Mãi cho đến khi đệ tử Thời gia đến truyền lệnh của gia chủ rời khỏi, trên hành lang, Tuyết Vãn mới hoàn hồn lại.

“Tin tức về đại hôn?” Tuyết Vãn kinh ngạc quay đầu lại, “Tiểu tiên tử, cô thật sự muốn kết hôn với Yến Thu Bạch à? Trước đây khi nghe người của Thời gia nhắc tới, ta còn tưởng đó chỉ là kế hoãn binh của Huyền Môn thôi đấy?”

Mặc dù đang hỏi Thời Lưu, nhưng ánh mắt của Tuyết Vãn lại bay về phía Phong Nghiệp.

Thời Lưu hơi ngập ngừng, gật đầu: “Ừ, đúng thế.”

Tuyết Vãn tiến lên phía trước vài bước, kéo nàng ra khỏi Phong Nghiệp để đến bên cạnh mình: “Vậy vị ‘chủ nhân’ này của cô, hắn cũng đồng ý à?”

Thời Lưu bình tĩnh đáp lại: “Đây chính là mệnh lệnh của chủ nhân.”

“.......?”

Tuyết Vãn ngờ vực quay đầu lại, nhìn Phong Nghiệp với ánh mắt “Đầu óc hắn có vấn đề gì không”.

Hiếm khi Phong Nghiệp không so đo với nàng.

Cho dù Tuyết Vãn với Thời Lưu nói chuyện nhỏ như thế nào thì cũng dễ dàng lọt vào tai hắn, khiến hắn nghe rõ ràng. Chỉ là sau khi đệ tử Thời gia truyền lệnh kia đi, hắn bỗng trở nên cáu kỉnh một cách khó hiểu —— Rõ ràng mọi chuyện đều phát triển theo kế hoạch của hắn mà.

Phong Nghiệp không thể tìm được nguồn gốc gây ra sự bực bội này.

Thế là mất đi hứng thú trêu đùa dọa nạt quả lựu nhỏ, Phong Nghiệp hơi xoay người, không chào hỏi gì mà trở về phòng một mình.

Nhưng cũng không không thể ngăn lại lời của hai người trên hành lang truyền đến từ bên ngoài cửa sổ.

“Tiểu tiên tử, đại hôn ký kết khế ước đạo lữ của cô và Yến Thu Bạch tổ chức vào khi nào vậy? Đến lúc đó ta nhất định sẽ tham gia.”

“Vẫn chưa quyết định.”

“Hả? Nhưng chẳng phải ba ngày sau thông truyền thiên hạ chuyện hai ngươi kết hôn sao? Có lẽ Huyền Môn sẽ không để quá lâu đâu nhỉ?”

“Ừm, chắc trong vòng một hai tháng thôi.”

“Chao ôi, gấp gáp quá, ta còn chưa kịp chuẩn bị quà mừng đám cưới cho cô.”

“Không cần đâu…”

Phong Nghiệp đứng trước góc tường trong phòng, cụp mắt xuống lắng nghe cuộc trò chuyện bên ngoài.

Hắn đang suy nghĩ xem có nên ra ngoài nói với thánh nữ Thiên Cơ Các không biết sống chết kia biết rằng không cần chuẩn bị lễ vật gì cả, bởi vì đại hôn ký khế ước đạo lữ kia không thể nào hoàn thành được.

Ma còn chưa quyết định xong, bên ngoài chợt vang lên tiếng kinh hô của thánh nữ ——

“À, ta nghĩ ra rồi!”

Cách nhau một bức tường, Thời Lưu đứng trên hành lang, bị vẻ kinh ngạc mừng rỡ của Tuyết Vãn làm cho ngơ ngác, nàng khó hiểu hỏi: “Nghĩ ra gì vậy?”

“Quà mừng.”

Tuyết Vãn cười tủm tỉm, giơ tay lên vòng qua ôm lấy bờ vai gầy gò của tiểu tiên tử, đôi môi đỏ mọng kề bên tai của Thời Lưu, giọng nhỏ nhẹ như tiếng muỗi kêu: “Mấy năm trước ta bị phạt quét dọn Tàng Thư Các, đã từng nhìn thấy mấy quyển công pháp hợp tu dành cho đạo lữ, chúng nhất định là bảo bối cơ mật nhất của Thiên Cơ Các, hay là ta lấy một quyển tặng cho cô nhé?”

Thời Lưu không rành chuyện trăng gió, nghe thế nàng nghiêm túc lắc đầu: “Công pháp bí tịch tất nhiên là quà mừng tốt nhất. Nhưng nếu nó là cơ mật của Thiên Cơ Các vậy thì không cần đâu.”

“Uầy,” Tuyết Vãn vỗ vai Thời Lưu, “Món đồ chơi kia nhất định là do Tuyết lão đầu lén lút giấu riêng, ta thấy ông ấy lớn tuổi rồi nên không dùng được nữa đâu, tặng cho tiểu đạo lữ mới đáng đồng tiền bát gạo chứ.”

“Nhưng cô nói nó là bảo bối của Thiên Cơ Các…”

“Dù sao sau này ta cũng là các chủ của Thiên Cơ Các, tặng vài quyển công pháp mà tông môn không dùng thôi mà, có vấn đề gì sao?”

“......”

Thời Lưu suy nghĩ một chút: “Cô nói, công pháp hợp tu của đạo lữ kia có phải rất có ích cho việc tăng cao cảnh giới không?”

“Đương nhiên rồi!” Tuyết Vãn nhẹ nhàng vỗ ngực, “Hơn nữa hoàn toàn không ảnh hưởng đến công pháp chủ tu của cô, làm ít ăn nhiều! Thế nào, cô có thích quà mừng này không?”

Nghe câu “làm ít ăn nhiều”, mắt của thiếu nữ hơi sáng lên, trịnh trọng gật đầu: “Được, cảm ơn cô nhé Tuyết Vãn.”

Tuyết Vãn cười như một tiểu hồ ly: “Đừng khách sáo, đừng khách sáo.”

Phía bên kia bức tường.

Sau khi nghe câu trả lời cuối cùng của thiếu nữ, ma đang dựa vào tường lười biếng xoay xoay ống sáo, môi hơi cong lên, cười nhẹ.

Nhưng ánh mắt lại sâu thẳm, hệt như màn đêm buông xuống.

Cuối cùng Yến Thu Bạch và Thời Ly cũng đến Thời gia trước khi trời tối hẳn.

Thời Lưu đang tu luyện trong phòng, nghe thấy Viên Hồi ở bên ngoài cửa gọi nàng, nên liền lập tức rời khỏi phòng, khiến Viên Hồi đứng ngoài cửa đang định gõ cửa tiếp giật thót cả tim: “Sư tỷ, tỷ, đột phá Hóa Cảnh rồi hả?”

“Còn một chút nữa.”

“Vậy sao tỷ lại bất thình lình xuất hiện trước mặt đệ vậy?”

“Lĩnh ngộ được chút ít tạo hóa chi lực, mặc dù chưa đột phá cảnh giới nhưng đã có thể thuấn di cự li ngắn.” Thời Lưu thuận miệng đáp, không cho Viên Hồi thời gian để hòa hoãn cảm xúc, “Đệ vừa nói nhóm của sư huynh đến đâu rồi?”

Viên Hồi nhớ tới chính sự: “Bọn họ đã vào Tử Giang Các rồi.”

“Ừm. Đệ đi cùng ta đi.”

“Tuân lệnh!”

Sau khi ra khỏi phòng, không sử dụng thuật độn thổ, thuật phi hành trong địa bàn của thời gia là sự lễ phép của lữ khách, Thời Lưu cũng không có gì gấp cho nên nàng dẫn Viên Hồi đi qua vài hành lang trong đình viện, cuối cùng cũng gặp nhóm của Yến Thu Bạch.

“Sư huynh.”

“Yến sư huynh!”

Thời Lưu và Viên Hồi một trước một sau dừng lại, nâng kiếm hành lễ với người dẫn đầu nhóm đệ tử Huyền Môn, Yến Thu Bạch.

Nhìn thiếu nữ đang đứng trước mặt, ánh mắt chập chờn của Yến Thu Bạch sau khi bước vào Thời gia từ từ bình tĩnh lại, nụ cười lắng đọng tựa như mặt hồ mùa xuân tĩnh lặng.

“Mấy ngày nay muội thế nào?”

Chưa từng nghe Yến Thu Bạch nói chuyện với ai mà không có xưng hô, Thời Lưu hơi ngạc nhiên đứng thẳng người lên: “Ừm, muội không sao… Bọn muội hữu kinh vô hiểm, còn sư huynh thì sao?”

“Trên đường đi gặp phải một ít mai phục gian xảo, vài sư đệ bị thương.” Yến Thu Bạch nói, ra hiệu với Viên Hồi, “Đệ dẫn các sư đệ về phòng nghỉ ngơi đi, đi đường suốt mấy ngày, bọn họ đều mệt cả rồi.”

“Tuân lệnh, sư huynh.”

Viên Hồi ngoan ngoãn hành kiếm lễ, sau đó ra hiệu bảo đệ tử sau lưng Yến Thu Bạch đi theo mình vào bên trong.

Yến Thu Bạch thu hồi ánh mắt: “Dường như tính cách của Viên Hồi trầm ổn hơn nhiều.”

Nhớ tới chuyện từ đầu đến cuối trên núi Ngọc Bi, Thời Lưu hơi tị hiềm, nàng chỉ nói qua loa vài câu, sau đó hỏi về vụ phục kích mà nhóm Yến Thu Bạch gặp trên đường.

Nghe nói Thời Ly bị thương không nhẹ, sắc mặt Thời Lưu hơi cứng lại: “Cô ấy được người của Thời gia đón về chủ các rồi à?”

“Đúng thế, được đón đi lúc ở dưới chân núi.” Yến Thu Bạch khẽ thở dài, “Lần này là huynh sơ suất, không chăm sóc tốt cho Thời Ly sư muội, khiến muội ấy phải chịu một kiếm.”

“.......”

Thời Lưu bỗng hơi thất thần.

Nàng nghĩ tới ngày ấy trên núi Ngọc Bi, linh lực của nàng cạn kiệt, chịu vô số vết thương, trọng thương sắp chết, nhưng sau khi tỉnh lại, mặc dù trên người vẫn còn thương tích, song, nội thương đã lành gần hết, hai ba ngày sau đã có thể vui vẻ thoải mái rồi.

Hiện tại nhớ tới, chắc hẳn là do Phong Nghiệp.

Nàng thậm chí còn chưa cảm ơn hắn.

“—— Sư muội?”

Giọng của Yến Thu Bạch kéo mạch suy nghĩ của Thời Lưu trở về.

Nàng vội ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt hơi bất đắc dĩ của Yến Thu Bạch: “Sư huynh vừa gọi muội à?”

“Sao muội lơ đễnh thế, lo lắng cho Thời Ly sao?”

“Không phải. Chỉ là Thời Ly giả thành muội, cho nên cô ấy bị thương là vì muội.” Thời Lưu ngập ngừng, “Muội nghĩ, muội nên đi thăm cô ấy một chút.”

“Cũng được, huynh đi cùng muội nhé?”

Thời Lưu nhíu mày, lắc đầu: “Sư huynh đi đường vất vả, nhất định thể chất và tinh thần đều mệt mỏi, huynh trở về phòng nghỉ ngơi đi. Muội nhờ đệ tử của Thời gia dẫn đường là được rồi.”

Trong mắt của Yến Thu Bạch chứa sự bất đắc dĩ, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu Thời Lưu: “Ừm, sư huynh nghe lời muội.”

“.......”

Thời Lưu hơi ngượng ngùng, nhưng lại không tiện né tránh.

Nàng đứng tại chỗ, chờ Yến Thu Bạch rời đi rồi mới xoay người đi ra khỏi Tử Giang Các.

Nơi ở của Thời Ly là lầu gác tựa như cung điện ở phía cực Tây của Thời gia, đó cũng là nơi ở của Thời Đỉnh Thiên và những vị nắm giữ quyền lực cốt lõi của Thời gia.

Mặc dù có người dẫn đường nhưng Thời Lưu vẫn mất tới một tuần hương mới đến được bên ngoài tiểu viện nơi Thời Ly sống một mình.

Người đưa tin đi vào thông báo, Thời Lưu chờ một lát, sau đó có đệ tử tạp dịch của Thời gia đến dẫn nàng vào trong, đi lên lầu hai của gác nhỏ.

Trong phòng ngủ chính ở buồng trong của nhà chính, Thời Ly mấy ngày không gặp đang ngồi trên ghế cạnh bàn, sống lưng thẳng tắp, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn cứng nhắc hất cằm lên.

“Cô tới đây làm gì?”

Thời Lưu cẩn thận quan sát nàng ấy: “Nghe sư huynh nói cô bị thương nặng nên ta đến thăm một chút.”

“Ta bị thương nặng hồi nào, chỉ chút vết thương cỏn con thôi.” Hàng mày của Thời Ly khẽ nhăn lại, giọng nói hơi nhẹ nhàng trầm thấp, “Chỉ là cả đường vất vả, không có thời gian điều tức nên lâu khỏi thôi.”

Ánh mắt của Thời Lưu tỏ ra chút khó hiểu, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước: “Bị thương là chuyện rất mất mặt à?”

“Hả?”

“Nếu không tại sao cô phải cố ý giả bộ như không có chuyện gì trước mặt ta?”

“Ta cố ý khi nào ——”

Thời Lưu giơ tay lên, chỉ về phía chăn được gấp lên một nửa trên giường: “Trước khi ta vào, rõ ràng cô đang nghỉ ngơi trên giường.”

“......” Thời Ly nghẹn lời.

Từ nhỏ đến lớn nàng ấy chưa từng nói dối, cũng không cần phải nói dối, ai ngờ chỉ mới thử một lần thế mà đã bị vạch trần triệt để như thế.

Đã vậy người này còn là người luôn áp đảo nàng ấy, Phong Thập Lục.

Thời Ly quay mặt đi, gương mặt càng lạnh như sương, song, có lẽ vì tức giận, hai gò má hơi đỏ lên, lộ ra một chút vẻ ngây thơ mà thường ngày không có.

Thời Lưu suy nghĩ một lát, chắc là cuối cùng cũng hiểu ra được nguyên do: “Ta cũng bị thương.”

“?”

Thời Ly ngờ vực dùng khóe mắt liếc nàng.

Có lẽ cảm thấy như thế thì nhìn không rõ lắm nên thẳng thắn quay mặt lại, chăm chú quan sát một lát.

Sau đó sắc mặt Thời Ly càng thêm nghiêm túc: “Ta không cần cô nói dối để an ủi.”

“Ta không giống như cô, thế này mà còn phải nói dối.” Thời Lưu nhẹ nhàng đáp lại.

“?” Thời Ly càng thêm xấu hổ, gò má càng đỏ lên, “Hơi thở của cô tràn đầy, linh lực cảnh giới rõ ràng có tiến bộ, làm gì giống với bị thương chứ?”

“An dưỡng ở Thời gia tốt lắm.” Thời Lưu bình tĩnh đáp, “Cho nên cô cũng điều dưỡng đi, mấy ngày là khỏi rồi, không có gì phải xấu hổ cả.”

“.......”

Thời Ly nửa tin nửa ngờ nhìn nàng.

Thời Lưu xác nhận Thời Ly không sao, lúc này mới yên lòng, nàng không có ý định quấy rầy nàng ấy nghỉ ngơi, vừa định nói lời từ biệt thì bỗng phát hiện điều gì đó nên quay đầu lại ——

Một hơi thở hùng hậu đang tràn vào lầu.

Chỉ một lúc sau, người nọ xuất hiện trong phòng.

Người có thể không kiêng dè gì thế này ở Thời gia, ngoại trừ tên ma nào đó thì đương nhiên chính là vị gia chủ của Thời gia này ——

Vừa trông thấy Thời Đỉnh Thiên, vẻ ấm áp và dịu dàng trên mặt Thời Lưu lập tức tan biến hết.

“Phụ thân?” Thời Ly ngạc nhiên, “Sao ngài lại đột nhiên đến đây vậy?”

Không đợi Thời Đỉnh Thiên mở miệng, Thời Lưu xoay người lại, lạnh nhạt nói với Thời Ly: “Nếu cô không sao, vậy ta đi trước đây.”

Thời Ly bất ngờ, chỉ cảm thấy đột nhiên bầu không khí trong phòng trở nên rất kỳ quặc, nàng ấy không hiểu gì mà gật đầu.

Nhưng Thời Lưu còn chưa kịp đi bước nào, Thời Đỉnh Thiên đã chậm rãi lên tiếng: “Đi vội như vậy làm gì?”

“......”

Thời Lưu dừng lại.

Thời Ly càng ngạc nhiên hơn, nàng ấy nhìn phụ thân, rồi lại nhìn Thời Lưu.

Nàng ấy hơi ngập ngừng: “Phụ thân, vị này chính là sư muội Phong Thập Lục của con, người biết mà nhỉ? Muội ấy, ừm, tính cách có chút kỳ lạ, không câu nệ tiểu tiết, lúc ở Huyền Môn thì đã như vậy rồi.”

“Con có biết nó là ai không mà nói đỡ cho nó?” Thời Đỉnh Thiên khẽ nhướng mày.

Thời Ly khẽ giật mình, khó hiểu nhìn ông.

Thiếu nữ chuẩn bị rời khỏi phòng dừng bước, cánh tay buông thõng bên người siết chặt lấy vỏ kiếm Đoạn Tương Tư, ngón tay cái đặt trên kiếm cách cũng siết chặt đến mức hơi trắng bệch.

Một lát sau, nàng thả lỏng tay, vẫn lạnh nhạt không hề ngoảnh đầu lại: “Nếu Thời gia chủ không còn chuyện gì khác, ta xin phép cáo lui trước.”

“Đương nhiên có.”

“?” Chút kiên nhẫn cuối cùng của Thời Lưu biến mất, nàng hơi nhíu mày, quay lại đối diện với Thời Đỉnh Thiên.

Thời Đỉnh Thiên giơ tay chỉ vào Thời Ly: “Chẳng phải ngươi muốn Thần Mạch Kiếm sao? Sau này Thời Ly sẽ là gia chủ tiếp theo của Thời gia, Thần Mạch Kiếm cũng sẽ là của nó. Nếu ngươi muốn, hỏi xem nó có đồng ý hay không đi!”

“——”

Dường như có một dây cung vô hình kéo căng trong không khí.

Thời Lưu và Thời Ly đều cứng đờ.

Sau đó, Thời Lưu nhíu mày nhìn Thời Đỉnh Thiên, còn Thời Ly thì lập tức nhìn sang Thời Lưu: “Cô muốn Thần Mạch Kiếm của Thời gia ta à? Tuy nhập tộc, nhưng yêu cầu này hơi quá đáng đấy —— Cô đại diện cho Huyền Môn, nhưng lại đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, chưởng môn và Yến sư huynh có biết không?”

“.......”

Thời Lưu chậm rãi hít sâu một hơi: “Ta vốn không muốn để Thời Ly biết chuyện này, nhưng người lại cứ cố ý muốn vạch trần.”

“Cái gì… Chuyện gì?” Nghe thế, Thời Ly sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía phụ thân.

Thời Đỉnh Thiên trầm mặc không nói gì.

“Nếu không tính lần thần hồn bị bắt giữ ở U Minh, đã bao nhiêu năm rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ?”

Thời Lưu nghiêng đầu, hờ hừng nhìn Thời Đỉnh Thiên: “Có vẻ như Thời gia chủ vẫn ích kỷ kiêu ngạo như năm đó, không hề nghĩ đến cốt nhục ruột thịt của mình.”

“——”

Sắc mặt của Thời Ly dần tái nhợt: “Phong Thập Lục, rốt cuộc cô đang nói cái gì thế?”

Lần này, không cần Thời Lưu lên tiếng.

Thời Đỉnh Thiên chắp tay sau lưng, lạnh lùng đáp: “Nó không phải Phong Thập Lục gì cả, nó là Thời Lưu, là tỷ tỷ song sinh của con.”

******

Tác giả có lời muốn nói:

Thật ra Thời Đỉnh Thiên là một người có nội tâm và cảm xúc phức tạp, nhưng có thể tóm lược trong một câu: Một người kiêu ngạo theo chủ nghĩa tối cao của Thời gia.

Mấy chương gần đây độc giả vẫn luôn hỏi, quả thật sắp đến đại hôn rồi, nhưng vẫn còn một phần của văn án chưa viết xong! Sắp! Kết! Thúc! Rồi!

Trước khi chính văn kết thúc còn có một quyển về Tiên giới, đại hôn sắp xong rồi, các bạn —— (nghẹn ngào).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play