“Đại kiếp nạn… của Huyền Môn?”

Trong lòng Thời Lưu khẽ run lên, sắc mặt cũng trắng bệch: “Kiếp số đến từ đâu, sao lại có nhiều người chết?”

“Huyền Môn là tiên môn đứng đầu suốt mấy nghìn năm nay, kiếp nạn này đáng lẽ nên xảy ra từ sớm, là Lận Thanh Hà dùng sức của bản thân y trì hoãn đến tận bây giờ. Bây giờ, đại nạn của y đến gần, hạng người ruồi nhặng bu quanh đã cúi đầu phục tùng suốt mấy nghìn năm, tất nhiên không thể nhịn được nữa rồi.”

Phong Nghiệp thuận miệng đáp, sau đó ngước mắt nhìn thoáng qua nàng.

Đứng trước cánh cửa được bao phủ bởi kim quang cấm chế, Thời Lưu siết chặt Đoạn Tương Tư trong tay, cảm xúc trong mắt dao động dữ dội.

Phong Nghiệp lạnh nhạt cụp mắt xuống: “Ta đã nói với ngươi từ lâu rồi, bảo ngươi cách xa Lận Thanh Hà một chút. Tránh khỏi đến ngày y chết, ngươi lại bày ra dáng vẻ này.”

Thời Lưu hít sâu một hơi, nàng ngẩng đầu lên nhìn Phong Nghiệp: “Ta muốn ra ngoài.”

“Ngươi đi cũng vô ích, có thể quyết định kết cục ngày hôm nay chỉ có một người —— Chính là bản thân Lận Thanh Hà.”

Trong lòng Thời Lưu bỗng sinh ra dự cảm không lành: “Ý của huynh là sao?”

“Hoặc là giết hết toàn bộ tiên môn trong thiên hạ, bao gồm cả Huyền Môn,” Ma nhàn nhạt mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh đến cùng cực, “Hoặc là, giết một mình y.”

“——”

Bên ngoài phòng.

Tinh Đài, đỉnh Tông Chủ.

Lễ tế trời kết thúc, các khách khứa tiên môn đều ngồi xuống.

Yến Quy Nhất ngồi ở vị trí chủ tọa, vừa định cúi người thì thầm vài câu với đệ tử bên cạnh, giữa Tinh Đài yên tĩnh bỗng có một người lớn tiếng hỏi ——

“Yến chưởng môn, không biết tiểu sư thúc tổ của quý tông đang ở đâu?”

“......”

Giọng nói và sắc mặt của Yến Quy Nhất bỗng khựng lại.

Ông dừng lại hai nhịp thở, quay người lại, hơi nheo mắt nhìn người vừa đứng lên khỏi ghế ngồi bên ngoài Tinh Đài: “Đạo hữu là?”

“Chao ôi, Yến chưởng môn hỏi cái này để làm chi, tu giả của cõi phàm trần, có ai chưa từng nghe qua danh hiệu của tiểu sư thúc tổ của quý tông trên con đường tu hành đâu? Tại hạ chỉ là một tiểu bối tán tu ngưỡng mộ phong thái của tiểu sư thúc đã lâu, đánh bạo mượn cơ hội này để gặp gỡ, họ tên bần tiện không dám làm bẩn tai mắt của Yến chưởng môn.” Mặt mũi của đối phương tràn đầy ý cười, thái độ cũng rất khiêm tốn.

Ánh mắt của Yến Quy Nhất khẽ động, ông mỉm cười đáp lại: “Hôm nay tiểu sư thúc tổ có chút việc, không thể dự tiệc, nếu đạo hữu có lòng, hôm khác có thể đến.”

Trong lòng tán tu khẽ hừ một tiếng.

Họ tên mà gã cũng không dám để lại, nếu như hôm khác lại đến, vậy có khác gì để mạng lại đâu?

Tán tu thu lại nụ cười trên mặt, đứng thẳng người lên, lộ ra vẻ khó xử: “Nơi ở của tiểu bối cách khá xa Huyền Môn, tham dự đại hội tiên môn lần này chính là vì muốn gặp chân diện phong hoa vô song của tiểu sư thúc tổ của quý tông, đệ nhất nhân dưới Thiên Môn. Nghe nói những lần trước tiểu sư thúc tổ của quý tông đều xuất hiện, nhưng hôm nay ngài ấy lại không đến, chẳng lẽ quý thể có vấn đề gì sao?”

Ánh mắt của Yến Quy Nhất hơi lành lạnh: “Đạo hữu nói đùa, người tu tiên sao có thể bị bệnh được chứ?”

“À, à, là tại hạ ngu dốt lỗ mãng, ngay cả loại sai lầm này mà cũng phạm phải, xin Yến chưởng môn đại nhân đừng so đo với tiểu nhân, tha thứ cho ta một lần.”

Tán tu kia cười trừ, định ngồi xuống.

Gã vừa đặt mông ngồi xuống.

Phía bên kia của Tinh Đài, một giọng nói mỉa mai vang lên: “Gì mà phong hoa vô song, gì mà đệ nhất nhân dưới Thiên Môn? Nực cười! Ta thấy, y rõ ràng là một ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo!”

“Ai?!”

Câu này vừa thốt ra, đệ tử của Huyền  Môn đều tức giận.

Nóng nảy đến mức suýt chút nữa đãrút kiếm ra.

Chỉ là bọn họ không ngờ rằng, có người còn phản ứng nhanh hơn cả bọn họ —— Chính là gã tán tu vừa rồi.

“Nói bậy nói bạ! Cả thiên hạ đều biết thanh danh của tiểu sư thúc tổ của Huyền Môn! Sao ngươi dám cố ý gây sự, bôi nhọ lung tung ở đây thế hả?” Gã tán tu gần như đứng bật dậy.

“Đạo hữu, ta biết ngươi cũng bị lừa gạt,” Kẻ nọ vừa nói vừa đặt nửa quả trái cây đang gặm dở xuống, phủi hết nước trái cây dính trên tay rồi đứng lên, “Đúng là thanh danh của tiểu sư thúc tổ của Huyền Môn đã vang khắp thiên hạ, nhưng lời ta vừa nói không phải là bôi nhọ lung tung không có chứng cứ.”

“Ngươi còn nói không phải à? Hay lắm! Vậy ngươi đưa chứng cứ ra đi! Nếu lời của ngươi có một chút giả dối, ta sẽ bẻ kiếm lập quyết đấu sinh tử với ngươi ngay trên Tinh Đài này!!”

“Thế thì, các vị đạo hữu có biết về ma đầu hại người của U Minh vài nghìn năm trước — Yểm Ma, hay không?”

“Đương nhiên là biết rồi! Kẻ này đã gieo họa cho vô số lương tài của cõi Phàm chúng ta, người người đều muốn diệt trừ ả!”

“Ồ, vậy đạo hữu có biết ma đầu kia có quan hệ như thế nào với tiểu sư thúc tổ của Huyền Môn mà ngươi luôn ca ngợi không?”

“Còn có thể là quan hệ gì nữa! Tất nhiên là chính tà bất lưỡng lập rồi! Nếu tên nhãi ranh như ngươi rơi vào tay của tiểu sư thúc tổ, y sẽ cho ngươi biết thế nào là uy thế của đệ nhất cường giả dưới Thiên Môn!”

“Ha ha ha, đạo hữu, thế nên ta mới nói ngươi bị dáng vẻ đạo mạo của người nọ lừa gạt! Nữ ma đầu giết vô số người, tội ác chồng chất kia hiện tại đang ở Huyền Môn! Được tiểu sư thúc tổ của bọn họ tàng kiều trong động phủ kia kìa! Mấy nghìn năm trước hai người này có gút mắc không rõ, cho đến nay vẫn còn vương vấn không dứt được! Ta nghĩ hôm nay y không có mặt ở đây, chính là vì cảnh xuân vô hạn trong động phủ, nào có thời gian quan tâm đến những người không phận sự bị lừa gạt như chúng ta chứ!?”

“.......”

Người nọ nói càng lúc càng lớn, cho đến khi âm thanh chấn động Tinh Đài, khuẩy đảo biển sương mù bên ngoài vân nhai.

Trên Tinh Đài lặng ngắt như tờ.

Đến lúc này, nào còn có ai không nhận ra hai kẻ này một xướng một họa, chính là vì không muốn cho Huyền Môn cơ hội xen vào, để bọn chúng có thể đổ cả chậu nước bẩn lên thanh danh của tiểu sư thúc tổ Huyền Môn.

Đến khi hoàn hồn, có đệ tử ít hiểu biết của Huyền Môn tức giận rút kiếm ra: “Nói bậy nói bạ!!”

“Cả đời của tiểu sư thúc tổ đã diệt trừ vô số tai họa cho nhân tộc, sao có thể có liên quan gì đến Yểm Ma được!”

“Tên nhãi ranh nào, dám làm loạn ở Huyền Môn ta?!”

Giữa nhiều tiếng thảo phạt, người bị nhắm tới nọ cất tiếng cười to: “Nói ta phát ngôn bừa bãi, chưa đến phiên đám tiểu bối bọn ngươi lên tiếng đâu. Mấy tháng trước Huyền Môn bắt giữ Yểm Ma từ Yểm Ma Cốc chốn U Minh, chắc hẳn các ngươi cũng biết ít nhiều chứ nhỉ? Các ngươi nói Lận Thanh Hà không có liên quan gì đến Yểm Ma, vậy ta hỏi các ngươi —— Nữ ma đầu tội ác tày trời, chết trăm lần cũng không đủ kia đâu? Ả đang ở đâu hả? Tiểu sư thúc tổ của Huyền Môn có dám đứng ra nói rõ ràng không!!??”

Những lời này vừa dứt, trên Tinh Đài không còn tĩnh lặng nữa, lập tức vang lên rất nhiều tiếng nghị luận ầm ĩ hỗn tạp.

“Nếu đây chỉ là hiểu lầm, vậy xin phiền tiểu sư thúc của Huyền Môn xuất hiện răn dạy vài câu, để kẻ ăn nói không lễ độ này nhận lỗi, nên phạt thế nào thì phạt thế ấy.”

“Đúng thế, nếu không phải thì đây chính là hành vi bôi nhọ thanh danh của đệ nhất cường giả của Phàm giới.”

“Ta có nghe nói về chuyện Yểm Ma bị bắt, thế mà Huyền Môn không lập tức trừng phạt hủy diệt thần hồn của ả trước mặt mọi người à? Chuyện này thật sự không thể hiểu nổi mà?”

“Theo ta thấy, Huyền Môn đã quen đứng đầu thiên hạ, nên đâu cần phải thương lượng gì với những tiên môn thấp cổ bé họng như chúng ta?”

“Đạo hữu, ngươi nói vậy là không đúng rồi, Yểm Ma là kẻ thù chung của cả Nhân tộc chúng ta, sao có thể do một mình Huyền Môn quyết định được chứ?”

“Việc này, xin tiểu sư thúc tổ cho mọi người một lời giải thích.”

“Đúng thế! Xin tiểu sư thúc tổ giải thích rõ ràng!”

“......”

Tiếng nghị luận hỗn tạp ồn ào, một lúc lâu sau mới thống nhất lại, các tiên môn ngồi vây quanh Tinh Đài, ngoại trừ một số ít tiểu tiên môn thường ngày thân thiết với Huyền Môn, tất cả đều muôn miệng một lời, vây hỏi vị trí chủ toạ ——

“Hôm nay, xin mời tiểu sư thúc tổ của Huyền Môn cho bọn ta một lời giải thích!”

“......”

Trên chủ vị của Tinh Đài, từ chưởng môn của Huyền Môn cho đến các trưởng lão, sắc mặt ai nấy cũng đều âm trầm lạnh lùng.

Ngay cả Viên Thương Lãng, người thường xuyên dễ nổi giận, lúc này ánh mắt tức giận, âm trầm như lôi đình: “Bọn họ đã chuẩn bị từ trước, kẻ nào dám âm mưu đối phó với Huyền Môn ta, chẳng lẽ không muốn sống nữa sao?”

“Lúc này truy vấn đầu sỏ cũng vô ích,” Yến Quy Nhất nghiêm mặt, “Kẻ đầu sỏ có lẽ không chỉ có một người.”

“Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì vậy, muốn phản nghịch à?” Giọng của Viên Thương Lãng ẩn chứa phẫn nộ.

“Chuyện hôm nay, nếu tiểu sư thúc tổ không lộ diện, sợ rằng không thể giải quyết được.” Yến Quy Nhất nheo mắt lại, “Mục đích của bọn họ chính là ép tiểu sư thúc tổ xuất hiện.”

“Ý của chưởng môn, bọn họ đã biết tiểu sư thúc tổ đã ——”

Viên Thương Lãng kinh ngạc hoảng sợ, sắc mặt lập tức tái xanh.

Nếu là thường ngày, lúc này ông đã chuẩn bị cầm kiếm đứng lên, hỏi xem kẻ nào dám nghi ngờ Huyền Môn —— Nhưng hiện tại, dưới Tinh Đài, các tiên môn đã liên thủ với nhau, một khi đánh nhau, rất có thể sẽ gây ra đại chiến tiên môn, khiến thiên hạ đại loạn.

Đáy mắt của Yến Quy Nhất chợt lóe lên tinh quang lạnh lùng, ông chợt hiểu ra: “Yêu, Hoàng, Điện.”

——

“Là do Yêu Hoàng Điện quấy nhiễu à?”

Sau Tinh Đài, trong dãy điện thờ.

Sau khi nghe Phong Nghiệp nói xong, sắc mặt của Thời Lưu tái nhợt: “Sao Văn Thị Phi lại làm như thế?”

“Người và yêu không chung đường, thù hận đã kéo dài vạn năm, Vạn Linh đại trận khiến một vạn sinh linh của yêu tộc mất mạng, nếu Yêu Hoàng Điện không quan tâm…” Phong Nghiệp lơ đễnh xoay ống sáo, “Ngươi nghĩ Văn Thị Phi ăn chay niệm phật à?”

“Nhưng thủ đoạn này…”

“Thủ đoạn này, đã là hắn nương tay.” Phong Nghiệp nhướng mi mắt lên, “Mấy nghìn năm trước, Yêu Hoàng Điện tổng tấn công phàm trần, ma tộc chốn U Minh và nhân tộc ở cõi Phàm máu chảy thành sông, khi ấy hắn mới thật sự nổi trận lôi đình, khiến sinh linh đồ thán.”

“......”

Thời Lưu im bặt, chua chát nhìn về phía ngoài cửa: “Chẳng lẽ các tiểu tiên môn kia không nhìn ra đây là thủ đoạn ly gián nhân tộc của Yêu Hoàng Điện sao?”

“Chẳng phải đây là điều mà bọn chúng mong muốn sao.”

Phong Nghiệp cười lạnh: “Cho dù không có Yêu Hoàng Điện, trước đây ta đã từng nói rồi, kiếp nạn hôm nay chính kiếp số vận mệnh an bài cho Lận Thanh Hà và Huyền Môn, sớm muộn gì cũng sẽ tới thôi.”

Thời Lưu buồn bã quay đầu lại: “Ta không hiểu, tại sao?”

“Nguyên nhân, ta cũng đã nói rồi.” Phong Nghiệp đứng lên, “Khi ngươi có ân huệ lớn lao đối với chúng sinh Tam giới, vậy ngươi sẽ cách cái chết không xa nữa. Ngươi sẽ chết… rất khó coi.”

Vừa dứt lời, Phong Nghiệp đã đứng trước cửa phòng.

Hắn thuận tay phẩy một cái trước mặt Thời Lưu, cấm chế khiến cửa phòng như hóa thành trong suốt, đủ để nàng có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, nhưng nàng không thể bước nửa bước ra ngoài.

Bầu trời xanh bên ngoài.

Hai phe giằng co trên Tinh Đài, giương cung bạt kiếm (*), mấy lần khuyên giải hòa hoãn không có hiệu quả, đôi bên đã chuẩn bị sẵn sàng để rút kiếm ra khiêu chiến.

(*) Ý chỉ tình huống nghiêm trọng, sắp đánh nhau

Nhưng ngay lúc này, trên bầu trời vang lên một giọng nói trong trẻo.

“Muốn gặp Lận mỗ không khó, nhưng muốn kiểm chứng xem có phải ta thiên nhân ngũ suy, đại nạn giáng xuống —— Chuyện nhỏ nhoi như vậy, cần gì phải xúi giục mọi người, bày mưu tính kế nhiều như thế.”

Lời vừa dứt, bốn phía Tinh Đài rộ lên, một trận hỗn loạn:

“Lận Thanh Hà!!”

“Là tiểu sư thúc tổ!”

“Tiểu sư thúc tổ tới rồi!?”

“......”

Nhưng cũng có nhiều người im lặng.

“Thiên nhân ngũ suy”, “đại nạn giáng xuống”, mỗi chữ đều chấn động màng nhĩ.

Một lát sau, tất cả đệ tử của Huyền Môn đều quỳ xuống, hướng về phía chính giữa Tinh Đài: “Đệ tử cung nghênh tiểu sư thúc tổ!“

Chỉ là còn chưa hành lễ xong, một đệ tử Huyền Môn ngẩng đầu lên, đột nhiên kêu to.

Mọi người đồng loạt nhìn theo.

Chỗ trống giữa Tinh Đài, nơi hai phe Huyền Môn và tiên môn khắp thiên hạ đang đứng song song với nhau, bóng dáng của Lận Thanh Hà vẫn thanh nhã thoát tục như trước đây, chỉ là có chút khác biệt với ngày xưa, lúc này đây, bên cạnh y có thêm một bóng dáng của nữ tử.

Không rõ tuổi tác, dung mạo cũng bình thường, nhưng càng nhìn kỹ, càng cảm nhận được một vẻ đẹp mê hoặc lòng người giữa đôi mày của người nọ.

Tựa như trời sinh đã như thế ——

Nhưng lúc này, người nọ đang rất tức giận, trừng mắt với Lận Thanh Hà, không hề có ý muốn mê hoặc ai.

Trên Tinh Đài tĩnh lặng trong thoáng chốc.

Bên phía liên minh tiên môn bỗng kinh hãi kêu lên:

“Yểm Ma! Là Yểm Ma!”

“Cẩn thận với ma đầu kia! Thuật Dẫn Mộng của ả có thể dễ dàng mê hoặc tu giả Hóa Cảnh đỉnh phong! Một khi chìm vào mộng cảnh, ba ngày không tỉnh lại sẽ hóa thành ma cọp vồ! Đời đời kiếp kiếp không thể trốn thoát được!”

“Mọi người tản ra, cách xa ả ta ra!”

“Hay cho một Lận Thanh Hà ra vẻ đạo mạo, ngươi quả thật có quan hệ tình cảm với Yểm Ma!?”

“Ngụy quân tử!”

“Ô hay!”

“......”

Giữa những lời chỉ trích, sắc mặt của các đệ tử Huyền Môn trở nên xám xịt.

Nếu là bình thường, có ai đó dám sỉ nhục Lận Thanh Hà như thế, bọn họ sớm đã xách kiếm lao đến chém đối phương.

Nhưng lúc này thì khác.

Rất nhiều đệ tử mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn tiểu sư thúc tổ đang đứng cạnh Yểm Ma.

Lận Thanh Hà không nhìn ai cả. Y quay sang một bên, mái tóc dài không hề giấu giếm gì của y xõa tung sau lưng, vài sợi tóc bạc chói mắt xen lẫn trong mớ tóc đen tuyền.

Y chỉ nhìn Yểm Ma ở bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng nâng chuôi kiếm lên.

Cấm chế được dỡ bỏ, cuối cùng Yểm Ma cũng có thể mở miệng, ả nghiến răng nghiến lợi: “Bà mẹ nó Lận Thanh Hà.”

Mọi người sửng sốt.

Không giống với quan hệ bất chính là bọn họ đã nghĩ.

Câu đầu tiên hiển nhiên là do Yểm Ma thốt ra, ả hít sâu một hơi: “Muốn chém muốn giết, muốn làm gì thì làm đi! Một đại tiên môn to như các ngươi, thế mà lại đối xử với một nữ tử yếu ớt như thế? Hả? Mấy nghìn năm qua các ngươi sống như chó vậy nhỉ?! Chẳng phải muốn biết tung tích của Thiên Đàn Mộc sao? Ta cho các ngươi hay, nó không còn trong tay bà đây từ lâu lắm rồi! Dẹp mẹ đại mộng xuân thu của các ngươi đi!!”

“......”

Sau một trận mắng mỏ, Huyền Môn và liên minh tiên môn bị mắng đến mức ngơ ngác.

Nhưng Lận Thanh Hà không có vẻ gì là ngạc nhiên, y chỉ hơi bất đắc dĩ: “Nàng nghĩ nàng nói như vậy, bọn họ sẽ không trách ta sao.”

Sắc mặt của Yểm Ma khẽ đổi, ánh mắt run lên, nhưng vẫn nghiến răng nói tiếp: “Ngươi bớt dùng chiêu này đi! Cho dù ngươi nói toạc ra, ta tuyệt đối cũng sẽ không cho Huyền Môn các ngươi biết tung tích của Thiên Đàn Mộc ——”

“A Ương.”

Lận Thanh Hà cúi đầu, nhỏ giọng gọi.

Yểm Ma ngẩn ra.

Lận Thanh Hà giơ tay, vuốt lên mái tóc đen nhánh của nữ tử: “Đủ rồi, A Ương… chúng ta đừng gây chuyện nữa.”

“——”

Hệt như rất nhiều năm trước, rất rất lâu trước kia.

Y luôn tốt tính như vậy, mặc kệ ả chọc giận y ra sao, y đều không để trong lòng. Đệ nhất kiếm tu là một đầu gỗ ngốc nghếch, đầu gỗ chỉ biết ngăn cản trước người ả, cho dù toàn thân bị thương nhưng vẫn cúi đầu dịu dàng gọi ả là A Ương.

A Ương, đừng quậy nữa.

A Ương, về nhà thôi.

A Ương, giết người là không tốt.

A Ương…

Trong chớp mắt, vành mắt của Yểm Ma đỏ bừng.

Giá như ả chỉ là A Ương của y, không phải Yểm Ma giết người vô số thì tốt biết mấy.

Nhưng trên đời này không có giá như.

Ngày sư phụ và đồng bào của y chết trong tay của ả, ả đã biết trên đời này không có giá như, Thiên Đạo tàn nhẫn, dệt cho ngươi một giấc mộng đẹp, sau đó lại gọi ngươi tỉnh lại khi đang ở trên mây cao, giấc mộng vỡ vụn, ngã xuống từ chín tầng trời.

Tan xương nát thịt, đau hơn cả chết đi.

Yểm Ma nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống.

Giọng ả nghẹn đi, một lát sau mới nói: “Ta sắp chết có đúng không.”

Lại một lần nữa, Lận Thanh Hà chạm nhẹ vào mái tóc dài của ả, khi nghe đến câu này, tay của y khẽ run lên.

Thiên hạ đệ nhất kiếm tu, đạo tử vô tình đạo, sao tay của y có thể run lên được chứ.

Yểm Ma mở mắt ra, trông thấy mặt mày người nọ vẫn dịu dàng như trước kia: “A Ương, đừng sợ.”

Song, nếu không sợ, sao tay của người nọ lại run rẩy.

Yểm Ma hết khóc lại cười, sau đó ngẩng đầu lên, tựa như sảng khoái, tựa như thoải mái, nước mắt rơi xuống tà áo đỏ rực, khiến sắc đỏ rực lên như lửa.

“Suốt đời ta đều làm liều, có gì đáng sợ đâu?” Yểm Ma ngừng cười, ả nhắm mắt lại, “Ngươi giết ta đi.”

“......”

Vành mắt của Lận Thanh Hà cũng đỏ ửng.

Bàn tay đang mơn trớn mái tóc dài của ả buông thõng xuống, một thanh kiếm lạnh lẽo lộng lẫy chậm rãi xuất hiện.
 
Bàn tay cầm chuôi kiếm lạnh lẽo vẫn run rẩy.

Trên Tinh Đài, tĩnh mịch như sương giá.

“Cũng phải…”

Yểm Ma mặc y phục đỏ tươi mở mắt ra, đáy mắt ngậm nước mắt nhưng lại cười đến run rẩy cả người (*), “Nếu ngươi ra tay được, sao ta có thể sống tới hôm nay chứ?”

(*) Hoa chi loạn chiến (花枝乱颤): Thành ngữ để hình dung trạng thái khi phụ nữ cười lớn, nhất là phụ nữ có chút phóng túng, phóng đãng.

Lận Thanh Hà ngước lên nhìn ả.

Một nhúm tóc trắng xen lẫn trong mớ tóc đen cọ vào thái dương và vành tai của y. Y chỉ nhìn ả.

Chẳng biết có phải vì nhìn thấy hình bóng dịu dàng của mình trong đáy mắt kia hay không, trong lòng Yểm Ma bỗng sinh ra lửa giận vô tận, ả dữ tợn như phát điên: “Lận Thanh Hà! Ngươi đã quên sư phụ của ngươi, sư huynh, sư đệ của ngươi chết trong tay ai rồi à?! Ngươi ra tay đi!!”

Lận Thanh Hà nhắm mắt lại, rùng mình, mỉm cười: “Đợi một chút, đợi một chút nữa được không, A Ương.”

“—— Nếu ngươi không giết ta.”

Yểm Ma nén lửa giận, ả giơ tay lên, chỉ về phía đệ tử Huyền Môn phía sau y: “Ta sẽ giết bọn chúng.”

Mí mắt của Lận Thanh Hà giật giật, giọng khẽ run: “A Ương!”

Yểm Ma như thể không nghe thấy, ả xoay người lại, hai mắt đỏ hoe, quần áo đỏ tươi như nhuốm máu, nhấc tay lên định dùng thuật Dẫn Mộng lên người các đệ tử Huyền Môn.

“Phụt.”

Mũi kiếm lạnh như băng, mang theo máu tươi đỏ rực, xuyên qua từ trái tim của ả.

Yểm Ma cúi đầu.

Nhìn lưỡi kiếm, ả dừng lại giây lát, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười.

Bóng dáng đỏ như máu ngã xuống.

Ả ngã vào vòng tay của một người.

Nam tử trên đỉnh đầu kia đã không còn trẻ trung như trong trí nhớ, mắt của y đẫm lệ, tay run rẩy đặt lên ngực ả.

“Chàng nên sớm như vậy… thật tốt?” Yểm Ma khẽ thì thầm, đồng từ dần dần giãn ra, ả ngửa đầu lên nhìn y, nhìn bầu trời xanh biếc trên cao, “Ta đã chán ghét thế gian này từ lâu lắm rồi, chỉ là ta muốn, muốn gặp chàng một lần nữa… Nhưng chàng không muốn gặp ta… Gặp lại thế là đủ rồi… Bọn họ muốn hủy diệt thần hồn của ta, cắt đứt luân hồi… Chàng không nên… Ta không muốn quay về nữa…”

Một tia sáng vàng óng xuyên qua tầng mây, thấp thoáng nơi chân trời.

Đầu tiên là một người, sau đó là hai người, ba người ——

Cuối cùng, trên Tinh Đài, vô số người ngẩng đầu nhìn lên trời, kinh hãi hô to: “Thiên Môn xuất hiện! Thiên Môn phi tiên —— Có người sắp thành tiên à!? Là ai vậy?!”

Một vệt kim quang giáng xuống từ thang trời, lao thẳng xuống Tinh Đài.

Cuối cùng hạ cánh xuống bên cạnh nữ tử áo đỏ và kiếm tu mặc trường bào xanh lơ.

“Là Lận Thanh Hà!”

“Y sắp phi tiên à? Chẳng phải y đã thiên nhân ngũ suy rồi sao? Lúc này thế mà y lại đột phá Thiên Môn hả??”

“Không! Đây là trảm tâm ma! Tâm ma vô tình đạo của y chính là nữ nhân kia!”

“Chúc, chúc mừng tiểu sư thúc tổ của Huyền Môn phá cảnh phi tiên!”

“Chúc mừng Lận tiên nhân!”

“......”

Gì mà thiên nhân ngũ suy, đại nạn giáng xuống, tất cả đều là trò cười.

Thiên Môn đã mở, phi thăng trong tầm tay.

Sức mạnh của tiên nhân, lại thêm nhất kiếm định thiên hạ của Lận Thanh Hà, có thể dễ dàng khiến bọn họ hóa thành tro bụi.

Liên minh tiên môn sợ đến tái mặt, không biết là ai dẫn đầu, mọi người đều lần lượt khom người xuống, cung kính cẩn thận, sợ chọc giận tiên nhân.

Nhưng ngay lúc này.

Một đạo kiếm khí sắc bén vô song bay vút lên trời cao.

Giống hệt như kiếm thứ hai mà ngày ấy Thời Lưu đã sử dụng tại Đạo Môn Đại Bỉ, chỉ là nó hùng mạnh và đáng sợ hơn vô số lần, thậm chí còn dẫn động tiên khí phi tiên của Tiên giới, khiến mọi người sợ đến mức run lẩy bẩy.

Một thanh trường kiếm động trời xuất hiện giữa trời cao.

Chuôi kiếm, kiếm cách, thân kiếm, mũi kiếm.

Từ trên xuống dưới.

Kiếm khí dường như có thể hủy diệt Tinh Đài, thậm chí cả những dãy núi xanh hùng vĩ, uy áp áp chế trên đỉnh đầu của mọi người.

Những người đang cung kính khom người trong liên minh tiên môn, có một số người mềm nhũn hai chân mà khuỵu gối quỳ xuống. Sau đó từng người một đều quỳ xuống theo.

“Xin Lận tiên nhân nguôi giận!!”

“Ta bị kẻ gian châm ngòi, thế nên mới cho rằng Huyền Môn bao che cho họa nghiệt!”

“Con đường phi tiên ở ngay trước mắt, xin Lận tiên nhân suy nghĩ lại?!”

“......”

Tiếng ồn bất tận.

Thế gian này luôn ồn ào như vậy.

A Ương đã ngủ rồi, vậy mà bọn họ còn tranh cãi ầm ĩ.

Ôm lấy nữ tử đã nhắm mắt lại, Lận Thanh Hà chậm rãi đứng lên. Y quay đầu lại, thờ ơ nhìn vân thê thông thiên vàng óng kia.

Còn có cả những ánh mắt tham lam mơ ước khi nhìn vân thê kia nữa.

Y vẫn luôn biết, thương sinh là như thế này.

Chỉ là, A Ương cho rằng y không biết.

“A Ương, kiếp sau,” Y ngẩng mặt lên nhìn trời rồi khẽ thở dài, tựa đang mỉm cười với sợi thần hồn đã vào cõi hư vô, “Đừng giết người nữa, có được không?”

“......”

Cơn gió vút lên không trung.

Thế gian tựa như chết lặng.

Trên đời này không còn A Ương.

Cũng không còn ai đáp lại lời của y.

“... Hôm nay, Vấn Thiên nhất kiếm.”

Một âm thanh trong trẻo vang vọng giữa đất trời.

Lận Thanh Hà nhìn trời xanh, nhắm mắt lại ——

“Tự hủy thần hồn, cắt đứt luân hồi của ta.”

“Tội nghiệt của nàng, thuộc về thân ta.”

Dứt lời.

Vấn Thiên Kiếm ầm ầm giáng xuống.

******

Tác giả có lời muốn nói:

Ôi.

Yểm Ma và tiểu sư thúc tổ vừa xuất hiện thì đã cảnh báo BE.

Hiện tại có thể nói rằng, một người luân hồi chuyển thế, một người vĩnh viễn không luân hồi, đây là kết cục BE thật sự, hoàn toàn không thể quay đầu lại.

Nhắc tới điều này thì hãy để tôi nói thêm chút nữa.

Tiểu sư thúc tổ, như chính y đã nói, y có phần giống với quả lựu nhỏ. Bọn họ đều có lòng lương thiện khó xử. Rõ ràng đã trông thấy bộ mặt xấu xí của chúng sinh, nhưng vẫn lương thiện, không làm điều ác, không thẹn với lương tâm; song, vừa khó xử lại vừa không được tự nhiên, vì loại lòng tốt này mà họ dễ rơi vào mê chướng đối với những người thân thiết. Nhược điểm chí mạng của bọn họ là chính bản thân họ và ‘cách thế gian đối xử với họ’, chứ không liên quan đến loại lương thiện này, hoặc là sự mềm lòng.

Chính vì thế, cho dù tiểu sư thúc tổ rơi vào hoàn cảnh tương tự với Phong Nghiệp, bị phản bội bởi những người mà mình bảo vệ, nhưng trong lòng của y cũng không hề buồn bã, bởi vì như y đã nói, y biết chúng sinh vốn chính là như thế. Chỉ đáng tiếc cho A Ương của y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play