Biệt thự sáng sớm không có mấy người, hương hoa vẩy vào sô pha, đưa Trì Tuyết

quay lại kí ức cũ. Cuồng loạn trong lòng xô đổ để cô dựng lên ngăn sóng bão, ngay cả bộ ấm trà vẫn như cũ, cuối cùng là thứ gì đã đổi thay?

Kỷ Nhiên theo sát cô, dẫn cô vào phòng ngủ lầu hai. Trong trí nhớ của Trì Tuyết, ngôi nhà trước kia, đây là phòng cho con tương lai của họ. Bây giờ đã thành hai phòng đơn, bài trí giống nhau. Căn phòng màu hồng cho con gái, màu xanh dương cho con trai. Điểm giống nhau chỉ có tấm bảng gỗ ghi tên cả hai. Trường An, Thiên Ân.

Trường An... Trì Tuyết vuốt ve bảng gỗ, cô không biết, mình có bao nhiêu là dịu dàng.

Sự dịu dàng của cô được mài mòn sau những lần điềm nhiên nhìn các cô gái lắc lư bay nhảy, nghe có điểm kể về cuộc sống đáng buồn cũng đáng thương của mình rồi. Trì Tuyết hít sâu, muốn mở cửa ra, vậy mà không tài nào mở được.

Kỷ Nhiên nhìn bóng lưng của cô, biết rõ cô cần có thời gian để tập quen dần. Anh

đến gần, thì thầm.

"Để anh giúp em."

Trì Tuyết không phản đối, cũng không đáp hùa. Anh mở cửa ra, lộ ra giường nhỏ, một cô bé đang nằm lăn trên giường ôm chặt gấu bông. Trì Tuyết đứng rất lâu, không biết đã ngắm đủ mắt mũi miệng, mới run rẩy đến gần.

Trì Tuyết ngồi trên giường rất lâu, đến một tiếng sau mới dám vươn tay chạm đầu con bé. Cô vuốt nhẹ nhàng, tay run như vừa nâng một thanh sắt nặng sau những bài huấn luyện. Đến khi cảm nhận được sự nóng bỏng dưới bàn tay, cô vội rụt tay về như bị bỏng.

"Trường An, chỉ mong con bình an, lúc nhỏ con rất yếu, nhỏ hơn đứa trẻ khác rất nhiều. Tính cách cũng có hơi ngại ngùng".

Kỷ Nhiên giải thích, Trì Tuyết không nhìn anh, lòng thì ghi khắc từng câu một.

Năm năm quá ngắn, nhưng với cô và con gái thì quá dài. Trì Tuyết bỗng muốn lùi bước.

Trường An dần mở mắt, chớp mắt đã thấy Trì Tuyết đang nhìn mình. Con bé ngáp

ngắn ngáp dài, "Dì An".

"." Trì Tuyết bất ngờ, dì An là ai?

Kỷ Nhiên đến cạnh giường, Trường An thấy anh đã cười tươi.

"Papa".

Con bé vươn tay về phía anh, Kỷ Nhiên cũng thuận tay ôm lên, Trì Tuyết theo hai người, cô không có kinh nghiệm nào với một đứa trẻ cả, càng nhìn càng không có cách nào xen vào hai người. Kỷ Nhiên dỗ Trường An một lúc, rồi nói với con bé.

"Trường An, đây là mẹ con".

Trì Tuyết đơ người, nhìn về phía Trường An. Trường An kinh ngạc, nhìn thẳng Trì Tuyết. Kỷ Nhiên cứ nghĩ Trường An sẽ sà đến, sẽ khóc lóc ôm chân Trì Tuyết như cách hai đứa làm khi thấy Hạ An. Nhưng không, Trường An chỉ ôm cổ anh, vùi mặt vào cổ anh. Một câu cũng không nói.

Trì Tuyết đứng dậy, bao nhiêu cảm xúc chỉ hòa thành tiếng thở hất ra...

Trường An nhìn sang, giọng của Trì Tuyết khác hẳn Hạ An. Đôi mắt của cô nhìn con bé ấm áp hơn Hạ An, nhưng chẳng hiểu sao, con bé vẫn chỉ im lặng. Trì Tuyết bối rối luồn tay vào tóc, cài ra sau tai, Kỷ Nhiên thấy cô như vậy không đành lòng, lại không thể ép buộc Trường An. Vậy là dỗ dành Trường An.

"Trường An, con gặp mẹ không vui sao?”

Trưởng An không nói, Trì Tuyết đành thôi. Bên ngoài, tiếng lịch bịch vang lên, Thiên Ân chạy vào. Vừa vào phòng, đã thấy Trì Tuyết ngồi trên giường, Trường An vẫn trên người papa. Cậu nhìn Trì Tuyết, thấy cô gắt gao nhìn

mình, Thiên Ân hơi nhướn mày. Vẻ mặt này, chẳng khác nào một phiên bản nhí của Kỷ Nhiên. Nghĩ đến đây, lòng Trì Tuyết mềm hẳn đi. Cố vẽ nụ cười, nhưng không tài nào làm Thiên Ân cảm thấy thân thiệt được. Tha thứ cho cô, năm năm qua, khi nào cũng đối diện với suy nghĩ sẽ chẳng bao giờ có con cái, niềm vui đến quá bất ngờ, vẫn chẳng thể nào kéo gần khoảng cách giữa họ.

Cô chỉ biết im lặng nhìn hai đứa đến cạnh Kỷ Nhiên, Thiên Ân có trực giác rất nhạy bén, cậu nhìn Trì Tuyết, tuy giống dì An như đúc, nhưng hai người họ vẫn khác biệt. Thiên Ân cũng chẳng biết vì sao.

Kỷ Nhiên ngạc nhiên quá đỗi, lúc trước hai đứa thấy Hạ An chạy đến ôm chân luôn. Vậy mà lúc này thấy mẹ rồi, vẫn không tiến lên?

“Ân, đó là mẹ con".

Thiên Ân không bất ngờ, mấy ngón tay bé xíu nắm chặt quần Kỷ Nhiên. Cũng chính lúc này, Hạ An đi vào.

Trì Tuyết nhìn thấy Hạ An, đầu óc oành một tiếng như có sét đánh ngang qua. Hạ An giống cô như đúc, chỉ có mái tóc ngắn hơn cô, màu da sáng hơn cô một chút là điểm khác biệt duy nhất giữa hai người. Hạ An tất nhiên đã phát hiện, cô biết Trì Tuyết là chị song sinh của mình, nên bình tĩnh hơn Trì Tuyết rất nhiều. Kỷ Nhiên thấy cả hai như vậy, đành thở dài.

“Được rồi, ngồi xuống nói chuyện đi".

Trì Tuyết không nói gì, vẫn nhìn Hạ An. Hạ An biết năm năm qua Trì Tuyết sống không dễ dàng gì nên sự đề phòng của cô không làm Hạ An khó chịu, trong lòng kích động không thôi. Đây là chị gái của cô...

Kỷ Nhiên ngồi xuống ghế sô pha trong phòng, Trường An và Thiên Ân ngồi như hai pho tượng nhỏ, chốc chốc lại liếc nhìn dì An và mẹ mình. July vừa ngủ dậy đã thấy tình cảnh như thế, "Lys?"

Trì Tuyết quay đầu, nhìn thấy July thì bất ngờ không thôi. "July?"

July cứng đờ người, quay đầu nhìn quanh. Sau khi không thấy ai ngoài cô nữa thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Trì Tuyết biết July tìm ai, nhưng không nói ra ở đây. Sự chú ý của cô đã đặt hẳn trên hai đứa trẻ và cô gái giống mình như đúc.

Kỷ Nhiên vẫy July ngồi xuống, July không tình nguyện ngồi xuống cạnh Hạ An.

Bấy giờ Kỷ Nhiên mới nói, "Trì Tuyết, đây là Hạ An. Em gái song sinh thất lạc của em".

Sau đó, anh lại quay sang Hạ An, "Hạ An, chắc em biết rồi. Đây là Trì Tuyết."

Trì Tuyết nhìn Hạ An, ngạc nhiên vô cùng. Cô có em gái? Còn là song sinh? Kỷ Nhiên không có lý do gì để nói dối, thậm chí Hạ An cũng vậy. Trên đời làm gì có chuyện người giống người đến thế... Trì Tuyết biết nên làm gì đó, Hạ An cũng vậy. Nhưng hai người đều theo trường phái kiệm lời, thành ra chỉ nhìn nhau như vậy. July ngồi cạnh thấy vậy đành giải vây. “Lạy hai người, làm ơn bình thường chút được không. Ít ra cũng phải giả vờ khóc

lóc sướt mướt gọi một tiếng chị rồi ôm nhau khóc lóc lấy nước mắt người xem chứ."

Hạ An liếc July, July ấm ức cực, “Cậu hung hăng làm gì, đây là chị cậu còn gì, mau nhận đi. Đêm nào cũng ôm người tớ muốn gặp chị, muốn gặp chị. Giờ người ta ở trước mặt, cậu không phải cô nhi, cậu có gia đình, sao không ôm cái đi?"

Hạ An bối rối, cô trời sinh lạnh lùng vậy mà cũng hơi đỏ mặt cúi đầu. July nói vài câu thôi, mà không khí thoải mái hẳn ra. Cô đưa tay về phía Hạ An, "Hạ An, chào em, chị là Trì Tuyết ".

Hạ An ngẩng đầu, cô gái ngồi đối diện đang mỉm cười. Không tự chủ đưa tay bắt lấy. Hai người như vậy rồi buông ra, thật sự không thể diễn cảnh diễm tình sướt mướt gì được, chỉ biết quen biết vậy là xong.

Trường An nhéo nhéo tay Thiên Ân, Kỷ Nhiên thấy vậy mới nói, “Hai đứa sao vậy? Đến giờ đi học rồi đó".

Trường An nhìn Kỷ Nhiên, nhỏ nhẹ.

"Papa, con muốn nghỉ một ngày... được không ạ?”

Kỷ Nhiên hơi buồn cười, "Sao vậy? Không phải không muốn nhận mẹ sao, bây giờ lại không muốn đi học?"

Trường An cúi đầu không đáp, Kỷ Nhiên chỉ nói vậy chứ không ép con. Vẫn đồng ý cho cả hai nghỉ sáng nay. Trì Tuyết đến đây đã chuẩn bị sẵn rất nhiều lời nói, nhưng cô nói ra vẫn chỉ có lạnh nhạt và cứng cỏi, "Anh định cưới Nhã Linh, vậy Trường An và Thiên Ân thì sao?"

“...” Kỷ Nhiên nhìn cô, thậm chí July và Hạ An cũng nhìn cô. Ai nói với Trì Tuyết anh muốn lấy Nhã Linh? Ai đặt điều?

Trường An rối rít, “Papa, sao papa lại muốn lấy dì Linh? Có mẹ rồi mà, mẹ về rồi mà."

Thiên Ân cũng rối bời theo, “Papa, mẹ ở đây sao papa lại lấy dì Linh".

Kỷ Nhiên muốn khóc không được, muốn cười chẳng xong. Hai đứa nhóc này trong ngoài quả là không đồng nhất. Anh xoa đầu hai đứa, "Chịu nhận mẹ rồi à?"

Ngay cả Trì Tuyết cũng nhìn hai bé, ánh mắt dịu dàng không che giấu được.Trường An thấy vậy kéo tay Thiên Ân, "Anh, em đói, đi ăn sáng đi.

Thiên Ân cũng đáp lại ngay, "Đúng, hôm qua anh mua chocolate đó, ra đây anh lấy cho em”.

Hai đứa tự biên tự diễn rồi chạy bình bịch ra ngoài. Trì Tuyết nhìn theo, gánh nặng trong lòng dần buông xuống, cô cứ tưởng hai đứa không nhận cô cơ...

Hạ An liếc nhìn July, cô hiểu ý đứng dậy. “Em ra ngoài xem hai đứa nó sao rồi”.

Vậy là hai cô gái rời đi, trong phòng chỉ còn lại Trì Tuyết và anh.

Lúc đầu chỉ chú ý đến hai đứa nhỏ, nên Trì Tuyết không có cơ hội quan sát cũng xem nhẹ sự tồn tại của anh. Đến khi tất cả mọi người ra rồi, còn biết đóng cửa khép lại, Trì Tuyết mới thấy không tự nhiên.

Cô vẫn chưa quên, bên cạnh là hung thủ đẩy mẹ cô vào đường chết. Nghĩ đến đây, trái tim cô chùn xuống, hương bạc hà nọ khiến cô vừa hận vừa yêu.

Đến nỗi không thể buông lỏng mà ngồi với anh trong cùng một căn phòng, muốn đứng dậy rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play