Cô đang mang thai, đến biệt thự này cũng vì an thai, nên hiển nhiên Kỷ Nhiên không có ý định để cô ra ngoài làm việc. Với chuyện này, Trì Tuyết không phục, cô mới tìm anh nói lý.
Kỷ Nhiên đang ngồi trên sô pha, gõ lách cách trên bàn phím. Trì Tuyết vừa đi sang, anh đã ngừng hết công việc, ôm cô ngồi xuống.
"Làm sao?"
"Sao anh lại thay em xin nghỉ sinh?"
“Em có thai, không nghỉ sinh thì vác bụng bầu đi làm sao?"
Kỷ Nhiên trả lời rất bình thản, anh xoa xoa bụng hơi nhô lên của Trì Tuyết như đang làm một chuyện gì rất thiêng liêng, Trì Tuyết hơi cạn lời. Cô mang thai mới hơn tám tuần, có thể thấy được gì chứ? Nhưng Kỷ Nhiên có vẻ thích làm vậy, nên cô mặc kệ anh.
“Nhưng mà em không muốn ở trong nhà như vậy, em muốn ra ngoài, cống hiến cho xã hội."
“Em ở nhà đã là cống hiến cho xã hội rồi.”
Kỷ Nhiên gật đầu nghiêm túc.
Trì Tuyết suýt thì tin anh nói luôn. “Nhưng mà trong nhà có một mình anh làm việc, em cũng muốn tự chủ tài chính... Em không muốn dựa vào anh".
Kỷ Nhiên ậm ừ, cầm ra một đống thẻ nhét vào tay Trì Tuyết, mỗi ngân hàng đều có thẻ xanh đỏ tím vàng đen trắng... Trì Tuyết hơi sợ hãi, Kỷ Nhiên có sở thích sưu tầm thẻ ngân hàng chắc?
“Nhà chúng ta không thiếu chút tiền ấy, nhà mình không bần tiện đến mức vợ anh bầu bí vẫn phải vác bụng bầu đi làm. Còn nữa nếu ông nội biết sẽ không tha cho anh".
"..." Trì Tuyết nhìn đống thẻ, lại nhìn biệt thự này. Còn hai tiệm bánh ngọt của cô... Quả thật không thiếu chút tiền cô chạy deadline hàng ngày lên bài thật. Trì Tuyết u sầu không thôi, khoảng cách của hai người xa như trời biển, anh nuôi mười cô còn được, huống hồ là một cô.
Kỷ Nhiên vuốt tóc cô.
"Anh làm việc chăm chỉ như vậy là vì ai? Nên em cứ ở yên trong nhà ngoan ngoãn dưỡng thai, không cần vất vả như vậy”.
“Nếu, em chỉ nói nếu thôi... Bây giờ anh nuôi em kĩ thế, sau này anh hết yêu em, vậy em biết sống thế nào?"
Kỷ Nhiên búng trán Trì Tuyết, “Vậy em nghĩ em ra ngoài đi làm, thì nếu anh hết yêu em em vẫn có thể sống được sao?"
Trì Tuyết hoang mang gật đầu. Kỷ Nhiên biết phụ nữ mang thai ngốc ba năm, nhưng không ngờ Trì Tuyết cũng không thoát khỏi vòng luẩn quẩn này. Anh bật cười.
"Cho dù em không đi làm, chỉ ở nhà thôi, đến khi em bỏ đi rồi, thì tài sản của anh vẫn sẽ đủ nuôi em một đời không lo ăn mặc."
“...” Trì Tuyết không biết phản bác ra sao, có cảm thấy anh đang lừa cô, nhưng cô không có bằng chứng. Kỷ Nhiên hôn khẽ lên má Trì Tuyết, "Hơn nữa, chuyện ly hôn đừng nói ra nữa. Sắp làm mẹ đến nơi rồi, em còn nghĩ muốn bỏ anh sao? Anh thật đáng thương".
Trì Tuyết rùng mình, Kỷ Nhiên giả vờ đáng thương thật đáng sợ. Cô lắc đầu, "Được rồi, dừng dừng dừng. Em ở nhà là được chứ gì”.
Kỷ Nhiên hài lòng trở về dáng vẻ nghiêm túc ngày thường, liếc nhìn laptop bên kia. Trì Tuyết nhìn theo, đã thấy màn hình chi chít người.
"Anh đang họp à?"
“Ừ” Kỷ Nhiên đáp rất thản nhiên. Trì Tuyết muốn quỳ lạy anh luôn, anh đang họp mà em đến anh còn rời đi. Cô cảm thấy mình nên trấn chỉnh chồng mình, nghiêm mặt.
Trì Tuyết ra trường xong là đi làm công ăn lương, không hiểu nổi suy nghĩ của người trả lương, đành lủi thủi bị thương ra ngoài uống trà hạ hỏa.
Trì Tuyết vừa ra vườn, đã thấy Layla ngồi trong vườn. Cô nhấc váy đi sang ngồi xuống cạnh Layla. Tối qua Layla uống say như chết nên ở lại biệt thự một đêm. Cô đang xoa thái dương, nhìn sang Trì Tuyết ngồi xuống uống nước ừng ực, mới nói, “Em đang mang thai, đừng cáu giận."
Trì Tuyết không giận gì, thật đấy. Cô chỉ đang cảm thán giữa người với người sao lại khác xa nhau mà thôi. Nhưng Trì Tuyết biết có nói ra Layla cũng không hiểu, nên bỏ qua vấn đề này. Layla ngồi nhìn điện thoại một lúc, rồi đặt xuống bàn.
“Chị có việc, chị về nhé. Cảm ơn em đã chứa chấp chị đêm qua."
Trì Tuyết đứng dậy, “Chị về sao? Bây giờ còn sớm mà".
Trì Tuyết ở trong biệt thự không có gì làm, bây giờ khó khăn lắm mới bắt được một người nói chuyện, hiển nhiên sẽ không để Layla đi dễ dàng như thế. Layla lắc đầu, "Chị đi tìm Hải Đăng. Chị dù sao cũng là người đi theo anh ấy, lần sau chị sẽ đến gặp em nhé!"
Trì Tuyết chưa hiểu rõ mối quan hệ của hai người lắm, nhưng vẫn hoang mang gật đầu. Layla thấy cô như vậy không tiện nói gì, có những thứ u mê không biết gì mới có thể tồn tại lâu.
Layla vừa rời đi, Quế Chi đã đến. Trì Tuyết nhìn Quế Chi hớt ha hớt hải chạy vào, còn cầm theo một giỏ đồ lỉnh khỉnh, mới hỏi.
"Làm sao đấy? Sáng ra cậu đi đâu vậy?"
“Chị Layla đâu?" Quế Chi nhìn quanh. Trì Tuyết giả vờ nhỏ một giọt nước.
“Tớ buồn đấy nhé, cậu mới gặp chị ấy một ngày đã bám dính chị ấy như vậy rồi. Chị ấy mới về rồi."
Quế Chi bĩu môi, chạy sang ngồi cạnh Trì Tuyết, không biết cô mang theo gì mà khi để xuống nghe leng keng, Trì Tuyết tò mò nhìn vào trong, “Cậu mang theo gì vậy?"
Quế Chi nhìn túi xách của mình, rồi lấy bên trong một hộp ra, Trì Tuyết vừa nhìn qua đã biết là gì. Đấy là một hộp nhiều ngăn, đặt đủ thứ đồ linh tinh từ ngọc trai, đến đá màu, dụng cụ làm trang sức. Quế Chi đặt trên bàn, sau đó nói với Trì Tuyết.
“Tớ quyết định trở lại quãng đời sinh viên của mình".
“Níu kéo tuổi xuân à?” Quế Chi đã ra trường mấy năm rồi, bây giờ còn sinh viên gì nữa. Quế Chi lườm Trì Tuyết.
“Ai nói thế? Chị đây còn tươi xanh mơn mởn".
Trì Tuyết phì cười, "Rồi rồi. Cậu muốn học lại à?”
Quế Chi lấy ra một cài tóc rất tinh xảo, Trì Tuyết vừa liếc sang đã bất ngờ. Cài tóc khá mỏng, màu đen. Có một nhánh Trì Tuyết cuốn lấy từ gốc lên tới nửa cài. Mặt Trì Tuyết nhỏ nhắn, cài trên tóc làm nổi bật tóc dài của Trì Tuyết. Trì Tuyết vừa nhìn đã say mê. Quế Chi đưa nó cho Trì Tuyết.
"Tớ làm lâu rồi, nhưng giờ mới có dịp đưa cậu"
Trì Tuyết bất ngờ, "Tặng tớ".
"Chứ sao nữa. Cài lên tớ xem đi".
Quế Chi cài lên tóc Trì Tuyết, vừa lòng nhìn mấy hoa ôm lấy mái tóc suôn dài của cô bạn. Trì Tuyết sờ một chút, gật đầu.
“Cảm ơn cậu".
“Tớ định đăng kí học thiết kế trang sức. Tớ muốn sống cuộc đời của mình, cho dù khó khăn thế nào cũng phải thực hiện mơ ước của bản thân".
”.” Trì Tuyết không mấy bất ngờ, cho dù Quế Chi chưa học, nhưng từ khi quen Quế Chi đã thấy Quế Chi rất khéo tay, lúc thi đại học, Trì Tuyết cũng nghĩ Quế Chi sẽ theo ngành này. Chẳng biết cuối cùng sao vẫn đăng kí vào trường báo chí. Quyết định của Quế Chi liên quan đến những người xung quanh không ít thì nhiều, Trì Tuyết còn không chắc Quế Chi đã từng sống vì bản thân hay chưa.
“Được, cậu muốn làm gì hãy làm nấy đi".
Trì Tuyết không hiểu nhưng vẫn ủng hộ Quế Chi vô điều kiện. Quế Chi gật đầu, bật cười.
"Không uổng công tớ thương cậu"
Quế Chi lấy ra thêm vài đồ thủ công nữa, Trì Tuyết nhìn cô có vẻ vô tư không chút âu sầu, nhịn không được hỏi, “Cậu đã nói với anh Minh chưa?”
“Tớ đi học, nói với chú ấy làm gì?"
Quế Chi rũ mắt, không hứng thú mấy với mấy viên đá xanh nữa, chuyển sang mấy viên màu đỏ rực như máu. Trì Tuyết nhìn cô một lúc lâu, mới thở dài, "Cậu rất nghe lời chú cậu, tớ còn tưởng anh ấy nói a cậu sẽ không làm b".
Quế Chi gật đầu, trước đây thì đúng là vậy thật. Cô đặt mấy dụng cụ đính hạt trên bàn, đặt một viên đá đỏ trên đấy rồi ấn nhẹ.
"Bây giờ chú ấy nói a, tớ sẽ làm a lũy thừa cho cậu xem."
"." Có lẽ đây là giai đoạn tuổi dậy thì. Trì Tuyết thở dài thườn thượt, cô bắt đầu suy nghĩ về việc sau này có nên cho con mình tiếp xúc với Quế Chi nhiều hay không, nhân tố bất ổn như thế thật khó lòng kiểm soát mà.
Minh trằn trọc cả đêm không ngủ, buổi sáng vừa tỉnh dậy đã chạy đến phòng Quế Chi. Anh mở cửa phòng ra chỉ thấy toàn bộ ngăn tủ kéo ra hết, vali nhỏ của cô cũng không thấy đâu. Minh thoáng sững sờ, sau đó là hoảng hốt. Minh lật đật chạy vào, mở tủ đồ ra xem. Bên trong còn nguyên vẹn, không thiếu một bộ quần áo nào, Minh mới thở phào một hơi.
Sự trống rỗng trong lòng dần được lấp đầy lại, quyết định kia càng thêm chắc chắn hơn. Minh nhìn thoáng qua tủ đồ, lướt thấy hộc tủ đồ dùng cá nhân của Quế Chi, trên gương mặt hơi đỏ, vội đóng sập cửa lại. Anh quýnh quáng ra ngoài, lúc đi còn đụng trúng chậu cây xương rồng, Minh không buồn quay lại, chậu cây ngã lăn lốc trên đất, người giúp việc thấy vậy vội vàng chạy đến dọn dẹp. Cô ấy ngẩng đầu nhìn bóng dáng chạy trối chết của Minh, không biết hôm nay có chuyện gì.
Minh vào trong phòng làm việc, chẳng lâu sau Thanh Lam đã đến. Cô không gõ cửa, đi thẳng vào văn phòng như chốn không người. Chuyện hai người đính hôn, trong tập đoàn hầu như ai cũng biết. Thanh Lam không cần nhìn ai, cứ vậy đi thẳng vào trong, trong lòng vui như trẩy hội. Cảm giác tất cả đều cúi đầu gọi tên mình thật kì lạ, đây mới là cảm giác cô mong đợi bấy lâu.
Thanh Lam nhìn lên người đàn ông sau bàn nọ, hồi hộp không thôi.
"Đến rồi à?" Minh không ngẩng đầu lên, giọng nói không có chút cảm xúc nào. Thanh Lam nghe giọng anh xa lạ, cảm giác là lạ.
Đối diện với Minh, cô lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Có lẽ trước giờ trong tình yêu này, cô chưa bao giờ được anh đặt ở vị trí ngang hàng. Hôm nay cũng thế... Thanh Lam điều chỉnh lại cảm xúc, ờ thật khẽ. Minh như đang lựa lời nói, cũng có khi chưa nghe rõ giọng cô, Thanh Lam đánh bạo gọi, "Sao vậy?"
“Hôm nay tôi tìm em đến có việc muốn nói với em".
Minh rất nghiêm túc, Thanh Lam bị sự nghiêm trang này ảnh hưởng, trong lòng càng hoang mang hơn. Trực giác của phụ nữ mách bảo cho cô, những điều sau đây cô không thích nghe. Thanh Lam đoán được lờ mờ sau đó chắc chắn có liên quan đến cháu gái bé bỏng của anh, rũ mi lắng nghe.
"Được, anh nói đi"
Minh thong thả kí một trang giấy, rồi chống cằm nhìn Thanh Lam.
“Thanh Lam”
Không khí giữa họ rung khẽ lên, tấm màn ngăn cách như tan đi theo giọng nói anh.
"Em đây?" Thanh Lam bất ngờ, giọng nói nhuộm sự e ấp chính cô cũng không nhận ra.
“Chúng ta hủy hôn đi".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT