Tối nay trời mưa, Trì Tuyết ngồi cùng Kỷ Nhiên quanh nồi lẩu chờ nước sôi. Trời mưa lất phất ngoài hiên, bên cạnh nồi lẩu có đôi ta.

Trì Tuyết nhúng hết đồ vào nồi nước, ăn uống đến no say. Càng tới gần ngày sinh, Trì Tuyết luôn cảm thấy lo âu hồi hộp, cô không có mẹ bên cạnh, không biết tâm sự cùng ai, Kỷ Nhiên là đàn ông, càng không hiểu được tâm tình của cô hiện giờ. Thành ra Trì Tuyết nén bị thương thành sức mạnh, tập trung vào ăn uống, mới có buổi ăn lẩu hôm nay.

Kỷ Nhiên lấy giấy ăn cho cô, hầu như món nào Trì Tuyết thích anh đều gắp thêm cho cô, mình thì không ăn được mấy miếng. Trì Tuyết nhìn anh một lúc, lặng lẽ gắp cho anh. Kỷ Nhiên khi nào cũng vậy, cái gì tốt cái gì ngon đều dành phần cô trước, như thể trong cuộc sống của anh, chăm sóc cô là bổn phận của riêng anh, Kỷ Nhiên đang ăn, thấy cô gắp cho mình vui hơn đứa trẻ, anh lắc đầu.

"Em ăn đi, đừng lo cho anh".

Trì Tuyết ậm ừ, "Anh đừng lo cho em mới đúng, đi ăn lẩu hai người chứ có phải một đứa ăn một đứa nhìn đâu. Anh nên chăm sóc bản thân cẩn thận hơn."

“Em chăm sóc chính mình, anh sẽ chăm lo cho em”.

Kỷ Nhiên đáp, không để ý câu nói của mình đánh động Trì Tuyết đến nhường nào. Cô mỉm cười cúi đầu, xoa nhẹ bụng tròn vo. Ánh mắt dịu dàng hơn cả nước mùa thu. Kỷ Nhiên ngồi một lát thì điện thoại đổ chuông, bên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt, Kỷ Nhiên bồn chồn đứng dậy, ra ngoài nhận cuộc gọi bất ngờ này.

“Tìm được cô gái giống Trì Tuyết rồi".

Kỷ Nhiên không mấy bất ngờ, “Giống đến đâu?"

Bên kia chần chờ một chút, sau đó đáp lời, “Giống như chị em sinh đôi vậy. "

Kỷ Nhiên siết chặt nắm đấm, như thể cố suy nghĩ ai là người đứng sau chuyện này. Vợ anh không có chị em sinh đôi, không phải song sinh, vậy xuất hiện một người giống cô như vậy là vì đâu? Kỷ Nhiên có linh cảm sắp có chuyện gì đó xảy ra, cảm giác ấy càng lúc càng rõ ràng hơn.

Anh quay lại bàn ăn, Trì Tuyết đã ăn xong hết, ngoan ngoãn ngồi nhìn, một ánh mắt làm tất cả cảm xúc của anh tỉnh lại, Kỷ Nhiên thôi lo âu, đến cạnh cô dẫn cô về nhà. Mưa bên ngoài táp không được đến váy Trì Tuyết, Kỷ Nhiên ôm cô suốt cả quãng đường lên xe, đến khi trở về biệt thự rồi mới dần thả lỏng ra.

Tối nay có rất nhiều người trong tâm trạng lo âu, điển hình là Herry Nguyễn. Herry Nguyễn ngồi cạnh anh trai mình, nhìn người đàn ông đang băng bó nằm trên giường. Bố mẹ anh báo cho anh, anh của anh ta đã trở về nhà, nhưng bị thương khá nặng. Herry Nguyễn không còn cách nào khác đành phải tức tốc trở về nhà. Đến nhà rồi mới thấy người anh lâu không thấy mặt của mình nằm trên giường gặm táo.

Herry Nguyễn khá giống với Thành, nhưng hai người là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Thành học trường quân đội, sau khi ra trường tham gia quân ngũ, từ đó hiếm khi về nhà. Nếu không phải lần này bị thương, có khi Herry Nguyễn sẽ không nhớ mặt Thành.

Herry Nguyễn về nhà được mấy tháng, không biết có phải do lạ chỗ hay không mà mấy đêm liền mất ngủ, ngày hôm nay càng nghiêm trọng hơn, mất ngủ chuyển sang không muốn ăn uống gì. Trong lòng khi nào cũng nóng như lửa đốt, chẳng biết vì chuyện gì.

Thành hiếm khi gặp Herry Nguyễn, nhưng vẫn nhận ra tâm trạng của Herry không mấy thoải mái. Anh hơi nhướn mày, “Chú làm sao vậy?" “Thành, em cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra..."

Thành không tin quỷ thần, không tin vào những thứ gọi là linh cảm, nghe vậy cũng chỉ nhìn Herry.

“Chú lo cho cô ấy? Vậy thì về thăm thôi. Lí do lí trấu."

Herry Nguyễn nghe vậy hơi đăm chiêu ra chiều suy nghĩ, rồi mới bứt rứt đứng dậy. "Có lẽ anh nói đúng, em về lại thủ đô. Mấy ngày sau lại về thăm anh".

Thành ban đầu chỉ đùa Herry Nguyễn, bây giờ thấy anh sốt sắng như vậy lại tò mò không biết cô gái nọ có ý nghĩa thế nào với Herry. Anh hơi nhướn mày, vốn là quân nhân, nên khí chất cũng nghiêm nghị lạnh lùng. “Ba năm rồi, bao giờ thì chú tiếp quản công việc?"

Herry Nguyễn hơi đờ người, quay lại nhìn anh. Ánh mắt Thành rất trong trẻo, không hề vẫn tạp chất. Trong cái nhìn nghiêm nghị từ anh, Herry thở dài. “Sớm thôi..."

Thành không nói tiếp, ngã người trên giường. Herry vừa bước ra, đã nghe tiếng thở dài của anh. Trong lòng thoáng rung lên, sau đó lại cương quyết hơn, trước đây anh có một ước mong, bố mẹ đã chấp nhận. Cả đời đấu tranh chỉ để được làm điều mình muốn, Herry đi đến hôm nay, đã là tận cùng rồi.

Herry thoáng nhớ đến gương mặt của Trì Tuyết, tình từ khi nào đâm sâu bén rễ. Chính anh cũng không biết nữa.

Trời càng lúc càng tối om, không gian xung quanh lạnh lẽo như giữa tiết tháng hai, Trì Tuyết thay đồ ra ngoài, ngồi xuống máy tính lau tóc, ánh mắt dừng lại ở usb lúc sáng. Usb rất nhỏ, màu đen, là loại thường thấy để lưu trữ tài liệu. Cô đi cả chiều, bây giờ mới sực nhớ đến usb này. Cô mở máy tính lên, đút usb vào trong, rồi mở thư mục trên laptop.

Thư mục đặt tên qua loa, bên trong không có gì đặc biệt, chỉ có ba video và một văn bản word. Trì Tuyết ban đầu không định xem, cô không có hứng thú mấy với những bất ngờ thế này, nhưng rồi vẫn mở video ra, để xem người gửi cho cô là ai. Video khá tối, có lẽ là từ camera lắp trong nhà. Trì Tuyết khó hiểu bấm chạy. Video dần thay đổi hình ảnh, đến khi cô nhìn thấy nó, khăn tắm trên tay cô rơi

xuống đất.

Một người phụ nữ ngồi ở trung tâm video, dáng vẻ yếu nhược. Có lẽ đã bị giam ở đây rất lâu, đến mức không biết ngày hay đêm, người phụ nữ nằm vật trên sàn, không biết còn sống hay đã chết. Camera rất mờ, nhưng ngày càng phóng to hình ảnh lên, quay người phụ nữ không có góc chết. Trì Tuyết trừng mắt, môi mấp máy.

"Mẹ..."

Video một kết thúc, đến video thứ hai. Chỉ có vài giây, là một cậu thanh niên. Trong phòng khá tối, cậu ta đến cạnh bà, cúi đầu nói gì đó. Chỉ thấy người phụ nữ vùng dậy, ôm chặt chân cậu ta. Trì Tuyết nín thở theo thước phim, đến khi cậu thanh niên đứng dậy, gạt phăng bà ra. Người phụ nữ nằm trên đất, không động đậy gì nữa.

Video đến đây hơi mờ, video cuối cùng là cảnh của bà ấy trong phòng giam, lần này cậu trai đến, cầm theo một khẩu súng lục. Trái với hai video đầu tiên, đây là video rõ ràng nhất. Ánh sáng trong phòng chói lóa, đau mắt Trì Tuyết.

Cậu trai quay đầu về phía camera, đường nét này, bờ môi này, cả ánh mắt nhìn cô mỗi đêm dịu dàng hơn mật ngọt. Trì Tuyết đứng phắt dậy, loạng choạng lùi vài bước.

Đây là lời nói dối phải không?

Kỷ Nhiên trong video vẫn còn non nớt, nhưng đường nét chẳng khác mấy so với anh khi này. Kỷ Nhiên nhìn quanh, như đang nghĩ xem xuống tay chỗ nào, hình ảnh càng lúc càng rung lên, mờ nhòe hết cả. Kỷ Nhiên bước đến, đối diện với người phụ nữ trên đất, Trì Tuyết hoảng hốt, muốn tắt video.

Nhưng không kịp nữa, camera rung lên rất mạnh. Trước khi Trì Tuyết kịp tắt, hình ảnh cuối cùng hiện ra người phụ nữ nằm đơ trên đất, cạnh một vũng máu loãng.

Tới đây, tất cả đều tắt ngấm.

Ngay cả bờ môi cô cũng nát bấy đến rướm máu. Trì Tuyết đến cạnh laptop, run tay mở word ra. Bên trong có hơn mười tám bức ảnh, đủ loại tư thế... về mẹ cô.

Từ một người xanh xao gầy guộc, đến một người nằm trong phòng kín chờ. Đến khi nhìn thấy bóng lưng Kỷ Nhiên đứng cạnh. Trì Tuyết không dám khóc, mà còn bật cười.

Tất cả là lời nói dối phải không?

Bạn hiểu cảm giác một đêm tỉnh lại, bỗng phát hiện ra mình nằm kế đầu ấp tay gối với người giết mẹ mình là cảm giác thế nào không? Đó là cảm giác của Trì Tuyết hiện giờ, mắt nhòe môi run, tim nén chặt như muốn ngừng đập.

Bao nhiêu lời âu yếm đầu môi, yêu thương dịu dàng của anh ấy. Tất cả, đâu mới là sự thật đây?

Cuộc hôn nhân này từ đầu đã là lừa dối, đi đến bước đường hôm nay cũng không hề có một điều là sự thật. Video này từ ai gửi, cho ai đã không quan trọng nữa, điều quan trọng là... Cô yêu kẻ thù giết mẹ, còn sắp sửa sinh con...

Hạnh phúc quả là thằng hề, hết lần này đến lần khác bỡn cợt cô như một con ngốc. Cô còn tưởng mình tìm được hạnh phúc, may mắn khi nhìn thấy anh. Tất cả chẳng qua là tự mình nuôi mộng ngu ngốc mà thôi.

Trì Tuyết gặp người, bụng truyền đến cơn đau dữ dội. Cô nhắm mắt khóc nức nở, gào thét, "Không, không…. tôi không tin! Tôi không tin!!!" Kỷ Nhiên nghe giọng cô thê lương, đẩy cửa đi vào trong, Trì Tuyết ngồi dưới sàn nhà, ôm chặt đầu mình khóc nức nở. Anh không kịp suy nghĩ gì chạy đến cạnh cô.

“Trì Tuyết, em sao vậy?"

Trì Tuyết ngẩng mặt, ánh mắt nhìn Kỷ Nhiên căm hận, nước mắt nhòe cả cảnh vật trước mặt.

“ Kỷ Nhiên! Rốt cuộc từ trước đến giờ, anh xem tôi là cái gì?"

Kỷ Nhiên ngẩn ra, “Trì Tuyết, sao vậy em? Em đừng xúc động, em bình tĩnh".

Trì Tuyết gạt phất tay anh ra, lùi lại phía sau. "Đừng động vào tôi! Đừng động vào tôi bằng bàn tay dơ bẩn đó! Kỷ Nhiên, tôi nhìn nhầm anh rồi!"

Kỷ Nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đến gần Trì Tuyết. Nhưng Trì Tuyết không còn phân biệt được trước mặt mình là ai nữa, cô lùi lại dần dần, nắm ngăn kéo, sờ đến một vật lạnh lẽo bên trong.

Đáng buồn thay, cô ép mình học bắn súng, để không bao giờ trở thành vật cản của anh nữa.

Cuối cùng, thứ bảo vệ cô duy nhất, vẫn chỉ có khẩu súng này mà thôi. Trì Tuyết cười nhạt, nước mắt khô hết thảy, giơ súng lên cao về phía anh. Kỷ Nhiên không ngờ có ngày vợ mình sẽ chìa súng về phía mình, anh đờ ra. "Tại sao? Trì Tuyết?"

“Anh còn hỏi tại sao? Kỷ Nhiên, anh thông minh như vậy, tại sao anh không đoán được vì sao?"

Trì Tuyết lảo đảo đứng dậy, đỡ lấy bụng đau âm ỉ. Giọng nói lạc đi, "Kỷ Nhiên, ngày hai mươi tháng sáu mười hai năm trước, anh đang ở đâu?"

Kỷ Nhiên không nói, kí ức tràn về anh như thủy triều, tay anh hơi run, anh có cảm giác nếu mình nói ra, đời này anh và cô liền không duyên không phận. Trì Tuyết nào cho anh toại lòng, cô hét lên.

“Nói đi! Anh ở đâu?"

Trì Tuyết đã cố gắng hít sâu, đã cố gắng bình tĩnh. Cô hy vọng người đàn ông đối diện cô kia, sẽ nói với cô rằng, anh không liên quan gì đến phòng kín N, càng không giết một ai vào ngày đó cả. Nhưng Kỷ Nhiên không nói dù chỉ một lời.

Cơn đau tràn từ bụng đến tim, ép Trì Tuyết không tài nào thở được.

“Tôi trả lời thay anh. Anh ở biệt thự cạnh Hồ Tây, số mười tám, đường Kỳ Giang".

Kỷ Nhiên kinh ngạc, "Trì Tuyết, em hãy nghe anh giải thích”.

Kỷ Nhiên tiến đến một bước, Trì Tuyết nắm súng bằng cả hai tay. Cảm xúc biến mất tăm, trong đôi mắt cô chỉ còn vị trí cô thử nhắm bán hàng ngàn lần. Chỉ cần kéo cò...

“Anh đứng yên đấy, không được đến đây"

Kỷ Nhiên khựng lại, ánh mắt tràn đầy đau thương, "Trì Tuyết, em nghe anh nói được không? Chỉ một lần thôi”.

Trì Tuyết nhìn anh rất lâu, rồi chầm chậm lắc đầu “Anh biết điều gì là quá tam ba bận không? Lần một, anh giấu diếm, tôi bỏ qua. Lần hai, anh lừa dối, tôi tha thứ. Lần ba, anh sát hại mẹ tôi..."

Cô bật cười, "Nhiên, nếu được lựa chọn lại, tôi nguyện không bao giờ gặp anh! Chưa bao giờ gặp anh!!!!"

Đoàng.

Tiếng động lớn vang trong đêm, xuyên qua những cơn mưa, đến tận bên kia biệt thự.

Hoài Nam nhìn lại về phía đối diện, bật dậy khỏi giường, lòng nóng như lửa đốt. Cửa phòng bật tung, Quang Minh hấp tấp chạy vào, “Là ở biệt thự nhà Kỷ Nhiên ".

Hoài Nam không nói không rằng, chạy ra khỏi biệt thự dưới cơn mưa dầm dề không dứt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play