Nắng gõ cửa sớm mai, lay gọi anh tỉnh giấc từ giấc ngủ say. Khi anh vừa chớp mắt tỉnh dậy, mới nhớ ra mình không còn sợ hãi mặt trời.
Kỷ Nhiên ngáp khẽ, nhìn xuống cô gái đang trong tay mình, hơi hôn nhẹ trên gương mặt cô. Sự hạnh phúc dâng lên như gió chớp mưa rền dồn dập không kịp trở tay. Kỷ Nhiên ôm cô vào lòng, ánh mắt dần sâu thẳm, nếu cô mở mắt khi này, có lẽ cô sẽ chẳng nhận ra Kỷ Nhiên đang nằm bên cạnh mình, cũng có những biểu cảm không ấm áp sáng sủa như mọi khi.
Chỉ tiếc là cô vẫn đang ngủ, giấc ngủ sâu đến độ, đến khi Kỷ Nhiên phủi tan hết những u uẩn trong lòng mình, cầm điện thoại đang vang một phút một tiếng chuông lên, cô vẫn chưa hay biết gì.
Kỷ Nhiên nhìn cái tên trên đó, cho dù anh không lưu số lại, vẫn có thể biết được ai đang gọi cho mình. Kỷ Nhiên biết, từ khi anh gọi điện cho mẹ mình, thì ngày này cũng sẽ đến. Tình cảm giữa anh và ba mẹ mình cũng dần tốt lên, thi thoảng ông bà muốn anh và cô đến dùng bữa nói chuyện với nhau nhưng vì sợ mọi người còn ngại nên không mở lời. Anh thoáng nhìn sang cô, xác định cô vẫn còn đang ngủ, mới ấn nghe.
Nắng sớm rất ấm áp, Kỷ Nhiên lại lạnh lẽo như thể đứng giữa trời gió tháng mười hai không mặc áo khoác.
"Alo.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng2.
Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn3.
Hướng Dương Toả Nắng4.
Cá Koi Chuyển Thế=====================================
Kỷ Nhiên tưởng chỉ nghe được giọng nói của mình lan truyền trong không gian yên tĩnh hơn năm phút, thì tiếng rì rầm bên kia mới ngừng lại, giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên, đánh tan sự yên ắng buổi sáng.
“Bây giờ anh đủ lông đủ cánh rồi phải không?"
Kỷ Nhiên nghe thấy, bàn tay siết chặt điện thoại như muốn kiềm chế gì đó, rồi cũng thả lỏng ra.
“Không có, bố".
"Chở con bé về đây".
Kỷ Nhiên liếc sang cô còn đang ngủ kế anh, không đáp một câu nào, đến khi ông sắp hết kiên nhẫn, Kỷ Nhiên mới đáp lại.
“Trưa con sẽ về nhà."
Anh không muốn nghe giọng ông Mạnh Vĩ để đoán biết tâm trạng ông sau thông báo của anh. Anh ấn tắt cuộc gọi, mân mê mấy lọn tóc của cô, rồi đắp chăn cho cô thật cẩn thận, bấy giờ mới bước xuống giường chuẩn bị.
Đến khi Trì Tuyết tỉnh lại, mơ màng quơ quàng chỗ cạnh mình, thì chăn nệm đã chẳng còn độ ấm từ lâu. Sự hụt hẫng làm cô tỉnh ngủ, bần thần một lúc lâu nhìn giường trống toang thì nghe thấy tiếng đồng đồ bên ngoài. Trì Tuyết bung chăn, xỏ dép mềm đến gần cửa, đã thấy Kỷ Nhiên đứng trước bàn ăn, bày biện bữa sáng. Kỷ Nhiên đứng ngược nắng, dáng vẻ vẫn đầy sức sống như mọi khi. Trì Tuyết cảm thấy tình cảm thất lạc nào đó quay lại, đổ đầy trái tim cô, khi này mới yên tâm đi rửa mặt chải đầu.
Trì Tuyết thay đồ thường, buộc tóc đuôi ngựa cao, mới ra ngoài ngồi xuống cạnh Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên nhìn thấy Trì Tuyết, thuận tay lấy đồ ăn cho cô, Trì Tuyết gật đầu rồi ăn ngay. Đêm qua say khướt, sáng nay đầu vẫn hơi âm ỉ, bụng thì đói cồn cào, nên chẳng có hơi sức đâu nói chuyện với Kỷ Nhiên.
Chỉ là ăn gần hết rồi, Trì Tuyết nhìn Kỷ Nhiên vẫn còn nhìn mình, mới nghiêng đầu hỏi.
“Anh làm sao thế?"
Kỷ Nhiên nhìn Trì Tuyết nghiêng đầu, mấy sợi tóc rủ xuống vai, anh nghĩ gì lại đưa tay vuốt nhẹ theo đuôi tóc, cảm giác mượt mà cuốn trôi suy nghĩ của anh.
“Ngon không?"
Trì Tuyết gật đầu. Cô ăn nhiều như thế này đã là câu trả lời tốt nhất còn gì. “Hôm nay em có bận gì không?"
Trì Tuyết lắc đầu, hôm nay là ngày nghỉ của cô, tất nhiên không bận gì rồi.
Kỷ Nhiên thấy vậy hơi đăm chiêu, rồi lại cầm ví ra, đưa cho Trì Tuyết vài tấm thẻ tín dụng.
Trì Tuyết: “...”
Thành thật, Trì Tuyết không biết anh đào đâu ra nhiều thẻ như thế. Đợt cô trả lại anh thẻ ngân hàng, anh đã trả lại cô lại thẻ ấy kèm theo một thẻ của ngân hàng khác. Bây giờ lại đào ra thêm một tấm thẻ tín dụng. Cô biết, dùng thẻ tiêu dùng cũng không có gì xa lạ trong thời này, nhưng cô không dám xài...
Đồ trong nhà cũng toàn mua để dùng chung, Trì Tuyết không yên tâm mấy, vẫn cầm thẻ cất vào ví. Sau đó lựa lời nói với anh.
“Nhiên, em không cần dùng tiền nhiều như vậy đâu... Từ ngày em về đây... Ừm, chúng ta tiết kiệm một chút được không?"
Kỷ Nhiên nhìn Trì Tuyết, không hiểu tại sao cô cứ từ chối sử dụng tiền của anh, thậm chí lần trước cô quẹt nhiều như vậy, mấy hôm sau còn bán hết đồ của mình bù tiền cho anh. Kỷ Nhiên không biết nói với Trì Tuyết thế nào, nên thành ra anh không thể nói rõ với cô được, chỉ nắm lấy tay cô.
“Trì Tuyết. Sau này em muốn gì cũng được, anh sẽ mua cho em. Anh chỉ muốn đối xử tốt với em để em không phải hối hận về quyết định của mình."
Trì Tuyết nhìn sâu vào đôi mắt anh, không tìm thấy đường ra trong biển trời ấy, khi này mới biết, quyết định của cô, ám chỉ ngày ấy đi vào ủy ban cùng anh. Trong lòng ấm áp, bàn tay cũng ấm áp, Trì Tuyết chỉ thấy hốc mắt hơi cay.
Đã lâu rồi, chẳng ai nói với cô, cô muốn gì cũng sẽ được cả. Chỉ nói rằng, Trì Tuyết, con là chị, phải nhường em. Trì Tuyết, con muốn gì mà chẳng được, nhường em một chút. Trì Tuyết hít sâu, kiềm chế lại cảm xúc của mình, tránh Kỷ Nhiên bối rối. Kỷ Nhiên lại nhận ra, nhưng chẳng biết khuyên răn cô thế nào.
"Hôm nay anh cần lên công ty, nên không đi mua sắm được. Em giúp anh mua đồ được không?"
Trì Tuyết dĩ nhiên không từ chối, gật đầu.
“Anh muốn mua gì?"
Điều này lại làm khó Kỷ Nhiên, anh nhắm tính một chút, rồi nói với cô.
"Trong nhà giấy vệ sinh, bàn chải, xà phòng... mấy thứ đó em mua hết đi. Mua thêm ít đồ ăn, tối về anh nấu cho em. Đừng tiết kiệm cho anh, em cứ mua đồ em thích đi. Tiền của anh em mua cả trung tâm còn được".
Trì Tuyết bật cười.
“Rồi rồi, em không tiết kiệm".
Trong lòng thì nghĩ, nếu em không tiết kiệm sẽ phá sản mất. Nhưng cô sẽ không nói chuyện này cho Kỷ Nhiên, chỉ gật đầu ăn nốt bữa sáng, rồi nhắn tin cho Quế Chi hẹn hò. Ban đầu, cô định dành ngày nghỉ cho Kỷ Nhiên, nhưng anh bận thì tìm Quế Chi vậy.
Bởi vậy, mới mười giờ sáng, Trì Tuyết đã thay một bộ quần áo thoải mái, xỏ giày thể thao rồi cầm chìa khóa ra khỏi nhà, trước khi đi còn quay lại nói với Kỷ Nhiên.
"Anh nhớ ăn trưa nhé. Em đi với Quế Chi có lẽ tối mới về”.
Kỷ Nhiên gật đầu, dặn đi dặn lại Trì Tuyết không cần về sớm.
“Buổi tối có lẽ anh sẽ về trễ, em cứ đi chơi đi".
Trì Tuyết nhìn Kỷ Nhiên, trong lòng hơi thắc mắc sao anh lại nhiệt tình với việc cô đi tiêu tiền như vậy, nhưng rồi lại nghĩ, có khi anh lo cô ở nhà buồn chán thôi. Vậy là không nói gì nữa, cầm túi ra ngoài.
Do Trì Tuyết ra ngoài rồi, Kỷ Nhiên mới ngồi xuống ghế sô pha, nhìn chăm chăm về phía cửa sổ đóng kín. Anh đến kéo rèm lại, đứng trong bóng tối một hồi lâu, đến khi mắt quen với bóng tối trong nhà, mới vào trong phòng ngủ thay một bộ quần áo.
Kỷ Nhiên không để ý đến vẻ ngoài của mình, ra ngoài đã thấy bên cửa có người đợi từ lâu. Một người đàn ông đến gần, mặt mũi lạnh như tiền không có nụ cười. Kỷ Nhiên vừa thấy ông ta, ông đã đến cạnh Kỷ Nhiên.
"Cậu Nhiên, mời đi theo tôi".
Kỷ Nhiên nhìn sang chiếc Roll Royce bên đường, khóe môi hơi cong vẽ thành nụ cười mỉa mai.
Người đàn ông thấy Kỷ Nhiên như vậy, mới giải thích.
“Anh Vĩ lo cậu bận quá quên mất về nhà, nên nhờ tôi đến đón".
Kỷ Nhiên không nói gì, rảo bước đến cạnh xe rồi ngồi vào. Người đàn ông thấy thế cũng đi theo, rồi tự mình ngồi vào ghế lái. Trong xe rất yên tĩnh, động cơ chạy rất êm ái, Kỷ Nhiên chỉ thấy cảnh hai bên đường lao vùn vụt qua, đến khi xe chạy đến ngoại thành, dừng ở một biệt thự rộng rãi, Kỷ Nhiên mới lấy lại tinh thần.
Người đàn ông nọ đã quá quen với thái độ của Kỷ Nhiên, ông cũng biết. Kỷ Nhiên là người kiệm lời, nên không giao tiếp gì với anh cả, mãi đến khi xe dừng trước cổng biệt thự, ông mới đậu xe vào gara. Kỷ Nhiên bước xuống xe, đập vào mắt là cánh cổng vàng son như cũ. Cánh cửa nặng vàng đồng với những họa tiết cầu kì khi này đang đóng kính cửa, khó nhìn thấy cảnh quan bên trong. Kỷ Nhiên đứng chờ một lúc, đã thấy ông Chương quay lại. Ông Chương nhìn cậu chủ đang đứng quan sát cánh cửa, mới bước lên.
“Cậu đang nhìn gì vậy?"
Ông Chương cứ nghĩ Kỷ Nhiên không đáp lại, ai ngờ anh lại hỏi.
“Ông nghĩ cửa làm vậy trộm trèo vào nhà được không?"
Ông Chương nhìn cửa như những song sắt đầu sắc nhọn, rồi lại nhìn camera bên góc.
“Có lẽ không”.
“Thật ra không khó trèo như ông nghĩ, đạp bên phía mấy rào chắn, giẫm lên hoa văn, là có thể trèo lên song sắt. Nếu ông làm nhanh, chỉ trầy da chút thôi."
Ông Chương gật đầu, tưởng tượng ra điều Kỷ Nhiên nói.
"Nhưng làm gì có ai dám trèo vào nhà anh Vĩ”
Kỷ Nhiên không nói gì nữa. Tới bên cửa đi vào trong. Ông Chương bấy giờ mới nhớ ra, hình như Kỷ Nhiên đã từng trèo tường đi thật, khoảng thời gian ấy ai cũng chặn trước sau, lại chẳng biết một đứa trẻ mười bảy tuổi trèo tường kiều gì... Ông nhìn lên mấy song sắt nhọn đầu, lắc đầu. Không ai dám trèo tường vào nhà ông Vĩ, cũng chẳng có ai dám đối đầu với ông Vĩ, ngoài con ruột ông ấy. Nhìn theo bóng dáng thẳng tấp của Kỷ Nhiên, ông Chương chợt nghĩ, có lẽ cuộc đời của ông quá êm đềm, nên mới sinh ra một đứa con như Kỷ Nhiên để thử khiến cuộc đời ông có khúc trắc trở.
Kỷ Nhiên không bận tâm đến tâm trạng của ông Chương, mới đi sâu vào biệt thự. Khi này người làm vườn đang tỉa cây, nhìn thấy Kỷ Nhiên thì dừng việc gật đầu với anh. Kỷ Nhiên gật đầu chào lại, mới từ từ đi vào trong nhà. Hương gỗ quý quanh quẩn, vừa vào đã thấy lối kiến trúc không lẫn vào đâu được, từ sàn gỗ, bộ đồ cổ trưng ở phòng khách, đến đèn trùm xa hoa đắt tiền... Kỷ Nhiên lướt qua những thứ ấy, đi lên cầu thang uốn lượn cầu kì, chạm vào nơi mạ hình rồng vàng mát rượi bàn tay, bước từng bước đi lên tầng.