Chương Lập Hoàn liếc đến một cái trạm xăng dầu ven đường, loáng thoáng thấy hiện lên vài bóng người, hắn liền lập tức phanh lại, ngừng cửa ở trạm xăng.

Dung Tự ngồi ở phía sau hắn không lên tiếng mà lặng lẽ xuống xe, thấy thế Chương Lập Hoàn lập tức duỗi tay giữ cô lại
“Cô lại muốn đi đâu!”

Bởi vì Dung Tự cúi đầu, hắn cũng không nhìn thấy biểu tình của cô. Dung Tự trực tiếp liền gạt tay hắn ra, cố chấp mà muốn đi về phía trước, Chương Lập Hoàn trong mắt lửa giận chợt lóe lên, trực tiếp liền chạy tới phía trước cô
“Nói chuyện!”

Nghe vậy, Dung Tự tức giận mà ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng một mảnh, trong nháy mắt, nước mắt đong đầy bên trong hốc mắt rốt cuộc nén không được, một chút liền rơi xuống lông mi cong dài, chảy xuống khuôn mặt có chút dơ bẩn, tí tách rơi trên mặt đường.

“Không cần anh quản!”

Dung Tự oán hận mà trừng mắt nhìn hắn, sau đó không quan tâm mà tiếp tục xông lên trước đẩy hắn một phen, nhưng ai biết nam nhân đứng thật sự là quá vững, cô dùng hết toàn lực mà đẩy, chính mình thế nhưng bị phản tác dụng mà thiếu chút nữa bị đẩy ngã.

Nếu không phải ghế sau xe máy chống đỡ, chỉ sợ hiện tại cô đã ngã trên mặt đất. Chương Lập Hoàn mặt lạnh nhìn động tác của cô, theo sau cười lạnh
“Cô không phải là lại muốn đi tìm em trai tiện nghi kia? Cô biết hắn đi đâu sao? Cô biết đi đâu tìm hắn? Nhìn xem bộ dáng cô tay chân rụng rời, còn muốn đi tìm em trai. Cô đối với mạt thế quả thực hoàn toàn không biết gì cả!”

Dung Tự căm giận mà ngẩng đầu lên nhìn về khuôn mặt lạnh băng của nam nhân, theo sau đột nhiên lau nước mắt nơi khóe mắt, theo bản năng mà nhắm mắt.

Không, anh đối với tôi mới là hoàn toàn không biết gì cả!

Dung Tự nhìn như yếu thế lại xem như bước đầu tiên công lược Chương Lập Hoàn!

Chương Lập Hoàn trọng sinh mà đến, cực đoan mà lạnh nhạt, trong lòng càng là oán giận khó bình, nếu là Dung Tự biểu hiện ra sự cường hãn cùng lý trí, chỉ sợ vô cùng có khả năng sẽ kích thích tâm lý phản nghịch của đối phương, thậm chí có khả năng hắn sẽ đối cô động thủ.

Đây là điều Dung Tự muốn tránh, nhất thời yếu thế thậm chí là thể hiện tính tình đại tiểu thư như lúc trước, làm hắn nổi lên ý tứ khinh thường mới là tốt nhất!

Rồi về sau…

“Anh…”

Dung Tự trừng mắt, câu nói kế tiếp còn không có nói xong, đầu kia cửa trạm xăng liền bị người bất ngờ đá văng, “Cãi nhau cái gì, mới sáng sớm còn có để cho người khác ngủ không, cút sang một bên mà cãi nhau, nếu đưa tới xác sống, lão tử muốn các người đẹp mặt!”

Vừa nghe thanh âm tục tằng của nam nhân ở phía sau hai người vang lên, Dung Tự có thể là không có chuẩn bị, đôi mắt còn treo nước mắt, theo bản năng mà run run, cùng Chương Lập Hoàn quay đầu, liền thấy một nam nhân đầu trọc, bả vai để trần cùng cánh tay tất cả đều là hình xăm, hắn giơ cái rìu chữa cháy lên hầm hừ đi ra.

Khi thấy Chương Lập Hoàn, người nọ còn theo bản năng mà trợn trắng mắt, thấy Dung Tự lại không chịu khống chế mà liếm môi dưới, hành vi ám chỉ như vậy khiến Dung Tự lập tức nhíu mày.

Sau đó hai người liền nghe được người nọ hướng về phía siêu thị bên trong hô to một tiếng
“Đại ca, bên ngoài có nữ nhân, lớn lên thực xinh đẹp, Đại Hoa, A Lực mau ra đây a! Mau ra đây, mau ra đây!”

Vừa nghe dường như thấy những người được kêu tới đều giống nhau hoan hô, Dung Tự theo bản năng mà nhăn mày càng chặt, cả người không chịu khống chế mà lùi hai bước, càng là không tự chủ được mà nắm ống tay áo Chương Lập Hoàn.

Cảm nhận được Dung Tự bỗng nhiên thân cận, Chương Lập Hoàn cúi đầu nhìn thoáng qua ngón tay trắng nõn của đối phương nhẹ nhàng nắm ống tay áo chính mình, cùng vẻ khẩn trương nhưng vẫn xinh đẹp của cô, vừa thấy là khuôn mặt nhỏ có thể gây hoạ, trong lòng cười lạnh.

Phải biết rằng lúc trước thời điểm hắn cùng Dung Tự chạy trốn liền bởi vì gương mặt này của cô mà chọc không biết bao nhiêu phiền toái, cho nên mới ở trong đội ngũ đối đãi đi xuống, cuối cùng chỉ có thể sống nương tựa lẫn nhau. Lúc sau mới dẫn đến thời điểm bọn họ gặp những xác sống biến dị, người hỗ trợ đều không có, chỉ có thể hy sinh chính mình đi cứu Dung Tự…

Nghĩ vậy, Chương Lập Hoàn lại chớp mắt, nam nhân trước mặt này nhìn Dung Tự, biểu tình giống như muốn đem cô nuốt vào thật sự là quá quen thuộc, trước kia hắn không biết nhìn thấy bao nhiêu nam nhân như vậy, cuối cùng đều không ngoại lệ chết dưới dị năng lôi hệ của hắn.

Hắn muốn Dung Tự nhận giáo huấn, nhưng nhóm người này xuất hiện còn chưa phải lúc, Dung Tự hiện tại đối với hắn còn không có một chút tâm tư, chờ cô về sau đối hắn động tâm, đám cặn bã này xuất hiện mới vừa vặn tốt.

Nhưng hiện tại, làm cô chịu một chút giáo huấn cũng không phải không được.

Sau đó Dung Tự cùng Chương Lập Hoàn liền thấy từ siêu thị nhỏ bên trong trạm xăng, người mà gã đầu trọc kia gọi đã tiến lại đây. Trong nháy mắt liền xuất hiện một đám lưu manh, nhìn không sai biệt lắm đại khái có năm sáu tên, đều là dáng vẻ lưu manh, vừa thấy liền biết không phải người tốt.

 

Bọn họ thấy Dung Tự vẫn luôn lôi kéo ống tay áo Chương Lập Hoàn bộ dáng giống một tiểu bạch kiểm, một người còn cường tráng hơn nam nhân đầu trọc lúc trước liền đứng dậy, hướng về phía Chương Lập Hoàn vung tay lên
"Tiểu bạch kiểm, cút sang một bên đi, ngươi sẽ an toàn! Anh em tiến lên đem mỹ nhân kia cướp về cho lão tử!"

"Nga!"

Một đám người cười đến cực kỳ ghê tởm mà liền hướng Dung Tự bên này chạy tới.

Dung Tự lập tức liền ôm chặt cánh tay Chương Lập Hoàn, nhanh chóng thấp giọng mà ở bên cạnh nói
"Đi mau, chúng ta đi mau, lên xe máy đi mau, chúng ta mau đi a!"

"Cô không phải vừa mới nói không cần tôi quản sao?" Chương Lập Hoàn buồn cười mà nhìn cô một cái.

"Cần anh lo, chúng ta đi được không, chúng ta hiện tại liền đi được không?" Dung Tự gấp đến độ nước mắt đều chảy ra.

"Xin lỗi, tôi hiện tại không nghĩ quản."

Chương Lập Hoàn cười cười, trực tiếp liền từ trong tay Dung Tự rút tay mình về, sau đó quay đầu nhìn về phía đám người trước mặt
"Nữ nhân này không liên quan gì tới tôi, tùy các người xử lý như thế nào đều không cùng tôi có bất luận quan hệ"

"Tiểu tử thức thời! Không tồi, không tồi..."

Một đám nam nhân chỉ vào hắn liền cười ha ha lên, sau đó xoa xoa tay liền hướng Dung Tự bên này đi tới
"Tiểu mỹ nhân, chúng ta cùng nhau đi thôi, về sau bảo đảm em ăn sung mặc sướng, lão đại chúng tôi đã thức tỉnh dị năng, về sau em khẳng định không thiệt thòi, chỉ cần hầu hạ thật tốt, ha ha ha ha..."

Nghe vậy, Dung Tự sắc mặt nháy mắt liền trắng, quay đầu liền thấy Chương Lập Hoàn bộ dáng thật sự giống như sẽ ngồi yên không quản.

Trùng hợp đúng lúc này, bên trong siêu thị bỗng nhiên truyền đến tiếng nữ nhân thét chói tai.

Ngay sau đó một nam nhân gầy trơ cả xương kéo quần chạy ra
"Lão đại, lão đại, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Lại chết rồi..."

Nghe vậy, nam nhân cường tráng nhất rốt cuộc liền vỗ một cái tát vào trán tên gầy gò kia
"Lão tử muốn các cậu chơi cẩn thận một chút, cậu đem lời lão tử nói hoàn toàn coi như gió thoảng bên tai có phải hay không? Ném tới phía sau sông đi, miễn cho ô nhiễm không khí, lão tử hôm nay lại gặp được cực phẩm, tâm tình tốt, không cùng cậu so đo, lần sau cậu còn như vậy thử xem..."

Nghe vậy người kia lập tức hướng Dung Tự nhìn lại đây, kém chút nước miếng cũng không giữ được
"Nữ nhân này so với minh tinh trên TV còn xinh đẹp hơn a, lão đại, lão đại... Tôi có thể hay không..."

"Cút! Lão tử còn không có chạm vào, xếp hàng đi..."

"Hảo hảo hảo!" Người kia cúi đầu khom lưng mà chạy vào, không bao lâu liền kéo ra một nữ nhân đã chết, cả người xanh tím mà hướng một bên mương ném, đồng tử Dung Tự nháy mắt co rụt lại.

Súc sinh.

Ngay cả Chương Lập Hoàn sắc mặt cũng đi theo lạnh xuống.

"Tiểu mỹ nhân, đừng sợ, đừng sợ, em xinh đẹp như vậy, bọn anh nhất định sẽ không đối đãi với em như vậy! Mau tới đây..."

Nói, tên đầu trọc liền hướng trên người Dung Tự nhào tới. Mắt Dung Tự chợt lóe, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía phương hướng Chương Lập Hoàn, không quan tâm mà hô lớn

"Lão công anh quá tuyệt tình, rõ ràng đã thức tỉnh rồi dị năng cũng không tới cứu em, chẳng lẽ là xem bên này người nhiều, muốn chờ một lát trời tối lại đến đánh bọn họ trở tay không kịp, nhưng khi đó lão bà của anh đã có thể bị người ta đạp hư a! Dị năng của anh lợi hại như vậy, tùy tiện một chút liền đánh chết bao nhiêu xác sống, vì cái gì muốn nhìn em bị người khi dễ? Cái kia lão đại gì đó tuyệt đối không phải là đối thủ của anh, em dù sao cũng là vợ anh, nếu như bị người vũ nhục, anh có thể nuốt trôi cục tức này sao? Liền tính em lúc trước làm sai nhiều việc, nhưng em vẫn còn yêu anh a, em thích anh như vậy, anh không thể ném xuống mà mặc kệ..."

Nghĩ muốn giáo huấn cô, không có cửa đâu!

Anh bất nhân thì tôi bất nghĩa!

Nói, cô tùy tay liền nắm hòn đá trên mặt đất, không quan tâm mà hướng trên người những người đó ném qua.

Vừa nghe Dung Tự kêu như vậy, Chương Lập Hoàn sắc mặt nháy mắt liền đen xuống, mà bên này các nam nhân đang chuẩn bị nắm lấy trên người Dung Tự cũng bởi vì nghe được hai chữ dị năng, theo đó dừng lại động tác.

Mà nam nhân cường tráng vung tay lên: "Tiểu bạch kiểm cũng không cần buông tha!"

"Rõ!"

Bên này Dung Tự này nhìn chuẩn cơ hội, một cục đá liền đập tới đũng quần một tên, chỉ thấy hắn lập tức che lại hạ thân mà quỳ xuống, đồng thời duỗi tay chỉ về phía Dung Tự. Mặt khác mấy tên vừa thấy đồng bọn gặp nạn, lập tức liền che ở bộ phận quan trọng nhất, tiến lên liền muốn kéo Dung Tự.

"Tiểu tiện..."

Lời còn chưa nói xong, hắn ngẩng đầu liền thấy Dung Tự ở dưới tình huống tất cả mọi người không phát hiện, hướng về phía hắn khẽ cười, ngay sau đó hắn liền cảm giác trên tay tê rần, theo sau đầu đã bị đối phương dùng gạch mà đập.

Ngay sau đó mọi người liền bỗng nhiên nghe thấy một tiếng sét lớn...

"Thật... là thật! Lão đại, lão đại, nam nhân này thật sự có dị năng, nữ nhân kia không nói dối, là dị năng lôi điện, so với lão đại lực lượng của hắn ta lợi hại hơn quá nhiều. Nhị ca một khắc đụng tới góc áo hắn đã bị giật đen, lão đại làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"

Mọi người vừa thấy Chương Lập Hoàn lúc trước còn văn nhược vô hại, lúc này tay phải tràn đầy lôi điện, ánh mắt lạnh băng mà vô tình, cả người giống như bộ dáng Lôi Thần hạ phàm, nơi nào còn dám tới gần, liền sợ hãi thối lui.
 

Mà Dung Tự bên kia đánh người xong liền nhìn Chương Lập Hoàn, trong tay còn mang viên gạch nhiễm máu bịch một cái rơi xuống trên mặt đất, sau đó trợn mắt há hốc mồm, lộ ra biểu tình không dám tin tưởng chính mình thế nhưng thật sự nói trúng. Nhìn Chương Lập Hoàn quay đầu nhìn cô, chậm rãi mà hướng phía này đi tới, vừa đi vừa hỏi
"Tôi là chồng cô? Tôi tuyệt tình? Cô như vậy yêu tôi, tôi không thể mặc kệ cô? Ân?"

Chương Lập Hoàn quả thực bị nữ nhân này chọc cười, vì đem hắn cũng kéo xuống nước, thật sự thứ gì đều có thể nói.

Dung Tự trừng lớn hai mắt nhìn hắn "Anh... Anh thật sự..."

"Không phải cô nói, tôi thức tỉnh dị năng, tùy tiện một chút là có thể đánh chết rất nhiều xác sống, tôi rốt cuộc không thể làm cô thất vọng không phải sao?"

Chương Lập Hoàn thanh âm lạnh lẽo.

"Tôi... Tôi... Nếu không phải anh để những người đó tùy tiện xử lý tôi... Tôi mới... Anh rõ ràng liền có..." Dung Tự cũng lộ ra bộ dáng giống như vô cùng tức giận, có dị năng còn tùy ý để cô bị đàn súc sinh này bắt đi, không phải tuyệt tình là cái gì.

Lúc này đám lưu manh kia đã hoàn toàn không dám tiếp cận Chương Lập Hoàn, rốt cuộc công kích như vậy không phải ai cũng có thể thừa nhận, mà trùng hợp đúng lúc này, Dung Tự bởi vì tu luyện công pháp tu chân, bỗng nhiên liền nghe được một trận thanh âm rất nhỏ, giống như là thanh âm kéo chốt an toàn.

"Cẩn thận..."

Cũng không rảnh lo trên tay hắn còn lôi điện, Dung Tự tiến lên hai bước liền chắn trước mặt Chương Lập Hoàn.

Cơ hồ đồng thời, mọi người liền nghe được nam nhân cầm đầu nâng tay, oán hận mà nhìn về phía phương hướng Chương Lập Hoàn
"Dị năng lão tử cũng có thể đem ngươi đánh cho tàn phế, lão tử cho ngươi thể hiện dị năng, cho ngươi phóng điện......"

"Đoàng--"

Viên đạn xuyên qua bả vai Dung Tự, Chương Lập Hoàn kinh ngạc mà nhìn người gục trong ngực hắn. Dung Tự hít một hơi, một bàn tay đỡ lấy thân mình cô, một cái tay khác ném ra đạo lôi điện hướng tên lão đại vừa nổ súng. Bang bang vài tiếng, súng trong tay hắn trực tiếp liền nổ tung, tiếng kêu thảm thiết nháy mắt liền vang lên. Sau đó mọi người liền nhìn vị lão đại cường tráng kia trên mặt, trên tay nổ đến không còn dạng người, ngã trên mặt đất run rẩy.

Ngay sau đó, Chương Lập Hoàn cũng không định buông tha, đem tay chân bọn họ phóng điện đến tê rần, ngã trên mặt đất trừ bỏ kêu thảm thiết ra ngay cả đứng lên đều khó khăn. Cúi đầu nhìn thoáng qua Dung Tự trong lòng ngực, hắn lập tức đem cô bế ngang ôm lên, một chân đá văng một tên chắn trước mặt hai người, liền vọt vào siêu thị đối diện.

Vừa đá văng cửa, hắn thiếu chút nữa bị không khí bên trong bức ra ngoài, hai nữ nhân áo quần rách rưới vừa thấy hắn bước vào, sợ tới mức ôm nhau, cả người run run.

Chương Lập Hoàn cũng không để ý các cô, đem Dung Tự hướng một bên ghế đặt xuống, từ trên vách tường cầm dây thừng liền chạy ra ngoài, đem người bên ngoài tất cả đều trói cùng nhau. Nếu tên nào kêu một tiếng, hắn liền lập tức tát một cái, thẳng đến khi tất cả an an tĩnh tĩnh mà bị trói, hắn mới thắt lại dây thừng chạy trở về.

Trở lại siêu thị, phát hiện hai nữ nhân kia còn ôm nhau run bần bật, hắn trực tiếp lấy một bên khăn trải giường, vứt lên trên người họ, theo sau lạnh mặt hỏi
"Tôi sẽ không thương tổn các cô, đám nam nhân kia cũng đã bị trói, bạn tôi bị thương, chỗ nào có thuốc các cô biết không?"

Nghe vậy, hai người kia lại chỉ biết run run, Chương Lập Hoàn bất đắc dĩ mà thở hắt ra, liền lập tức lục tung lên, kết quả cái gì cũng không tìm được, vốn dĩ một cái trạm xăng sao có thể có dược phẩm.

Sau đó hắn quay đầu nhìn thoáng qua người đưa lưng về phía hắn ghé vào trên ghế, bả vai không ngừng đổ máu của Dung Tự, híp híp mắt, tuy rằng vừa mới nãy cô cứu hắ, nhưng đời trước hắn ở trong phòng thí nghiệm chịu nhiều khổ như vậy không thể liền tính xong. Lại nói vừa nãy cô không cứu hắn, hắn liều mạng bị thương cũng có thể tự cứu mình, ai biết nữ nhân này rốt cuộc đánh cái chủ ý gì, có lẽ hắn cũng không cần nỗ lực như vậy ...

Bên này cảm giác miệng vết thương giống như là bị người rải muối từng đợt phát đau, Dung Tự nghe được động tĩnh phía sau dần dần nhỏ, vừa nghiêng đầu liền đối diện Chương Lập Hoàn không biết đang nghĩ cái gì.

Kia một cái chớp mắt, Dung Tự thấy được trong mắt đối phương sự lạnh nhạt.

Đồ không biết xấu hổ, không nghĩ giúp cô trị liệu miệng vết thương...

Như vậy nghĩ, Dung Tự hơi hơi rũ xuống lông mi, sườn mặt tái nhợt, môi mất huyết sắc, ở lúc ánh bình minh sáng sớm, cả người phá lệ như trong suốt.

Hồi lâu, cô mới thử hỏi "Anh... Anh còn đang trách tôi đúng không?"

Nghe vậy, Chương Lập Hoàn ánh mắt vừa động.

"Tôi cũng...... Cũng không phải cố ý, anh cũng nhìn đến kết cục của nữ nhân bị ném vào mương, sau đó anh lại cực lực mà cùng tôi phủi sạch quan hệ, tôi cũng không cần một hai anh phải cứu tôi. Nhưng anh một bộ dáng ước gì tôi đi chịu chết, tôi thật sự là nhìn không quen, liền nghĩ muốn chết cùng chết, cố ý nói anh có dị năng, ai biết anh thật sự... Hơn nữa tôi cũng cứu anh không phải sao? Nếu không phải tôi, viên đạn kia đã có thể bắn vào người anh..."

"Nơi này không có thuốc, trong ba lô còn một ít, là phía trước tôi đi trung tâm thành phố tìm được. Nếu có thể, có thể hay không giúp tôi bôi... bôi thuốc. Bả vai phía sau có chút không được..."
Nói xong, Dung Tự ngẩng đầu có chút đáng thương lại có chút khẩn cầu mà nhìn về phía Chương Lập Hoàn.

"Cầu...... Cầu anh......" Nói xong, Dung Tự quay đầu, gương mặt ửng đỏ mà nhìn về phía một bên.

Thấy thế, Chương Lập Hoàn động môi, theo sau híp híp mắt tiến lên hai bước chậm rãi đi tới trước mặt Dung Tự, nhìn bả vai bị thương của cô, cánh tay hơi hơi phát run mà kéo ra khóa kéo ba lô, run run rẩy rẩy mà lấy ra thuốc ở bên trong, chậm rãi đưa tới trước mặt hắn, miễn cưỡng mà nở nụ cười.

Chương Lập Hoàn cúi đầu cùng cô nhìn nhau nửa ngày, lại nhìn cô đưa qua bình thuốc, hồi lâu mới chậm rãi nhận lấy, nhìn Dung Tự chậm rãi kéo khóa kéo áo khoác ra, đem áo dính ở miệng vết thương trên ngực kéo xuống, thấp giọng mà tê một tiếng.

Máu đỏ tươi liền theo bả vai cô chậm rãi chảy xuống dưới, hoàn toàn đi vào phía sau eo.

Chương Lập Hoàn lạnh mặt bôi thuốc cho cô, ngón tay lạnh băng cùng bả vai ấm áp ngẫu nhiên chạm vào nhau, Chương Lập Hoàn ánh mắt sâu càng thêm sâu. Vừa bôi xong thuốc, hắn liền nhanh chóng chạy ra cửa siêu thị, đứng ở bên đường cái, dựa vào một chiếc mô tô, tay run nhè nhẹ từ trong túi áo rút ra điếu thuốc, bật lửa, hung hăng mà hút, tâm tư bực bội mới chậm rãi bình ổn xuống.

Sau đó ánh mắt hướng siêu thị bên này nhìn lại ...

Dung Tự, đừng tưởng rằng như vậy tôi liền sẽ buông tha cô!

Cùng lúc đó, một bên khác sau khi tìm được một khu dân cư để nghỉ chân, Biện Ngọc Tuyết đem chính mình một người nhốt ở trong phòng, một đao liền cắt ngón tay, kích động mà nhìn về phía ngọc bội trước mặt.

Dị năng của tôi, không gian của tôi...

Đều là của tôi!

Dung Tự, cô chờ đó cho tôi!



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play