Hạ An đã sống năm năm với cái tên Trì Tuyết, theo bản năng quay đầu. Trước mắt cô, là một người đàn ông, theo trí nhớ mơ hồ của cô, hình như cô đã gặp anh ta ở đâu rồi. Người đàn ông này không giống như những người cô đã từng gặp, nhìn bề ngoài không thể đoán được tuổi tác thật sự của anh, ngoại trừ đôi mắt. Trong đôi mắt sâu thẳm, Hạ An như bị cuốn theo nỗi buồn cùng sầu bi chất chứa của anh, mà Hạ An ngỡ, chẳng bao giờ thoát ra được. Điều đó làm cô tò mò, người này là ai, tại sao lại có một đôi mắt trải đủ phong sương như thế. Nếu biết Trì Tuyết, người có gương mặt giống cô như đúc... Hình như, anh ta tên là Kỷ Nhiên.
Tuy xa lạ với khuôn mặt của anh, nhưng cái tên của anh thì không ai không biết. Cho dù cô ở trong biệt thự, được Herry Nguyễn nuôi nắng mưa không tắp đến mặt, nhưng vẫn biết tiếng Kỷ Nhiên ở nơi này. Hạ An không biết Trì Tuyết nhưng biết rõ cô và mình giống nhau như đúc.
Cúi xuống, hai chân của mình đang có hai cục cưng ôm chân, dáng vẻ như thể thề chết phải ôm cho bằng được. Cô không thích trẻ con, nhưng phải công nhận hai đứa trẻ này thừa hưởng hết gen của bố mẹ, mặt bầu bĩnh, da trắng bóc, chẳng tài nào ghét được. Tuy vậy, cô không tỏ ra thân thiết, chỉ gỡ bàn tay
nhỏ đang ôm chân mình ra.
"Hai con buông cô ra đã, các con nhận nhầm người rồi. Cô không phải mẹ của hai đứa".
Hạ An ngẩng đầu, nhìn anh như thể nói với anh. Mau đến đem hai đứa đi đi chứ. Kỷ Nhiên vẫn chưa bình tĩnh lại, từng cử chỉ, nét mặt, đều giống với Trì Tuyết trong trí nhớ của anh như đúc.
Chỉ là, cô không nhận cả con ruột mình sao?
Anh hơi trầm mặc, đến cạnh Trường An.
Trường An đang khóc nức nở, đây là mẹ bé mà, đêm nào papa cũng cho bé xem hình của mẹ, làm sao nhận sai được chứ. Trường An hoang mang nhìn anh trai, Thiên Ân không khóc nháo, nhưng vẫn đang ôm chân Hạ An, không tin lời cô nói. Cậu bé cũng thấy đây là mẹ mình, không thể sai được.
Hạ An đành ngồi xuống, gỡ tay hai đứa ra cách xa mình. "Hai con ở đâu? Để cô đưa về? Cô thật sự không biết hai con".
Trường An nghe xong bối rối, sao mẹ lại nói không biết bé chứ? Con bé quay sang nhìn Thiên Ân. Cậu thấy vậy cầu cứu papa, quay đầu đã thấy papa nhìn mẹ không chớp mắt.
Ngôn Tình SủngPapa còn như vậy, chứng tỏ cậu và em gái không hề nhận lầm. Vậy tại sao mẹ lại không nhận họ, có phải như bạn cùng lớp nói, mẹ không cần hai đứa nữa không? Nghĩ vậy, Thiên Ân kéo tay Trường An về.
“An, đi với anh.”
Trường An ngơ ngác nhìn Thiên Ân, cậu bé kéo tay con bé quay về, đứng sau anh. Dè chừng nhìn về phía Hạ An. Kỷ Nhiên lúc này mới hoàn hồn, Anh đã tưởng tượng hơn một trăm lần, nếu gặp lại cô, anh sẽ nói gì với cô.
Là sao cô không đi luôn đi? Hay là giải thích chuyện về phòng kín N, hay là oán trách cô tàn nhẫn bỏ đi đứa con lọt lòng của mình. Vậy mà bây giờ đứng trước Trì Tuyết, anh không tài nào nói được gì, chỉ biết nhìn cô như thế.
Hạ An không phải Trì Tuyết, với Kỷ Nhiên chẳng có cảm giác gì đặc biệt, cô không hiểu tình cảm dây mơ rễ má của hai người trong quá khứ, chẳng nếm trải được kỉ niệm ngọt ngào của hai người, nên với Kỷ Nhiên chẳng qua là một người xa lạ, có liên quan đến người cô đang muốn điều tra mà thôi.
Vậy mà sự xa lạ này, làm Kỷ Nhiên thêm bi thương.
Năm năm rất ngắn, chưa ngủ say, chưa quên được chuyện hôm qua, đã qua năm năm. Năm năm cũng rất dài, dài đủ để quên một người. Vợ anh bây giờ đã không còn nhớ anh là ai, chỉ mình anh ôm nhung nhớ về cô, lẳng lặng sống với sự chờ đợi mong mỏi. Quả là nực cười.
Anh khẽ cong môi, không biết chế giễu mình hay cố làm ra vẻ thân thiện, “Trì Tuyết, sao cô không đi luôn đi?"
Kỷ Nhiên rất lạnh lùng, cũng không có ý định bắt tay niềm nở gì với cô ấy. Trường An nghe vậy càng bấu chặt ống quần papa, cô bé không hiểu, sao papa lại nói với mẹ như vậy. Tối nào papa cũng kể rất nhiều chuyện với mẹ, sao bây giờ lại đuổi mẹ đi? Thiên Ân tuy cùng tuổi với Trường An, nhưng suy nghĩ của bé khác Trường An rất nhiều, cậu nắm tay Trường An, lặng lẽ nắm chặt.
Kỷ Nhiên bế cả hai lên, giao cho trợ lý đi cùng. “Cậu lái xe đưa hai đứa về trước, tôi có lời muốn nói với cô ấy".
Trợ lý cũng không hiểu, anh mới vào làm với Kỷ Nhiên gần đây, có nhiều chuyện chưa hiểu. Có lẽ nên về hỏi thăm thử xem...
Trường An không muốn đi, "Papa."
Kỷ Nhiên nhìn con gái, xoa đầu con. "Ngoan, con về trước đi. Bố nói chuyện một chút rồi về".
Trường An lưu luyến nhìn Hạ An, lòng bé không muốn đi, nhưng lời của Kỷ Nhiên cũng có sức ảnh hưởng không kém, vậy là đành để chú trợ lý bế mình đi về xe, chốc chốc lại quay đầu lại nhìn phía sau.
Kỷ Nhiên đối diện với Hạ An, cả hai không nói tiếng nào. Anh chờ hai đứa trẻ rời đi rồi, mới lặng lẽ quan sát Hạ An. Đôi mắt họ gắt gao, không buông Hạ An dù chỉ một giây.
Cô biết Kỷ Nhiên chẳng phải một thương nhân bình thường, nhưng cô đã đối mặt với nhiều người rồi, cứ ngỡ mình sẽ không bao giờ bị ai áp chế cả, vậy mà khi Kỷ Nhiên quan sát, cứ như muốn chọc thủng người mình, Hạ An áp lực đến không thở được.
Rốt cuộc anh ta là ai?
Hạ An hoang mang, Kỷ Nhiên đã nói, "Tụi nhỏ đi rồi, giờ cô không cần giả vờ nữa rồi".
"…” Hạ An chớp mắt, cũng là động tác này, Kỷ Nhiên như thấy được cô gái nhỏ năm năm trước cũng nhìn mình như vậy. Cơn đau dần bò lên lồng ngực anh như rắn rết, vậy mà anh vẫn không chút thay đổi, chỉ nhìn cô như thế. Như thể anh chẳng có chút tình cảm gì với cô gái này, chẳng qua là một người qua đường mà thôi. Hạ An biết mình không nên đóng giả Trì Tuyết, cô vốn là cô nhi, thứ cô khao khát... chẳng qua là gia đình mà thôi.
Từ nhỏ đã ở trong cô nhi viện, cô cứ nghĩ mình thật sự không bố không mẹ, mãi cho đến khi gặp Trì Tuyết. Nhờ Trì Tuyết, cô quen biết Herry Nguyễn, hưởng thụ năm năm sống sung sướng trong sự cưng chiều của anh.
Còn người đàn ông trước mặt này...
Cho dù anh ta giấu đi, vẫn không giấu được sự hoài niệm khi anh ta nhìn thấy cô. Phải yêu bao nhiêu, mới làm một người nhớ mãi không quên một người như thế? Hạ An không biết.
"Anh là ai?"
Hạ An rụt rè đáp, Kỷ Nhiên suýt thì muốn cười.
“Diễn khá lắm, giờ không nhận ra tôi?"
Kỷ Nhiên bước lên một bước, nắm chặt vai Hạ An. Hạ An hơi gồng mình, rồi chợt nhớ ra điều gì lại thả lỏng tay. Lực tay Kỷ Nhiên rất mạnh, ghì chặt cô như thể muốn bẻ gãy tay cô mới vừa lòng, Hạ An không rên một tiếng, chỉ hỏi, “Anh là ai? Chúng ta quen biết nhau sao?"
Kỷ Nhiên nhìn cô đau đến tái mặt, vẫn không lộ ra tình cảm dư thừa nào. Anh hơi nhướn mày, “Trì Tuyết, cô diễn đủ chưa? Năm năm trước đi cùng Hoài Nam sao không quên, lúc cô vứt bỏ con tôi sao không quên? Bây giờ giả vở quên cái gì?"
Hạ An không hề diễn, cô thật sự không biết anh hai này là ai mà. Tuy vậy, phóng lao thì vẫn phải theo lao, cô hơi cúi đầu.
“Tôi thật sự tên là Trì Tuyết à?"
Kỷ Nhiên nghi ngờ nhìn cô, anh đến gần cô, siết tay cô.
Trong mắt Hạ An không hề có do dự hay băn khoăn, cô nói từng câu một.
"Tôi bị mất trí nhớ, không nhớ mình là ai cả. Năm năm trước, Herry Nguyễn cứu tôi... sau đó chúng tôi sắp kết hôn... Anh ấy gọi tôi là Trì Tuyết, bây giờ anh cũng gọi tên là Trì Tuyết... tôi thật sự là Trì Tuyết sao?"
Kỷ Nhiên nhìn cô, không xác định được cô ấy đang nói thật hay nói dối, chỉ là Hạ An quá thành khẩn, Kỷ Nhiên cũng không biết cô ấy có phải Trì Tuyết không...
Nếu không phải, sao lại giống Trì Tuyết đến thế?
Kỷ Nhiên do dự rất lâu, thời gian chầm chậm trôi qua, đến khi anh buông tay Hạ An ra, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cứ tưởng anh ta sẽ bẻ gãy tay mình đến nơi.
Kỷ Nhiên nói với cô một dãy số, "Đây là số điện thoại của tôi, khi nào cô nhớ ra điều gì, có thể đến tìm tôi”.
Hạ An lấy điện thoại ấn số, lưu tên. Sau đó nhìn thấy Kỷ Nhiên xoay người đi nhanh, chẳng mấy chốc thì biến mất sau cánh cửa siêu thị.
Trì Tuyết...
Hạ An càng lúc càng muốn gặp được người tên là Trì Tuyết đấy. Rốt cuộc phải là một cô gái thế nào, Herry Nguyễn cũng vì cô ấy mà bỏ cả sự nghiệp chỉ mong bình yên bên cô. Ngay cả một người đàn ông như anh, cũng yêu cô ấy ay...
Hạ An chớp mắt, lặng lẽ rời đi. Có nơi nào đó hơi nhói lên, rồi dừng lại ở cái tên Herry, mãi không nhạt phai.