Người đáng lẽ không nên xuất hiện lại ở đây, nếu anh còn chưa rời khỏi, chắc hẳn sẽ cảm thấy kinh ngạc không ngớt. Quyên đứng từ xa nhìn về phía Trung, khóe môi hơi mỉm cười, nhưng quen Quyên, ai cũng biết cô ta đang chẳng mấy hài lòng.

“Trung, sao mày dám bắt tao?"

Trung không còn gì để mất, ngay cả vợ Kỷ Nhiên gã còn dám bắt, Quyên thì đã là gì. Gã chống tay đứng dậy, lạnh lùng nhìn Quyên.

“Mày lợi dụng tao đối phó với vợ thằng Nhiên, tao chỉ tặng mày chút quà thôi. Người ta nói, có qua có lại mới toại lòng nhau mà”.

Quyên trừng mắt nhìn Trung, liếc sang Trúc bên cạnh chẳng có mấy cảm xúc. Trái hẳn với tính cách chảnh chẹ của Quyên, lúc này cô như một người khác, nhìn xuống Trung đang nằm trên đất.

“Cuối cùng mày vẫn không giết được mẹ con nó. Đàn ông mà hèn".

Quyên nhìn sang Trúc, thầm mắng Trúc ngu. Cô ta báo tin cho gã, đã đưa cho Trúc gợi ý, vậy mà không làm Trì Tuyết sứt mẻ chút nào. Trung nằm trên đất không động đậy, gã càng lúc càng mất máu nhiều hơn, không hơi đâu mà đôi co với Quyên. Khóe môi Quyên khẽ nhếch lên, đã đá Trung.

Trung rên hừ hừ, dường như sắp lâm vào hôn mê. Bấy giờ, cô ta mới nói với người đi cùng.

"Mang đi".

Một nhóm người đi vào nhanh như gió, lôi kéo Trúc đi, rồi vác Trung lên người. Sau tất cả, kho hàng lại lâm vào im lặng. Trên đất chỉ còn mấy vệt máu dài báo hiệu nơi đây từng xảy ra một vụ đụng độ đâm chém nhau.

***

Bệnh viện, số phòng 502.

Kỷ Nhiên lờ mờ tỉnh dậy trong mùi thuốc sát khuẩn gay mũi, vết thương đã được cầm máu, đầu óc như người đi trên mây.

Kỷ Nhiên nhìn khắp một lượt trong phòng nhỏ, đến bàn giữa phòng, Hải Đăng đang nằm gục trên ấy. Kỷ Nhiên cố gắng chống người ngồi dậy, Hải Đăng nghe tiếng mở mắt nhìn sang. Anh chạy nhanh đến đỡ người Kỷ Nhiên, chống anh ngồi tựa vào gối đằng sau.

Kỷ Nhiên ngồi vững rồi, nhìn Hải Đăng hỏi.

“Trì Tuyết đâu? Cô ấy có sao không? Có bị thương gì không?”

Hải Đăng nhìn anh, thầm than trong lòng hết cứu.

"Cô ấy không sao, đứa trẻ cũng không có vấn đề gì. Cậu không lo thân cậu đi, mở mắt là Trì Tuyết, Trì Tuyết."

Kỷ Nhiên nghe thấy cô ấy không sao, gánh nặng trong lòng nhẹ bằng đi.

Anh tựa vào gối, khi này mới có cảm giác mệt mỏi. Mấy ngày căng thẳng đến ăn không ngon ngủ không yên, cuối cùng cũng khuây khỏa.

"Anh chưa có vợ, anh chưa hiểu cảm giác của tôi".

Người chưa có vợ như Hải Đăng trừng mắt nhìn Kỷ Nhiên, đưa anh một ly nước lọc.

"Uống đi, có sức mà nói xàm".

Kỷ Nhiên nhận lấy, uống một ít rồi để sang cạnh.

"Cô ấy đâu?" Trì Tuyết đưa Kỷ Nhiên đến bệnh viện, sau đó khi anh sắp tỉnh thì về nhà nghỉ ngơi. Dù sao cô vẫn đang có thai, hai ngày trải qua đủ cung bậc cảm xúc, nên không thể ở đây chờ Kỷ Nhiên. Cho dù Kỷ Nhiên có dùng lí lẽ thế nào biện minh cho Trì Tuyết, nhưng không thấy cô trong phòng, anh vẫn có phần thất vọng.

Hải Đăng trả lời.

“Về nhà ngủ rồi. Cậu hôn mê một đêm rồi. Mất máu, vết thương nhiễm trùng nhẹ. Cậu không cần mạng nữa rồi?"

Hải Đăng là bạn Kỷ Nhiên, cho dù Trì Tuyết có là vợ bạn mình đi nữa, Hải Đăng vẫn nghiêng về Kỷ Nhiên hơn một chút. Cho dù anh biết, nếu anh rơi vào trường hợp ấy, anh vẫn sẽ làm như Kỷ Nhiên.

Kỷ Nhiên quả đúng là tâm linh tương thông, câu trả lời như Hải Đăng dự liệu trước.

"Cô ấy có thai, tôi là chồng không bảo vệ cô ấy thì ai bảo vệ? Vợ con mình còn lo không xong thì làm lớn làm quái gì."

Hải Đăng không nói, khoanh tay ngồi nhìn Kỷ Nhiên.

Thành thật mà nói, Trì Tuyết không ở đây cũng khá ổn, vì Kỷ Nhiên vẫn chưa biết phải giải thích với cô thế nào. Anh cúi đầu, nhìn ra cửa sổ đầy ánh nắng. Từ khi có chỗ đứng nhất định ở đất này, Kỷ Nhiên bỗng thích nắng. Anh thích cuộc sống của mình có thể ra ngoài ánh sáng, chứ không phải gắn liền với những trận đòn roi hay độc thần kinh.

"Vậy cậu có... đại ca..."

Kỷ Nhiên nhìn Hải Đăng, anh biết Hải Đăng đã thắc mắc chuyện này lâu lắm rồi. Nghĩ đến chuyện này, Hải Đăng lại vò tóc, gương mặt ủ rũ không thôi.

“Đêm ấy đại ca muốn vào phòng kín N, đối tượng chỉ định... là tôi".

Hải Đăng nhớ lại gương mặt có vết sẹo dài cắt ngang mắt phải của đại ca, trí nhớ anh rất tốt, đến cả bộ áo đen của đại ca có một vết sứt chỉ, anh còn nhớ rõ.

“Nhưng cậu đi thay tôi".

Hải Đăng hít sâu.

"Tôi biết đó là nghi thức của chúng ta, nhưng cậu đi thay tôi... Tôi mong cậu trở ra lành lặn, nhưng cũng mong đại ca sẽ... Tôi cứ nghĩ anh ấy sẽ giả chết sang nước ngoài định cư như đời trước, nhưng không... anh ấy lại quyết định công bằng".

“Tội gì".

Hải Đăng hít sâu, Kỷ Nhiên lắc đầu.

“Anh không cần tự trách, tôi muốn thế lực của đại ca. Nên tôi mới đi vào đấy, không phải vì anh".

Thật sao? Hải Đăng nhướn mày, không vạch trần anh. Anh chỉ nghiêng đầu đi nhìn vào bức tường trắng đối diện. Nếu không phải vì anh, Kỷ Nhiên chắc chắn sẽ không lựa chọn đối đầu với đại ca. Dù sao, đại ca cũng là người nâng đỡ anh từ một người không quyền thế, đến nỗi thế lực anh ta gây dựng cũng đưa cho Kỷ Nhiên.

“Vậy chuyện trong phòng kín N là thế nào? Đại ca để gì lại cho Trung?"

“Tôi không biết."

Kỷ Nhiên thật sự không rõ, anh chỉ có trách nhiệm truyền tin, còn về phần trong đó là gì, anh chưa từng tò mò đến tìm.

Hải Đăng không nói nữa, đề tài này khiến cả hai không mấy thoải mái.

"Cậu còn phải ở viện thêm vài ngày nữa, cậu tính giải thích thế nào với Trì Tuyết?"

Đây mới là nỗi lo âu lớn nhất của anh. Anh biết ngay từ đầu, lừa dối đã là sai. Tất cả những lời nói dối của anh dù có ý tốt thế nào, sai vẫn hoàn sai. Một lời dệt nên rồi, kéo thêm rất nhiều lời nói hệ lụy theo đấy. Đến bây giờ, anh không biết nên giải thích thế nào với Trì Tuyết. Cô ấy là người dịu dàng, nhưng cố chấp với những nguyên tắc của bản thân.

Kỷ Nhiên không biết nên nói thế nào.

"Cô ấy có tha thứ cho tôi không?"

Hải Đăng nhìn Kỷ Nhiên, chưa bao giờ thấy Kỷ Nhiên lộ vẻ yếu đuối như vậy. Tuy từ yếu đuối này có vẻ không hợp với Kỷ Nhiên, nhưng Hải Đăng không tìm ra một từ ngữ nào khắc họa rõ hơn Kỷ Nhiên lúc này cả.

Đây là tình yêu sao? Nếu thật như vậy, nó biến đổi một con người, đày đọa họ đến mức này. Hải Đăng cảm thán, lắc đầu. Chẳng thà đừng gặp gỡ, sẽ không có đau thương. Trong lòng cảm thán không dứt, tự niệm mình nên tránh xa tình cảm, nhưng Hải Đăng vẫn suy nghĩ thấu đáo, rồi nói: "Cô ấy sẽ tha thứ thôi".

Kỷ Nhiên nhìn Hải Đăng, có lẽ người ngoài cuộc tỉnh táo, kẻ trong cuộc u mê, nên mới không rõ ràng.

“Cho dù cô ấy không tha thứ, cậu sẽ từ bỏ chứ?"

Kỷ Nhiên lắc đầu.

“Không bao giờ”.

“Ừ, người như chúng ta, vốn không nên có người nhà, không có liên can gì đến ai. Thì mới có thể suốt đời không có ai nắm được điểm yếu của bản thân. Cậu biết rõ cậu và Trì Tuyết thuộc hai thế giới khác nhau, cô ấy chỉ thích hợp nuôi trong nhà, bảo vệ khỏi phong sương bão táp, không thích hợp cùng cậu lăn trong giới tốt xấu lẫn lộn”.

Anh siết tay, vết thương nhói đau. "Đúng vậy."

Họ thuộc hai thế giới, ngỡ chẳng bao giờ có điểm chung. Nên khi ấy, Kỷ Nhiên mới không dám tiến lên. Nếu không có lần ấy, anh cũng sẽ để chuyện trôi qua như thế, không có chất xúc tác ấy, chắc chắn anh sẽ không thử đến gần Trì Tuyết. Hơn ai hết, anh biết cô thuộc về nơi nào.

Hải Đăng lẳng lặng nói tiếp.

“Nhưng bây giờ đã khác rồi, cô ấy có thai với cậu, cô ấy chấp nhận được con người của cậu. Phụ nữ dễ mềm lòng, có lần một sẽ có lần hai."

“Thật sao?" Kỷ Nhiên ngây thơ hỏi.

Hải Đăng bất ngờ, gật đầu chắc chắn Kỷ Nhiên có vẻ như bám trụ vào hy vọng mong manh này, nên biểu cảm cũng thoải mái hơn. Hải Đăng lắc đầu.

“Tình là bể khổ..."

Kỷ Nhiên nhìn Hải Đăng cảm thán như ông cụ non, khóe môi hơi cong.

“Anh đang nói anh đấy à?"

“Tôi làm gì có tình mà khổ?"

Hải Đăng ngơ ra.

“Layla thì sao? Người ta theo anh lâu vậy, còn bảo không có tình".

“Tôi không thích cô ấy!"

Hải Đăng trả lời ngay. Anh cười cười nhìn Hải Đăng, bên cạnh Hải Đăng một cô gái không dừng quá được một đêm. Hải Đăng lăng nhăng thật, nhưng chưa bao giờ có mối quan hệ yêu đương với ai. Trong băng đảng cũng chỉ có mình Layla ở cạnh anh ta lâu như thế, chính Hải Đăng có lẽ cũng không nhận ra tình cảm của bản thân. Kỷ Nhiên rất vui nếu thấy anh em mình u mê như thế, nên không nói một câu nào cả.

Hải Đăng nhanh chóng nói vội.

“Hơn nữa, tôi tìm thấy Arian rồi."

“Arian? Vợ chưa cưới của anh?"

Kỷ Nhiên khá ngạc nhiên, Arian là cháu gái duy nhất của James. Cũng là đối tượng kết hôn của Hải Đăng từ thuở lọt lòng. Nếu hay tin này, có lẽ ông nội của Hải Đăng sẽ cười không khép miệng được.

“Ở đâu? Tại sao anh tìm được".

“Là Quế Chi".

"Quế Chi?" Kỷ Nhiên bất ngờ, sau bất ngờ lại chấp nhận rất nhanh. Bảo sao anh có cảm giác đã gặp Quế Chi ở đâu, ra là vì lí do này.

“Anh tính sao?”

“Tất nhiên là nói cho cô ấy".

Kỷ Nhiên nhìn Hải Đăng, "Với Layla”.

"Tôi đã bảo không thích cô ta".

Hải Đăng gào thét, đứng phắt dậy đi ra khỏi cửa đóng rầm lại. Kỷ Nhiên ngồi nhìn dáng vẻ giận run người của Hải Đăng, lắc đầu một thoáng.

Anh nhắm mắt lại, cầm điện thoại định gửi tin nhắn cho Trì Tuyết, nhưng rồi chưa kịp ấn send đã vội xóa đi.

Anh mở ảnh chụp ra, bên trong có hơn năm tấm ảnh. Kỷ Nhiên mở một tấm ra, bàn tay lướt nhẹ trên ảnh, vẽ theo khuôn mặt của cô gái ấy.

Rất nhẹ rất êm, môi mấp máy vài từ.

Xin lỗi, chỉ lần này nữa thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play