Vậy là Trì Tuyết không nói gì nữa, đi theo Kỷ Nhiên đến cuối hành lang. Trì Tuyết nhìn thoáng qua Quế Chi, mắt Quế Chi nhắm nghiền, có lẽ đã ngủ rồi. Trì Tuyết mới đi chậm lại, để Quế Chi tựa hẳn vào người mình, Kỷ Nhiên thấy vậy không tiện giúp đỡ, cũng đi chậm hơn để Trì Tuyết kéo Quế Chi đi.
"Mình đưa Chi về đã, nha anh?"
Kỷ Nhiên gật đầu, cho dù Trì Tuyết không nói, anh cũng sẽ đưa Quế Chi về. Quế Chi say đến độ này, ở bên ngoài cũng không yên tâm. Cũng lúc này, Trì Tuyết nhìn thấy ở ngã rẽ có một người. Kỷ Nhiên cũng liếc nhìn về phía đây, đã thấy một người quen.
Anh đi ngược lại về phía họ, dáng vẻ vẫn bình thản, áo quần là lượt. Đằng sau có thư kí xinh đẹp đi theo, đang nói với anh gì đó rất vui vẻ. Kỷ Nhiên nhìn thấy Minh ở đối diện, theo phép lịch sự đến gần, Minh thấy Kỷ Nhiên cũng hơi ngẩn ra, tính lên chào hỏi, đã thấy Kỷ Nhiên đang ôm một cô gái, dáng vẻ như đã say.
Nhìn thấy gương mặt của cô gái hơi đỏ tựa vào Kỷ Nhiên, anh mới ngừng chân một chút. Cho dù không gặp mặt thường xuyên, anh vẫn nhận ra cô ấy là ai.
Trì Tuyết?
Minh không biết tại sao Trì Tuyết lại quen được Kỷ Nhiên, đang đăm chiêu suy nghĩ đã đảo mắt sang bên, thì thấy cô cháu nhỏ của mình đang tựa vào Trì Tuyết, thì suy nghĩ khó hiểu đó cũng vứt ra sau, không tự chủ bước lên một bước, đi về phía Quế Chi.
“Chi?"
Minh cúi đầu một chút, nhìn dáng vẻ nát rượu của cháu gái, lông mày cũng díu chặt vào nhau. Anh hơi đỡ vai Quế Chi, lay cô một chút, nhưng cháu gái anh vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Quế Chi đang say, Minh có đứng trước cô, cô cũng chẳng biết Minh là ai. Hai mắt cô nhắm nghiền, Minh nhìn thấy nhướn mày, đến gần Kỷ Nhiên.
“Xin lỗi cậu”.
Kỷ Nhiên còn đang suy nghĩ về câu xin lỗi đột ngột này, đã thấy Minh đỡ lấy Quế Chi từ tay của Trì Tuyết, để Quế Chi tựa hẳn vào người mình. Anh vòng tay sang ôm eo Quế Chi, không hề có chút sắc dục nào, ánh mắt dịu dàng lại lo lắng. Kỷ Nhiên lúc này mới hiểu ra, thì ra họ có quen nhau.
“Cháu tôi phiền cậu rồi. Để anh đưa con bé về".
Kỷ Nhiên nhìn Minh, rồi lại nhìn Quế Chi, sao anh không nghe việc Nguyễn Minh có cháu gái?
Trì Tuyết mới gật đầu.
“Chào anh Minh".
Kỷ Nhiên khi này mới thả lỏng, giao Quế Chi cho Minh. Đã thấy Minh cởi áo khoác ra, khoác lên người Quế Chi, rồi bế bổng cô lên, để Quế Chi tựa hẳn vào người mình. Kỷ Nhiên bấy giờ mới yên tâm.
"Vậy giao cô ấy cho anh, tôi đưa Trì Tuyết về trước".
“Được rồi, chào cậu".
Minh không tiện ở lâu, nên ôm Quế Chi rồi đi thẳng một mạch ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện với thư kí, Kỷ Nhiên loáng thoáng nghe thấy anh bảo chuẩn bị xe. Đã thấy bóng dáng của Minh cao ngất, ôm cô gái nhỏ vào lòng, bộ dáng yêu chiều không kể xiết.
Kỷ Nhiên nhìn theo hai người, trong lòng có suy nghĩ gì mỗi anh biết.
Minh đến khách sạn tiếp khách, vừa đi đến hành lang đã thấy Kỷ Nhiên đang ôm hờ Trì Tuyết, Trì Tuyết lại kéo theo Quế Chi, chưa nghĩ gì đã tiến lên ôm Quế Chi vào lòng. Thư kí đi sau Minh, thấy thế biết điều im lặng, tò mò nhìn người trong vòng ôm của anh.
Minh đối xử với ai cũng rất phải phép, quan hệ trên dưới rõ ràng đến độ không chút nhập nhằng nào, không hề có không gian tưởng tượng hão huyền gì. Bây giờ, Minh bế bổng Quế Chi, mới biết ra anh cũng có mặt dịu dàng với phái nữ đến vậy. Trước giờ Minh đối với ai cũng lịch sự đứng đắn, với phái nữ khi nào cũng lịch thiệp, không có ý chọc ghẹo lả lơi. Thư kí còn tưởng Minh không thích phụ nữ ấy chứ.
Thư kí đi theo chân Minh ra xe, nhanh tay mở cửa xe cho anh. Minh chỉ thoáng nhìn sang cô một chút, rồi cũng đặt Quế Chi vào xe. Sau đó mới ngồi vào cạnh cô, đã thấy Quế Chi mở mắt nhìn mình, miệng cười ngọt ngào.
“Chú”
Minh nghe thấy không nói gì, đã thấy Quế Chi đột nhiên nhào đến đu cổ mình. Minh đẩy sao cũng không ra, anh sợ làm đau cô nên không dám đẩy mạnh, đành để Quế Chi ôm chặt mình, trèo lên người ngồi vào lòng anh. Minh không phải chưa từng ôm ai, nhưng ôm kiểu này quả là lần đầu tiên.
Quế Chi đang mơ màng, lạnh quá nên hơi rúc vào người Minh. Ban đầu Minh còn định nhường chỗ cho Quế Chi, thấy cô như vậy lại không có cách nào đẩy cô ra, đành để cô ngồi lên người mình, đắp áo cho cô rồi ra hiệu tài xế lái xe đi.
Thư kí ngồi cạnh thấy vậy không tò mò thêm nữa, khi này mới hỏi bông đùa một câu.
“Đó là cháu của sếp ạ?"
Minh nhìn thư kí, rồi gật đầu.
“Cháu gái"
Minh nhìn gương mặt hồng hồng của Quế Chi. “Từ nhỏ nó đã thân với tôi rồi".
Thư kí nhìn dáng người nhỏ nhắn của Quế Chi, tay cô còn đang nắm lấy áo của sếp không muốn buông ra như tìm kiếm sự che chở, sếp cũng không ngại gì, cứ vậy ôm hờ cô, để cô ngủ say sưa, chẳng khác gì bố đang ôm con gái thì suy nghĩ gì cũng biến mất. Thư kí mới nói.
“Cô ấy trẻ quá, hai người chẳng giống chú cháu tẹo nào".
Minh nghe vậy không hề nói gì, thật ra vai vế trong nhà, có cách một hai tuổi thì chú vẫn là chú, không thể mở miệng gọi anh. Huống chi anh còn hơn Quế Chi tận ba thế hệ.
“Ai cũng nói vậy cả, nhưng con bé vẫn là cháu tôi".
Minh đỡ má Quế Chi, tránh cô nhiễu nước miếng lên âu phục của mình. Quế Chi đang ngủ say, chẳng hiểu sao nghe thấy câu này, lầm bầm.
"Hừ, ai muốn làm cháu chú chứ".
Minh buồn cười không thôi, anh luồn tay vào tóc Quế Chi, rồi hơi đờ ra, nhớ Quế Chi trước kia có một mái tóc dài, mỗi khi chọc ghẹo cháu mình, anh thường vuốt tóc Quế Chi như vậy. Chẳng biết từ bao giờ, Quế Chi lại đam mê với tóc ngắn cá tính, may mà chỉ cúp A ngang cằm, thiếu điều cắt tóc tém nữa thôi. Minh hơi nhéo mũi Quế Chi, lực vừa phải nhưng Quế Chi vẫn lắc lắc đầu.
"Say một chút không thèm nhận chú nữa cơ. Uổng công bình thường chú đối xử tốt với cháu như thế".
Minh từ nhỏ đã chăm sóc Quế Chi, nên tình cảm với cô chẳng thua kém gì bố mẹ Quế Chi, có khi anh còn thấy bố mẹ còn không cưng chiều cô bằng mình, thiếu điều để Quế Chi leo lên đầu mình ngồi mà thôi. Vậy mà Quế Chi vẫn rất sợ anh, chưa từng cãi lời hay phản lại, nên Minh càng thương Quế Chi hơn. Điều đó không có nghĩa, mới đi bar say một hồi, Quế Chi không biết anh là ai cũng thôi đi, còn không muốn nhận anh.
“Chú đối xử với cháu như vậy chưa đủ tốt hả? Con bé nhẫn tâm".
Quế Chi không chịu thua, nghe vậy thì hơi chun mũi, thì thầm cho mình anh nghe.
“Chú nào có thương yêu gì cháu, chú mới nhẫn tâm."
Minh không chấp người say, nhưng Quế Chi suốt một đoạn đường về, cứ mắng anh không nhẫn tâm thì là không có tim. Không yêu thương gì cô hết, chỉ biết phớt lờ cô đi. Minh nghe mà rối rắm không thôi, không biết mình đã làm gì sai để Quế Chi nói mình đến nông nỗi này.Vậy là suốt chặng đường về, trong xe yên tĩnh đến độ nghe thấy được cả tiếng gáy nhỏ nhỏ của Quế Chi. Chốc chốc cô giật mình dậy, lại nghe thấy cô lẩm bẩm gì mà.
"Chú nào có thương gì cháu."
Ban đầu Minh còn đáp lại một hai, lâu dần thôi kệ con ma men trong lòng, muốn nói gì thì nói, thích mắng gì thì mắng.
Đến nỗi khi về trước cổng nhà rồi, Minh vẫn còn thoáng nghe thấy Quế Chi hát hò.
"Người ta có thương gì mình đâu..."
Minh khóc không được, cười cũng chẳng xong, vừa bế cô vào trong phòng vừa gật đầu.
“Rồi rồi, chú sai rồi được chưa. Lần sau đừng uống nữa. ".
Truyện mới cập nhậtMinh bế Quế Chi vào trong, thư kí mới đi cùng tài xế quay về, bật cười.
“Tổng giám đốc tốt với cháu gái của anh ấy ghê ấy".
Tài xế làm việc với Minh đã lâu, hiển nhiên biết được Minh cưng cô cháu gái nhỏ này thế nào, anh cũng gật đầu cười với thư kí.
"Em mới làm nên chưa biết cô Chi thôi, em ấy là cháu gái của anh Minh, sếp cưng em ấy lắm, sếp năm nay ngoài ba lăm rồi, chưa có gia đình gì, nhưng phải cạnh cô Chi mới thấy, anh ấy rất biết cách chăm sóc người khác. Nghe đâu từ nhỏ sếp đã cạnh Quế Chi rồi, nói là chú cháu, chẳng bằng nói là bố con cũng không ngoa đâu."
Thư kí gật gù, trong lòng nhớ kĩ một người tên Quế Chi. Cô vốn là thư kí riêng của sếp, hiểu hết các mối quan hệ quan trọng của sếp cũng là một kĩ năng làm việc. Tài xế không nói gì nữa, chuyển bánh chạy bon bon về phía
thành phố đang ngủ.
***
Trong không gian thưa vắng, Kỷ Nhiên nghe thấy giọng nói của Trì Tuyết từ phòng tắm truyền đến, chẳng biết cô có gì vui vẻ, mà vào phòng tắm nửa tiếng rồi vẫn còn hát từ nhạc Việt đến nhạc Trung. Nghĩ đến dáng vẻ say túy lúy của Trì Tuyết hôm nay, Kỷ Nhiên lại thấy không vui mấy, anh ngồi trên giường một lúc, đến khi nhìn thấy Trì Tuyết đứng sau cảnh cửa phòng tắm, từ từ đi ra.
Miệng khe khẽ hát, hai má đỏ au. Có thể uống hơi nhiều, nên bây giờ cô chẳng phân biệt rõ đây là đâu, cứ hưng phấn hát hò liên miên không dứt. Kỷ Nhiên đau đầu không thôi, đã thấy Trì Tuyết ngồi xuống cạnh mình, mặc áo ngủ dài ngang đùi, tóc còn ướt đẫm nước.
"Em có biết anh là ai không?”
Kỷ Nhiên nhéo má cô, niết một chút, khiến
má đã đỏ càng thêm hồng. Trì Tuyết nhìn Kỷ Nhiên một đỗi, sau đó là mỉm cười lắc đầu.
"Không, anh là ai vậy?"
Kỷ Nhiên đau đầu không thôi, giọng nói chắc chắn.
“Em say rồi".
"Em không say!"
Trì Tuyết phản bác, cô nào say, nếu say làm sao biết anh đang ngồi cạnh mình, còn có cảm giác yên tâm như thế này chứ. Tất nhiên, kẻ say không biết mình say, ai nói gì cũng không nhận mình đã say rồi. Kỷ Nhiên không thèm đáp, cầm khăn bông thấm bớt nước trong tóc ẩm. Trì Tuyết ngồi không đáp gì, cảm nhận sự dịu dàng của anh truyền từ tóc đến.
Kỷ Nhiên thấy cô dịu ngoan không nói chẳng rằng, chỉ chuyên tâm lau tóc cho cô. Đến khi tóc cô hoàn toàn khô rồi, anh mới đứng dậy khỏi giường đi cất khăn bông. Quay lại đã thấy Trì Tuyết ngã lưng xuống giường, tóc xõa dài trên chăn nệm, cô hơi nhắm hờ mắt, gương mặt đỏ au.