Hôn lễ không vì một khúc nhạc đệm mà dừng lại, Thanh Lam đi đến cạnh Minh, cầm lấy tay anh. Minh khó chịu rụt tay về, cô ta vẫn mỉm cười ngọt ngào. MC đưa rượu cho cả hai, ra hiệu cho họ đến bên tháp rượu, rót rượu.
Rượu đỏ, tình càng lâu càng nồng. Hạnh phúc về sau càng viên mãn đẹp đẽ, Minh nâng rượu trong tay, Thanh Lam cũng vậy. Nhưng bình rượu này rót xuống, có lẽ đời này chẳng có men, để lâu vẫn chỉ là thứ nước tổng hợp, không thể đậm hương như champagne.
Rượu đã đầy tràn, Thanh Lam lại đi sang bánh kem bên đó. Minh cầm dao như người máy, đến bên tháp bánh. Bánh kem rất lớn, bên trên có tên hai người. Bánh ngọt, chia ngọt sẻ bùi, sau này có nhau.
Nơi nào cũng đầy chúc phúc, đầy ý vị hạnh phúc, trong lòng Minh lại cách xa vạn dặm, không thấy đường đi. Tay anh cắt bánh, trong lòng lại có dự cảm chẳng lành. Cảm giác xối xuống làm động tác hơi ngừng lại.
Đoàng.
Tiếng súng nổ vang bên tai, quan khách nhốn nháo sợ hãi nhìn về phía cổng ra ngoài. Thanh Lam nghĩ ra gì đấy vội vàng ôm lấy Minh hét lên. Minh không đỡ Thanh Lam, trong lòng anh hoảng hốt, vội vàng chạy ra ngoài.
"Minh!!!" Thanh Lam té trên đất, gọi với theo người đàn ông chạy ra ngoài. Minh không đoái hoài gì đến Thanh Lam, chạy ra ngoài sảnh, đập vào mắt anh là vết máu loang trên đất, xung quanh rất nhiều người.
Anh chen vào bên trong, hoảng hốt đẩy người xung quanh ra chen vào giữa.
“Tránh ra, tránh ra".
Minh chen vào trong, nhưng không có ai ở đó cả, chỉ có cảnh sát đang khoanh vùng phấn trên đất. Minh đè chặt ngực trái, túm lấy một người bên cạnh hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
Cậu thanh niên cũng chỉ đi ngang qua, Minh túm lấy anh ta, ban đầu anh ta không thích, nhưng khi thấy Minh hoảng loạn như vậy, đành thuật lại.
“Có hai cô gái bị bắn, đã đưa đi cấp cứu rồi. Nhưng mà xem bộ khó qua khỏi. Hình như trúng ngực.”
"Cô gái? Cô gái như thế nào?" Minh nắm chặt áo anh ta, cậu trai trẻ rõ ràng khó chịu, nhưng vẫn tả lại.
"Một cô mặc váy đỏ, một cô hình như là người nước ngoài. Anh buông ra được chưa?"
Minh lảo đảo buông anh ta ra, cậu trai đứng vững mới ho khan khó chịu rời đi. Minh nhìn vết máu trên sàn, trong đầu nghĩ đến Quế Chi. Không, không thể nào là Quế Chi được, Minh không chấp nhận sự thật này, cuống quýt chạy ra ngoài bắt taxi đến bệnh viện.
Đến khi lên xe rồi, Minh quên mất mình có hệ thống tình báo, quên sạch chỉ cần một cuộc điện thoại là biết được Quế Chi có phải nạn nhân hay không. Anh đi tìm từng bệnh viện một, ngón tay đâm sâu vào da rướm máu vẫn chưa tìm thấy chỗ cô nằm.
Hải Đăng đến tiệc cưới sau Quế Chi và Layla một bước, khi đến đã thấy Quế Chi ra ngoài. Anh không đến chúc phúc gì Minh, nên không vào bên trong, vừa định sang bên hai cô thì đã nghe thấy tiếng súng nổ.
Hải Đăng ở trong giới này, không hoảng loạn như nhiều người, Layla thì càng khỏi phải nói. Vừa nghe súng đã vươn tay che cho Quế Chi. Kết quả, thân hình cô ấy lảo đảo, ôm lấy Quế Chi lăn trên đất, máu nhiễm đỏ váy trắng. Trong phút giây ấy, Hải Đăng ngỡ tim mình ngừng đập.
Anh nhìn về phía súng nổ, chỉ thấy một bóng dáng mờ sau cột. Anh chạy sang, đã thấy phát súng thứ hai đến. Quế Chi vừa bước ra, chưa kịp định thần đã thấy Layla ngã xuống. Phát thứ hai này, trước mặt không ai che chắn, kết quả, Hải Đăng trơ mắt nhìn máu nhuộm đỏ Quế Chi.
"Quế Chi!!!"
Hải Đăng vội vàng chạy sang hai cô, người sau cột thấy xong xuôi đã chạy biến đi. Hải Đăng ra lệnh, "Đuổi theo cho tao! Không bắt được thì chết mẹ luôn đi."
Đàn em vâng vâng dạ dạ chạy đi, Hải Đăng dời hai người lên xe riêng. Quế Chi bị thương rất nặng, Hải Đăng không biết vết thương của cô ở đâu, chỉ biết ngực trái của cô máu chảy đầm đìa... Layla đỡ hơn Quế Chi một chút, ít ra bây giờ cô ấy vẫn còn có thể tỉnh táo.
"Quế...Chi..."
Hải Đăng hoảng loạn, "Nằm im. Mẹ nó em nằm im cho tôi”.
Layla rất đau, Hải Đăng quát như vậy cô đành im lặng, một lát sau Quế Chi đã được đẩy lên cán vào thẳng bên trong phòng mổ. Hoàng Bách khỏi phải nói, anh thấy Quế Chi và Layla không kịp chào hỏi đi thẳng vào trong phòng mổ. Quế Chi nhắm mắt, được đưa vào bên trong, Hoàng Bách nhìn máu nhuộm đỏ váy cô, trong lòng cảm thấy không xong.
Quế Chi cố gắng mở mắt, nghe thấy tiếng Hoàng Bách nói, "Gây mê."
Quế Chi dùng hết sức lực còn lại, nắm tay anh.
Hoàng Bách sững sờ, "Em..."
Quế Chi mấp máy môi, anh vội vã cúi đầu. Sau khi nghe thấy, Hoàng Bách sững sờ nhìn cô. Quế Chi không trụ nổi nữa, ngất đi. Hoàng Bách bắt đầu cầm dao mổ, nghiến răng.
Cứu con em. Xin anh.
Hoàng Bách chưa yêu ai, không hiểu nổi tâm trạng của Quế Chi...Có thai, còn muốn cứu con.
Hoàng Bách nhắm mắt, có lẽ đây là quyết định khó nhất cả đời anh.
“Bách, bắt đầu đi”
"Được"
***
Kỷ Nhiên nhận được tin của Hải Đăng vào khoảng mười giờ đêm, anh đang ôm Trì Tuyết ngủ một giấc, thì nghe thấy điện thoại. Trì Tuyết dụi mắt một lúc, “Ai gọi vậy anh?"
Kỷ Nhiên không đáp, vỗ vỗ cô để Trì Tuyết an tâm ngủ tiếp. Hải Đăng nhìn phòng cấp cứu vẫn còn sáng đèn, anh thở dài, "Quế Chi và Layla trúng đạn, Quế Chi đang phẫu thuật... Bách mổ chính".
Kỷ Nhiên hơi biến sắc, nhìn sang Trì Tuyết đang ngủ say sưa. "Tình hình sao rồi?"
“Rút hơn bảy trăm cc máu rồi. Quế Chi... có thai."
“Của ai?" Kỷ Nhiên buộc miệng, sau đó lại yên lặng. Còn phải đoán sao, hôm nọ Hải Đăng như muốn giết người xách Quế Chi về, chắc chắn nếu là Hải Đăng, anh ta sẽ không có phản ứng như thế.
“Của Minh” Hải Đăng thở dài.
Kỷ Nhiên nghe xong không nói gì, "Cậu đang ở đâu, tôi và Trì Tuyết đến ngay".
Hải Đăng báo xong địa chỉ, Kỷ Nhiên mới quay sang vỗ Trì Tuyết.
"Trì Tuyết, tỉnh đi em".
Trì Tuyết đang buồn ngủ, cô không vui mấy mở mắt nhìn về anh
"Sao vậy anh?"
Kỷ Nhiên ôm cô ngồi dậy để Trì Tuyết tỉnh dần, mới nói, "Anh có chuyện muốn nói, nhưng em hứa với anh, có chuyện gì cũng phải bình tĩnh, không được kích động".
“.” Trì Tuyết nhìn anh nghi ngờ, “Có chuyện gì?"
“Quế Chi trúng đạn, bay giờ Bách đang cấp cứu. Em dậy thay đồ đi, anh đưa em đến bệnh viện".
“Gì cơ? Quế Chi trúng đạn? Anh nói gì, không, anh đùa em phải không?" Trì Tuyết hoảng hốt ngồi dậy, Kỷ Nhiên ôm chặt cô đỡ cô. "Trì Tuyết! Em không được kích động, em đang có thai đó!"
Trì Tuyết muốn không kích động, nhưng nước mắt từ đâu chảy dài trên má. Có ai nghe tin người thân của mình nguy hiểm mà bình thường được không? Cô bối rối gật đầu, cố gắng kiềm nén, nhưng không sao bình tĩnh được.
"Anh nói cho em biết đi, cậu ấy chỉ đi dự hôn lễ thôi mà, sao lại trúng đạn được?"
Từ bao giờ đất nước của cô đi giữa đường lớn cũng có thể dính đạn thế này.
Kỷ Nhiên lau nước mắt cho cô, dịu dàng hôn khẽ cô. "Đừng khóc, Hoàng Bách tay nghề ra sao em không hiểu sao? Anh ấy đang cấp cứu rồi, Quế Chi không sao đâu”.
Trì Tuyết sụt sịt không thôi, "Chúng ta đến bệnh viện đi, em muốn gặp Quế Chi".
Kỷ Nhiên không ngăn Trì Tuyết, còn giúp cô bước xuống, lo lắng để cô mặc quần áo. Hai người chạy gấp đến bệnh viện, đứng trước phòng cấp cứu của Quế Chi. Đèn bên trong vẫn sáng hơn năm tiếng chưa xong, Hải Đăng đang giữ một miếng bông gòn, hình như vừa hiến máu xong. Trì Tuyết đi sang, Hải Đăng vẫn đang ngồi trên ghế nhìn vào trong, trống
rỗng, vô hồn. Kỷ Nhiên thấy Hải Đăng thành ra như vậy, ngồi xuống vỗ vai anh.
"Sao rồi?"
“Layla cũng chưa tỉnh... Quế Chi vẫn đang cấp cứu..."
Hải Đăng thoáng nhìn sang Trì Tuyết, không dám nói sợ lòng khó qua khỏi ra, Kỷ Nhiên hiểu ý không hỏi tiếp. Trì Tuyết nhạy cảm nhận ra hai người ám hiệu cho nhau, nổi giận.
“Anh nói thẳng ra đi, đừng như vậy."
Cảm xúc của Trì Tuyết bùng nổ, anh đứng dậy, Hải Đăng vừa hiến máu xong vẫn còn đang choáng váng. Trì Tuyết lao đến muốn kéo Hải Đăng, "Anh đã hứa mà, anh đã nói sẽ bảo vệ cậu ấy. Anh bảo vệ cậu ấy thế này sao?"
Trì Tuyết điếng người, nhìn vào mắt anh. Kỷ Nhiên lau nước mắt cô, nhẹ nhàng nói, "Em bình tĩnh, Hải Đăng đau lòng không kém gì em đâu?"
Trì Tuyết nhìn lại Hải Đăng, hiến máu cho Quế Chi, sẵn sàng ngồi chờ ở đây nghe một bà bầu như cô mắng chửi... Trì Tuyết hít sâu, nhìn Hải Đăng, giọng nói nhẹ hẳn đi.
“Em xin lỗi, em..."
"Không sao. Quế Chi không sao đâu, em đừng khóc nữa, ảnh hưởng đến đứa bé".
Trì Tuyết gật đầu, Kỷ Nhiên ôm cô ngồi xuống ghế, Trì Tuyết mới thôi lo lắng, ngồi tựa trong lòng anh, ánh mắt vẫn không rời khỏi được cánh cửa khép hờ bên kia.
Mãi đến một giờ sau, Hoàng Bách mới từ trong ra ngoài. Trì Tuyết chỉ chờ có vậy, đứng phắt dậy. Kỷ Nhiên đỡ cô, “Từ từ. Để Bách đến".
Hoàng Bách làm việc suốt ngày, ca mổ nguy hiểm khiến tinh thần anh không còn tỉnh táo nữa. Anh nhìn sang Trì Tuyết, "Tình hình của cô ấy khá nguy hiểm, Quế Chi có thai, cô ấy muốn tôi cứu đứa bé... Mọi người đừng lo, nếu cô ấy qua được đêm nay..."
Trì Tuyết nghe vậy lảo đảo, úp mặt vào ngực anh, “Quế Chi ".
Kỷ Nhiên dỗ dành cô, "Trì Tuyết, đừng lo, cô ấy sẽ vượt qua. "
“Đúng vậy, cậu ấy mạnh mẽ như vậy, cậu ấy sẽ vượt qua".
Hải Đăng lúc này mới đứng dậy, nghe vậy thở phào một hơi, anh lặng lẽ nhìn về một phòng bệnh khác. Đáy mắt tuyệt vọng dâng lên, anh hơi lùi lại tựa tường, Hoàng Bách nhìn thấy chỉ thở dài lắc đầu vỗ vai Hải Đăng.
“Hải Đăng, đừng nuối tiếc chuyện đã qua".
Hải Đăng đứng yên đấy như trời trồng, nhắm mắt ngồi xuống ghế sau. Mãi đến tận sau này, Trì Tuyết mới biết tối nay Hải Đăng tuyệt vọng là vì sao. Bởi vì người nằm trong phòng cấp cứu nọ, là Layla.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT