“Chuyện của mình thì tự mình giải quyết, ngươi có thực lực Luyện Thể tầng năm, chẳng lẽ không thể đánh thắng một tên vô dụng Luyện Thể tầng ba à?”, Vân Liệt lạnh nhạt nói, thực tế là cho Liễu Mật Giang quyền ra tay.
Liễu Mật Giang được cho phép lập tức xoay người, cười khẩy nhìn Vân Mạc. Gã ta vặn vẹo cổ, tiếng rắc rắc vang lên: “Ha ha, Vân Mạc, ta sẽ cho ngươi nhìn thấy sự lợi hại của nô bộc!”
“Các ngươi dám!”, Minh Nhi quát to, cô bé tiến lên làm tư thế chiến đấu: “Nếu các ngươi dám ra tay, đợi Tộc trưởng xuất quan, ta sẽ nói tất cả chuyện này với ngài ấy, để tất cả các ngươi đều bị trừng phạt!”
“Tộc trưởng? Ai biết cao thủ như Tộc trưởng sẽ bế quan bao lâu, nói không chừng đến khi ngài ấy ra ngoài thì mọi chuyện đều đã kết thúc rồi”, Vân Liệt thờ ơ phất tay, ra hiệu cho Liễu Mật Giang ra tay.
Vân Mạc kéo Minh Nhi đang tức giận lại, cất lời: “Minh Nhi, muội lùi về sau đi, một nô bộc không thể làm huynh bị thương được đâu”.
“Nhưng mà!”, Minh Nhi hơi sốt ruột, cô bé không muốn nhìn thấy Vân Mạc bị thương nữa.
“Tin tưởng huynh!”, Vân Mạc xoa đầu Minh Nhi, cuối cùng cũng thuyết phục được cô bé.
Liễu Mật Giang cười gằn, nói bằng giọng điệu chỉ Vân Mạc có thể nghe thấy: “Vân Mạc, đây là ngươi tự tìm đường chết đấy, lần trước không giế t chết ngươi, nhưng lần này ngươi không may mắn như thế đâu!”
“Vậy à?”, trong mắt Vân Mạc loé lên ánh sáng lạnh lẽo, hắn đã có suy nghĩ muốn giết Liễu Mật Giang chó cậy thế chủ này rồi.
“Hây!”, Liễu Mật Giang quát to một tiếng, vung tay đánh về phía mặt của Vân Mạc, khi nãy gã ta bị Vân Mạc tát ba cái nên muốn trả lại toàn bộ!
Chát!
Âm thanh lanh lảnh vang lên, nhưng không phải tiếng Liễu Mật Giang bị Vân Mạc tát, mà là cổ tay của gã ta bị Vân Mạc giữ lại.
“Cái tên vô dụng này!”, Liễu Mật Giang nổi giận gào to, muốn rụt tay lại. Nhưng tay của Vân Mạc lại như một cái gọng sắt, giữ chặt lấy tay gã ta, gã ta không thể nào rụt tay lại được.
Chát!
Lần này mới là tiếng tát, nhưng là Vân Mạc tát Liễu Mật Giang, Vân Mạc ra tay vô cùng tàn nhẫn, đánh rơi mấy cái răng của Liễu Mật Giang.
“Đồ chó cậy thế chủ, còn dám sủa bậy trước mặt ta!”, Vân Mạc lạnh lùng nói, sau đó tiếp tục cho Liễu Mật Giang mấy bạt tai.
Liễu Mật Giang bị đánh đến mức ngơ ngác, rõ ràng là một tên vô dụng chỉ có cảnh giới Luyện Thể tầng ba, sao lại có thể mạnh như thế? Gã ta hoàn toàn không có khả năng phản kháng trong tay Vân Mạc, thật sự quá khó tin!
Rắc!
Một âm thanh giòn giã vang lên, Vân Mạc vung chân đá gãy xương chân trái của Liễu Mật Giang. Chân trái của hắn là bị tên này đánh gãy, Vân Mạc không thể bỏ qua cho gã ta dễ dàng được.
“Dừng tay!”, Vân Liệt quát to, cuối cùng hắn ta cũng nhìn rõ Vân Mạc hoàn toàn không phải Luyện Thể tầng ba, mà là Luyện Thể tầng bốn! Hắn ta hơi ngạc nhiên, Vân Mạc chẳng những chữa khỏi thương tích mà tu vi còn tăng lên, rốt cuộc là chuyện gì thế này?
“Ngươi nói dừng tay thì dừng tay à?”, Vân Mạc không nể mặt Vân Liệt chút nào, hắn lại nhấc chân đã gãy xương chân còn lại của Liễu Mật Giang.
Tiếng kêu thảm thiết của Liễu Mật Giang liên tục vang lên, khiến đám đầy tớ sau lưng Vân Liệt thấy lạnh sống lưng. Bọn họ thấy sợ hãi, cũng may khi nãy người ra tay không phải mình, nếu không thì thê thảm rồi.
Vân Mạc đột nhiên giơ chân, nhắm vào đầu Liễu Mật Giang, hắn thật sự muốn giế t chết tên này. Hắn là con cháu nhà họ Vân, dù có giết Liễu Mật Giang cũng không cần chịu phạt, huống hồ còn là Liễu Mật Giang khiêu khích hắn trước.
“Ta bảo ngươi dừng tay!”, Vân Liệt quát to một tiếng rồi lao tới như hổ dữ, đồng thời đánh một chưởng về phía Vân Mạc. Liễu Mật Giang là đầy tớ mạnh nhất bên cạnh hắn ta, còn rất thông minh, hắn ta không muốn mất đi một nô bộc tốt như thế.
Vân Mạc cảm thấy nguy hiểm, lập tức lùi về phía sau, đồng thời còn giơ tay chắn trước ngực.
Ầm!
Dù sao Vân Liệt cũng là cao thủ Luyện Thể tầng tám, Vân Mạc không thể chắn được hết một chưởng này, một ít lực chưởng thấm vào ngực, khiến khí huyết trong cơ thể Vân Mạc không ngừng sôi trào.
Vân Mạc liên tục lùi về sau, sau đó lại phun ra một ngụm máu, lúc này khí huyết mới không còn sôi trào nữa. Ánh mắt Vân Mạc thoáng lạnh lẽo, hắn lúc này quả nhiên không phải đối thủ của Vân Liệt.
Vân Liệt lạnh lùng nhìn Vân Mạc, quát lên: “Vân Mạc đánh người của ta mà không có lý do, đánh chết hắn cho ta!”
Vân Liệt vừa dứt lời, đám đầy tớ hắn ta dẫn theo lập tức lao về phía Vân Mạc như sói đói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT