Trong nhà mới của Trì Tuyết muốn gì cũng có, nên mọi người quyết định cắm trại tại chỗ. Xung quanh rừng núi chập chùng, rời xa thành phố tấp nập, là một nơi thích hợp nghỉ dưỡng. Quế Chi lôi ghế ra ngoài sân đánh đu, Trì Tuyết cũng ngồi kế bên cô bóc hạt. Layla đề xuất nướng thịt, nhưng cô chắc chắn không động tay vào, nên giao hết chuyện cho Kỷ Nhiên và Hải Đăng, mình cũng đi theo bọn Trì Tuyết nói chuyện phiếm.
Layla chỉ gặp Quế Chi hai lần, nhưng giữa họ không hề có gì ngại ngùng. "Bởi vì cái gì cũng thấy rồi, còn ngại ngùng gì nữa, Quế Chi nhỉ?"
“...” Quế Chi nhớ đến lần say rượu, muốn đưa tay cào tóc, cô yếu ớt vươn tay bấu chặt áo của Layla.
"Em van chị, chị hãy quên chuyện đó đi được không?"
Trì Tuyết không hiểu sao cả, "Chị Layla gặp Quế Chi rồi à?”
Layla gật đầu, nụ cười vẫn còn tươi tắn chưa nhạt phai.
“Trước đây có một lần Quế Chi uống rượu say, chị lo tên cầm thú Hải Đăng làm gì Quế Chi nên chạy đến giúp em ấy thay đồ tắm rửa”.
"..." Quế Chi nuốt nước miếng, bảo sao hôm sau mình mặc đồ khác, cả người khoan khoái dễ chịu... Cô lúng túng lí nhí, “Cảm ơn chị đã giúp em."
Trì Tuyết chưa tiếp xúc với Layla nhiều, nhưng cách sống của cô ấy vô tư tự nhiên, làm người đối diện sinh ra thiện cảm. Layla thích Quế Chi thật, điều này Layla không thèm giấu diếm, từng cử chỉ đều thể hiện cô rất thích cô bé này. Trì Tuyết ngồi xem Layla đưa nước cho Quế Chi, khẽ nói.
"Em gặp chị lâu hơn mà chị chỉ quan tâm Quế Chi, đau lòng ghê".
“Thôi nhé, sắp làm mẹ rồi còn đi ghen với tớ".
Quế Chi hất cằm, tự nhiên ôm cánh tay Layla. Cô không có anh em gì, bố mẹ không kề cận, nên ai tốt với cô, cô đều nhận ra. Layla hợp ý cô, cô không tiếc tình cảm của mình làm gì.
Layla nghe vậy chỉ cười, "Được rồi, lại đây để chị thương hai cưng".
Trì Tuyết ngơ ngác nhìn Layla nâng cầm cô lên làm động tác hôn, Quế Chi nhìn vậy bật cười. Đến khi Kỷ Nhiên ra ngoài, đã thấy ba cô gái chơi vui đến quên cả trời đất.
"Nướng thịt xong rồi, mọi người ra sau đi”.
“Xong rồi à? Ôi, đói chết mất.”
Quế Chi đứng phắt dậy chạy ù vào trong Trì Tuyết đi chậm theo, vừa vào vườn đã thấy bàn tiệc giữa trời. Xung quanh có mấy người dọn ghế, giữa bàn có một chai rượu vang đỏ.
Hải Đăng đặt thịt nướng xuống, Quế Chi không thèm khách sáo chọn một ghế ngồi xuống, Trì Tuyết đến ngồi rồi, Hải Đăng thấy bên cạnh Quế Chi còn trống nên định ngồi vào, thì Quế Chi đã kéo ngay tay Layla xuống. “Chị ngồi đây này."
Layla hơi bất ngờ, nhưng Quế Chi kéo xuống nên cũng theo đà ngồi xuống theo. Hải Đăng thấy vậy cũng đành ngồi kề Layla. Quế Chi nháy mắt với Layla, "Chị ăn đi.”
“. ” Layla không biết cô bé này biết được tới đâu, nhìn Hải Đăng ngồi kế mình, ngập ngừng một chút rồi cũng gắp thịt nướng bỏ vào chén anh. Hải Đăng đang rót rượu cho Kỷ Nhiên, nhìn thấy thịt nướng hơi mỡ, lẳng lặng nhìn Layla... Quế Chi ba một cái.
"Chị nha, chị gấp cho mình anh ấy nhé. Em còn đang đợi nè".
Giờ người mù cũng nhìn ra Quế Chi cố tình gán ghép, Hải Đăng thấy trong lòng đầy phức tạp. Hôm qua anh đã nói rõ như vậy, nhưng Quế Chi vẫn... miếng thịt lúc này chợt mất vị, anh thích thịt mỡ, ngoài Layla ra, chắc chẳng có người thứ ba biết. Nhưng Hải Đăng không ăn miếng ấy, nguyên buổi tiệc chỉ ăn những thứ tự tay mình gắp.
Layla ngồi kế anh, dĩ nhiên biết điều đó, chạnh lòng không gắp cho anh nữa, chuyên tâm rót rượu.
"Trì Tuyết không uống được, nên uống nước trái cây đi. Quế Chi thì sao?"
Trì Tuyết đang ăn thịt Kỷ Nhiên cắt, gật đầu đưa ly.
“Em cũng muốn uống rượu nho."
Kỷ Nhiên cầm ly cô, rót cho cô một cốc nước.
"Không được, em chỉ được uống nước thôi”.
”.” Trì Tuyết bĩu môi, chấp nhận uống nước. Quế Chi đưa ly ngay sang, "Chị rót cho em đi".
Layla đang đà rót cho Quế Chi, đã nghe anh hướng về phía mình, "Layla, em không biết cô ấy chưa bình phục à, còn rót rượu cho cổ nữa?”
Hải Đăng trong ấn tượng Quế Chi chắc là một kẻ lắm tật không có tài. Lúc nào cũng lông bông, mở miệng thì toàn chọc cô điên tiết, nhưng anh chưa bao giờ nghiêm khắc tỏ vẻ khó chịu với cô bao giờ. Layla hơi run tay, lo lắng nhìn Quế Chi.
"Chị xin lỗi, hay em đừng uống nữa".
Quế Chi nhìn thấy Layla như vậy, liếc Hải Đăng rồi cứng rắn đáp.
"Em muốn uống, chị rót đi.”
“Không được."
Hải Đăng nói, Layla trước đây làm đàn em dưới trướng anh, dĩ nhiên vẫn có lòng sợ hãi anh. Lúc này hơi run tay, Quế Chi đưa ly ra, chẳng hiểu sao đụng trúng bàn, Layla đang nghiêng chai nên rượu đổ hất lên váy Quế Chi.
Layla phản ứng rất nhanh, vội dựng thẳng chai, Quế Chi hơi bất ngờ cũng đứng dậy khỏi ghế, nhưng rượu đã ướt gần hết váy cô. Kỷ Nhiên gọi người đưa khăn cho Quế Chi, Hải Đăng chạy sang bên Quế Chi cầm khăn lau giúp cô.
“Arian, Em có sao không?”
Quế Chi nhướn mày, nhìn thấy Layla đang hơi lơ đãng đứng sau. Trong ánh mắt, có cảm xúc mà Quế Chi đã gậm nhấm đến nhuần nồng những năm qua. Hải Đăng lo lắng cho Quế Chi, lau giúp cô xong quay đầu nói với Layla.
"Em làm gì vậy? Có chai rượu cũng cầm không xong à?"
"Em..."
Layla chưa kịp nói, Hải Đăng đã quát lên.
“Em muốn thấy Arian xấu mặt phải không? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không thích em, trước đây không có Arian không thích em, thì sau này có cô ấy sẽ không bao giờ thích em. Em muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa em mới chịu hiểu đây?”
Layla nhìn Hải Đăng cáu giận, chẳng ai chấp nhận nổi người mình thương bảo vệ cô gái khác ngay trước mặt mình cả. Layla hơi tái mặt, ánh mắt xanh dương nhìn chăm chăm anh.
“Em cái gì mà em? Nếu em thấy không vừa lòng tôi và Arian như vậy, thì mau về nước đi. Ở đây không cần em, tôi không hoan nghênh em, em đừng tự mình đa tình cho mình là đúng nữa. Mai về nước đi".
Layla lặng im không nói được tiếng nào, Kỷ Nhiên hơi nhướn mày.
"Hải Đăng."
Giọng anh có ý cảnh cáo, Hải Đăng mới nhìn về phía Trì Tuyết đang đứng cạnh Quế Chi. Trì Tuyết đang nhìn hai người, cũng có vẻ không hài lòng nhưng không nói ra. Quế Chi lau rượu một hồi không lau ra, nhưng cô chẳng buồn bận tâm về váy của mình, ngược lại nói với Hải Đăng.
“Hải Đăng, tôi nói rồi. Tôi không phải Arian. Tôi là Quế Chi. Nguyễn Quế Chi".
Quế Chi khá nhỏ con, bọc trong khăn tắm càng có vẻ yếu ớt. Nhưng ánh mắt cô lúc này rất kiên định. Cô nhìn về Layla đứng sau Hải Đăng, cô hiểu thế nào là yêu thầm một người, nên Layla mới hợp ý với cô như vậy, đây là đồng cảm.
Chú cô từ chối cô ra sao, Hải Đăng tổn thương Layla thế nào, có lẽ chẳng khác gì nhau. Layla đứng sau Hải Đăng, nhiều người nhìn họ như vậy, cho dù mạnh mẽ đến đây vẫn không thoải mái. Cô quay người chạy biến đi.
“Chị Layla".
Quế Chi gọi với theo, đi sang Hải Đăng ngẩng đầu nhìn anh.
“Hải Đăng, chị ấy thích anh, chị ấy chấp nhận tổn thương, nếu anh không thương chị ấy, không có nghĩa anh có quyền tổn thương chị ấy. Như vậy ác lắm".
Quế Chi lướt sang Hải Đăng, chạy biến đi theo hướng Layla vừa đi. Trì Tuyết không có lập trường trong chuyện này, nên chọn cách không nói gì. Chỉ có Kỷ Nhiên đi sang Hải Đăng.
“Anh hơi quá đáng rồi. Layla không cố ý đâu, chỉ là run tay thôi. Anh cũng biết tính Layla, nếu cô ấy đã ghét ai, cô ấy sẽ không ngại cả thế giới biết cô ấy ghét người đó, không cần làm chuyện kiểu này".
Hải Đăng nắm chặt tay, vò tóc bứt tai. Kỷ Nhiên nhìn thấy Hải Đăng vậy cũng chẳng quan tâm anh nữa, kéo cô vào trong nhà.
"Ngoài này gió lớn lắm, em vào nhà đi".
"Nhưng mà... còn Hải Đăng thì sao?"
Trì Tuyết ngập ngừng, Kỷ Nhiên hất cằm.
"Để anh ta ở đó hưởng gió đi, lúc này anh ta cần yên tĩnh ngẫm lại, chúng ta đừng làm phiền anh ta".
Đến khi tất cả đi hết rồi, Hải Đăng mới ngồi phịch xuống ghế. Chuyện yêu thầm, Quế Chi không biết, anh cũng thấm thía. Bởi vì thấm thía, nên thà tàn nhẫn từ đầu, còn hơn nặng nợ về sau. Đôi khi chưa từ bỏ, là vì nhận chưa đủ tổn thương mà thôi.
Hải Đăng nhìn về phía Layla chạy đi, không biết đang suy nghĩ gì. Kỷ Nhiên có lẽ nói đúng, anh cần hưởng gió lạnh một chút để ngẫm lại... Ngẫm gì, chắc có mình anh biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT