Ánh trăng thanh tịnh và đẹp đẽ rọi vào cửa sổ của điện đệ tử trên đỉnh Tông Chủ.
Trong phòng thoang thoảng mùi hương u nhã tĩnh mịch, song, lại mát lạnh.
Thiếu nữ trên giường yên tĩnh nhắm mắt lại, dựa vào vai ma đang lười nhác dựa vào cạnh giường xoay ống sáo, ngủ say sưa.
Trên môi nàng còn vương chút màu đỏ vàng.
Phong Nghiệp không cảm thấy buồn ngủ, hắn hơi nghiêng đầu, cụp mắt xuống, lười biếng nhìn gương mặt của thiếu nữ đang ngủ say nửa dựa vào lòng hắn.
Hàng mày lá liễu thanh mảnh, lộ ra vài phần đơn thuần yếu ớt, đôi mắt khép lại, lông mi mảnh như tơ, khóe mắt hơi nhếch lên một chút, tựa như mắt của một tiểu hồ ly.
Sống mũi cao thẳng, đầu mũi nho nhỏ, xinh đẹp như đôi môi đang mím ở bên dưới.
Thảo nào kiếp trước lại là tiểu lưu ly yêu.
Nếu khi tỉnh lại có vài phần sắc thái trông bên nọ ngó bên kia, đó hẳn là một gương mặt mỹ nhân rất hấp dẫn.
Đáng tiếc, bình thường, nàng hoặc là cố chấp, hoặc là căng thẳng, hầu như chưa bao giờ chịu nhượng bộ, chứ đừng nói chi đến việc bảo nàng đi trêu chọc quyến rũ ai đó.
… Một tiểu yêu vô hại như vậy, bọn họ phải ép nàng đến mức nào mới khiến nàng tự sát chuyển thế?
Ý cười cực nhạt rút dần khỏi đáy mắt của ma.
Nghĩ tới giấc mơ mà hắn vừa bị kéo vào cách đây không lâu, những gì chứng kiến những gì nghe thấy vẫn còn ở trước mắt bên tai, ống sáo ngọc trong tay của ma khẽ run lên, trong bóng tối, màu ngọc bích lạnh lẽo lưu chuyển.
Trong trí nhớ của hắn, quả thật chưa từng có bất cứ giao thoa gì với tiểu lưu ly yêu.
Ngày bỏ mình ấy, rất nhiều trí nhớ đã mơ hồ, hắn tưởng rằng đó là cái giá phải trả cho thần hồn đọa ma, nhưng bây giờ nghĩ lại, dường như nó có liên quan đến sự tồn tại của tiểu lưu ly yêu.
Vậy đó là loại sức mạnh gì mà lại có thể bóp méo trí nhớ của tất cả mọi người trên Tiên giới về nàng?
—— Nếu không, Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm là sự tồn tại mà tất cả thượng tiên ngoài Ngũ Đế đều thèm thuồng, tiểu lưu ly yêu đã bị ép tự sát chuyển thế, sao lại không có bất cứ tiên nhân nào đến Phàm giới truy lùng nàng?
Càng nghĩ, ánh mắt của ma càng u ám.
Nếu như tất cả suy đoán của hắn là sự thật, giấc mơ của Thời Lưu cũng là thật, vậy có nghĩa là ——
Kiếp trước, trên Tiên giới, hắn đã không thể bảo vệ được nàng khỏi bọn đạo chích như sài lang hổ báo thèm thuồng kia.
Khăng khăng làm theo ý mình trở thành tà ma là hắn không đúng, huống chi là thánh nhân gì đó, bị phản bội, bị sát hại là hắn gieo gió gặt bão, nhưng tiểu lưu ly yêu vô tội biết nhường nào.
Là ai ép nàng tự sát, là sau khi hắn tự ô uế thần hồn sinh trấn U Minh sao…
Đủ loại suy nghĩ quấy phá khiến Phong Nghiệp trở nên rối rắm cáu kỉnh, ống sáo cảm nhận được cảm xúc của hắn, không ngừng vang lên tiếng vù vù trong lòng bàn tay hắn.
“Yên lặng chút đi.”
Kiên nhẫn của ma cuối cùng cũng không còn nữa, hắn cụp mắt, quát nhẹ.
Ống sáo ngọc bích khẽ run lên, ngừng lại một chút, âm thanh và vầng sáng mới từ từ tản đi, tựa như một thanh sáo ngọc bình thường nằm yên trong lòng bàn tay của hắn.
Ngay lúc này, trên vai Phong Nghiệp, đầu của thiếu nữ trượt xuống khiến nàng bừng tỉnh giấc.
Trong bóng tối, Thời Lưu ngơ ngác mở mắt ra.
Trên người vẫn có chút đau nhức, nhưng đã đỡ hơn rất nhiều so với lúc trước khi ngất xỉu.
Nàng ngủ như thế nào… Đêm trăng tròn đã qua rồi sao, tại sao kinh mạch toàn thân không còn cảm giác đau đớn như sắp vỡ vụn…
Đương lúc suy nghĩ, Thời Lưu bỗng cảm nhận được một hơi thở quen thuộc.
Ngay chóp mũi là mùi hương lành lạnh nhàn nhạt, giữa răng môi là hương vị tựa như suối ngọt mát lạnh ——
“!”
Thời Lưu hoảng sợ ngồi thẳng người lên, xoay người né sang một bên, kinh ngạc nhìn một góc giường.
Ánh trăng lành lạnh trong veo giao thoa với bóng tối u ám, phác họa bóng dáng lười nhác nhưng ẩn chứa sự lạnh lẽo của người nọ.
Thời Lưu giật mình, không biết đây là thật hay mơ: “Sao huynh… lại trở về?”
“Ta còn tưởng ngươi mơ giấc mơ kia chính là muốn nhắc ta trở về trước đêm nay.” Trong vòng tay của ma đột nhiên trở nên trống rỗng, hắn hơi không hài lòng nhướng một bên lông mày lên.
Thời Lưu siết chặt lòng bàn tay, tâm trạng phức tạp ngồi xổm trên giường.
Ổn định lại tâm tư rối bời, nàng khẽ nói: “Ta cố ý vào giấc mơ, nhưng thật sự không phải vì tìm huynh mà là vì muốn xác định một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Trong Huyền Môn, có phân thân của Nam Thiền tiên đế.” Thời Lưu ngừng lại một chút, “Cô ấy tên là Trọng Minh Hạ, là môn hạ đệ tử thứ tư của chưởng môn. Trong tông môn đồn rằng, cô ấy là do chưởng môn Yến Quy Nhất đưa về khi du ngoạn Phàm giới, không rõ ông ấy có biết thân phận của cô ấy hay không.”
“Ừ.”
Nghe xong, ma không có chút phản ứng gì, thậm chí mí mắt cũng không hề nhướng lên.
Thời Lưu hơi ngơ ngác: “Huynh biết từ lâu rồi à?”
“Trong bài kiểm tra thứ nhất của Huyền Môn thiên khảo, có thần thức cấp tiên đế nhìn trộm, lúc đó ta đã phát hiện ra.” Giọng điệu của ma thản nhiên, “Sau đó, có người đặt một khối ngọc thạch vào phòng của ta, khiến ta chắc chắn người ẩn nấp trong Huyền Môn ấy không muốn giết ta.”
“Thế làm sao huynh biết… đó là Nam Thiền?” Thời Lưu ngập ngừng hỏi.
“Thăm dò ta à?” Ma cười mà như không cười, nghiêng đầu nhìn nàng, vài sợi tóc đen nhánh rủ xuống, xõa trên vai hắn, trong đáy mắt đen như mực tựa như dấy lên những sợi tơ ma hỏa, “Trong tứ đế, chỉ có nàng ta không muốn ta chết.”
“......”
Tim của Thời Lưu khựng lại một nhịp.
Không rõ nguyên do, chỉ là trái tim bỗng vừa đắng chát vừa lạnh buốt. Có lẽ bởi vì bị cảnh tượng trong mơ của tiểu lưu ly yêu ảnh hưởng, nàng thật sự không muốn tin, trong giấc mơ kia, Trung Thiên Đế nhiều lần vì Tam giới mà đến chiến trường giới môn, huyết chiến với vô số thiên ma vực ngoại, trấn thủ giới môn, song, ai ngờ rằng, những kẻ được hắn che chở bảo vệ lại là một đám bất nghĩa lấy oán trả ơn…
Có phải đây chính là lý do mà hiện tại hắn khinh rẻ chúng sinh Tam giới hay không.
Ma không biết thiếu nữ cúi đầu xuống với hai gò má nhợt nhạt đang nghĩ gì, nhưng mấy tháng nay, ngoại trừ vài lần đến đỉnh Tông Chủ quan sát nhưng không hiện thân khi trời tối, hắn vẫn chưa gặp quả lựu nhỏ lần nào, càng chưa từng nghe nàng nói vài câu, lúc này, tại đây, hắn không nhịn được mà muốn quả lựu nhỏ mở miệng nói chuyện.
Nghĩ tới phân thân Trọng Minh Hạ của Nam Thiền, Phong Nghiệp nghiêng người nhìn Thời Lưu: “Bình máu mà ta cho ngươi, có phải nàng ta đã từng chạm vào rồi không?”
Thời Lưu ngẩng đầu lên, nhớ lại một chút, sau đó gật đầu vì bất ngờ: “Sao huynh biết vậy?”
Phong Nghiệp nhắc tới, Thời Lưu mới chợt nhớ ra, hôm ấy khi nàng vừa chuyển đến điện đệ tử, lần đầu tiên gặp mặt sư tỷ Trọng Minh Hạ, trọng kiếm của đối phương đã làm sập bàn của nàng, sau đó nàng ấy bắt lấy chiếc bình trên bàn, cầm trong tay kiểm tra.
Nhớ tới điều này, hô hấp của Thời Lưu thoáng chốc đã trở nên căng thẳng: “Cô ấy từng chạm vào, nhưng chưa từng mở ra.”
Ma buồn cười: “Ngươi nghĩ chức vị tiên đế của nàng ta được đổi bằng ăn chay à? Nàng ta lấy một giọt, nhưng ngươi không phát hiện ra.”
“Cô ấy, cô ấy lấy máu của huynh để làm gì?”
Đuôi mắt của Phong Nghiệp hơi nhướng lên, liếc nhìn thiếu nữ đang bồn chồn, ý cười trong mắt hắn phai nhạt: “Nghiệm ngọc Kiếp Cảnh, tra tử kiếp của ta.”
Chân tướng của ngọc Kiếp Cảnh, Thời Lưu đã từng đọc trong Tàng Thư Các.
Nàng biết lời này của hắn có ý gì, nghe xong, ngay cả hô hấp cũng thoáng ngừng lại: “Tra được không?”
“Được.” Phong Nghiệp tựa như thuận miệng đáp, “Trong ngọc Kiếp Cảnh, ta đã trông thấy người sau này sẽ giết ta trước giới môn của Tiên giới.”
“——”
Vẻ mặt của Thời Lưu đông cứng lại.
Một lát sau, nàng gần như suýt quỳ gối xuống trên giường: “Huynh —— Huynh sẽ chết sao?”
Ma uể oải cụp mắt xuống.
“Không có người nào mãi không chết.”
“Cái đó không giống.” Thời Lưu không hề nghĩ ngợi mà phản bác lời hắn, sắc mặt lại tái nhợt, “Thù của huynh vẫn chưa báo xong, huynh không thể chết như thế được.”
Nghe thế, ma khẽ cười.
Hắn vuốt ve ống sáo, sau đó nghiêng mặt, thờ ơ nhìn nàng: “Chẳng phải ngươi nói, sau khi lấy được đá La Phong, thiên cao thủy trường, chúng ta không còn liên quan gì đến nhau sao. Ta sống hay chết, chết ở đâu, ngươi quan tâm tới để làm gì.”
“Ta......”
Thời Lưu chậm rãi ngồi thẳng người lên.
Nàng cụp mắt xuống, một lúc lâu sau, mới nhỏ giọng nói: “Chỉ là ta muốn tự quyết định cách trả lại mạng sống mà ta nợ huynh, ta không thích bị huynh xem như tiên đan để nuôi dưỡng ở bên cạnh… Điều này không liên quan tới chuyện ta hy vọng huynh có thể trả được thù, hoàn thành chuyện mà huynh muốn làm.”
Ma nhìn nàng, cảm xúc trong mắt khẽ lay chuyển: “Nếu ngươi biết người ấy là ai.”
“Cái gì?” Thời Lưu ngẩng đầu lên.
Ma nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ, sâu thẳm và xa xăm ——
“Ngươi sẽ giết người ấy sao?”
Thời Lưu thoáng giật mình: “Ta quen biết người ấy à?”
Ma không trả lời câu hỏi của nàng, hắn chỉ nhỏ giọng hỏi lại: “Ngươi sẽ vì ta mà giết người ấy sao?”
Suy nghĩ một chút, Thời Lưu gật đầu: “Mạng của ta là của huynh. Ta có thể dùng mạng làm bất cứ điều gì theo mong muốn của huynh.”
“......Ngươi dám.”
Tựa như ảo giác, trong chớp mắt giọng của ma bỗng lạnh lẽo.
Hắn đứng lên khỏi giường, trường bào phủ xuống, cái bóng dưới ánh trăng vừa ác liệt vừa lạnh lùng.
Thời Lưu không nghe rõ: “Cái gì?”
Ngươi nọ cố ý không chịu lặp lại.
Ngừng lại một lát, ma hơi nghiêng người: “Người đó chết rồi.”
“Ai?” Thời Lưu ngập ngừng, “Chính là người muốn giết huynh hả?”
“Phải. Lần này xuống núi, đã bị ta giết chết.”
“......”
Thời Lưu hơi lưỡng lự.
Nhưng Phong Nghiệp không cho nàng thời gian để suy nghĩ thêm: “Nếu ngươi còn nhớ mạng của ngươi là của ta, vậy ngươi phải nhớ kỹ —— Ta không cho phép ngươi chết thì ngươi không được phép chết.”
Thời Lưu hơi nhíu mày: “Ngay cả trả mạng lại cho huynh cũng không được à?”
“Không, được.”
Giọng của Phong Nghiệp bỗng lạnh như sương tuyết.
Thời Lưu nhấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng rồi lại do dự, cuối cùng không nói thêm lời thừa thãi, mà chỉ hỏi một câu:
“Thu Bạch sư huynh nói, sau khi vết thương của ta khỏi, huynh ấy sẽ dẫn ta đến bảo khố của Huyền Môn. Đá La Phong trông như thế nào, ta phải làm sao để xác nhận nó?”
Phong Nghiệp kìm nén cảm xúc của mình: “Ngọc bích (*) trong suốt.”
(*) Ngọc bích (玉璧): Một thứ đồ ngọc thời xưa, dẹt, hình tròn, chính giữa có lỗ tròn. (Không phải ngọc bích Nephrite màu xanh lá đâu nha :v)
Thời Lưu: “Ngọc bích màu gì?”
“Vô sắc, trong suốt.” Phong Nghiệp nhớ tới điều gì đó, môi mỏng hơi nhếch lên. “Nhưng vạn năm trước đã bị Côn Ly và Tử Quỳnh hợp lực phong ấn, hình dạng và màu sắc có thể đã thay đổi.”
Mi tâm của Thời Lưu nhăn lại: “Vậy ta phải làm sao để ——”
Chưa nói hết câu, Phong Nghiệp đã nghiêng người tới, ống sáo chạm vào quả lựu nhỏ trên cổ tay của Thời Lưu.
Hai khối ngọc lục bảo chạm vào nhau, tỏa ra ánh sáng màu xanh rực rỡ trong bóng tối.
Phong Nghiệp nhướng mắt lên: “Như thế này.”
“Đá La Phong sẽ sáng lên à?” Nếp gấp giữa mi tâm của Thời Lưu thả lỏng, “Ta sẽ ghi nhớ.”
“Nếu không tìm được.” Phong Nghiệp ngừng lại, “Cũng chẳng sao cả. Ngươi cứ chọn một thứ mà ngươi thích, sau đó ra ngoài.”
“Ừm.”
Phong Nghiệp xoay người muốn đi, nhưng trước khi đi, hắn liếc nhìn pháp bảo dây thừng ở góc giường: “Những đêm trăng tròn sau này ta đều sẽ đến, ngươi không được dùng loại phương pháp ngu ngốc như thế này nữa.”
“?”
Thời Lưu chưa kịp đáp lại, bóng dáng của ma đã biến mất khỏi phòng.
Cùng lúc đó, ngọn núi phía sau đỉnh Tông Chủ, thủy lao, bên trong phòng giam đá Phong Thiên.
“Ầm.”
Chẳng rõ đây là lần thứ bao nhiêu nghe thấy âm thanh này, trong góc, Yểm Ma thờ ơ ngẩng đầu lên, không có gì bất ngờ, ả trông thấy đệ tử ngã xuống bên cạnh đệm hương bồ, cùng với bóng dáng đứng ngay phía sau đệ tử đó.
Yểm Ma khựng lại một chút: “Ngươi không sợ mình không khống chế tốt, giết chết người canh giữ à?”
Ma chẳng nói gì.
Yểm Ma vô cùng tự giác mà đứng lên: “Thôi, ta hiểu, nghiệm nghiệm.”
Ma không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, trong thạch thất vắng lặng vang lên giọng nói trầm khàn của hắn.
“Gần đây ta mơ một giấc mơ. Có lẽ bị ảnh hưởng.”
“Thật không dám giấu giếm, ta nghe đệ tử trông coi nói, đại nạn của ta sắp đến rồi, chi bằng ngươi cho ta một cái chết thoải mái đi.” Yểm Ma cụp mắt xuống, dáng vẻ như không muốn phục dịch, “Cho nên bà đây không muốn nghe ngươi tâm sự, hiểu chưa?”
Phong Nghiệp không quan tâm lắm, hắn bước vài bước đến gần phòng giam, rồi dừng lại.
Hắn nghiêng người dựa vào vách tường đá mát lạnh như băng.
Yểm Ma liếc hắn một cái, quay người vào trong.
Sau lưng, người kia hỏi: “Khả năng dòm ngó tình cảm dục vọng của ngươi, có từng sai bao giờ chưa?”
“Không thể nào!” Yểm Ma không hề nghĩ ngợi mà đáp lại.
“Thông qua ngọc Kiếp Cảnh, ta đã biết mình sẽ chết trong tay của ai.”
“——?!”
Bóng dáng Yểm Ma đột nhiên dừng lại, mắt mở to, ả cứng ngắc xoay người lại: “Ngọc Kiếp Cảnh, chính là thứ nhỏ máu để nghiệm tử kiếp ấy hả?”
“Ừ.”
Ma lười biếng đáp, ống sáo ngọc bích chậm rãi xoay một vòng trong lòng bàn tay của hắn.
“Người khiến ta diệt vong, quả thật chính là con sâu kiến nho nhỏ kia.” Hắn khẽ cười, nhưng trong mắt lại chất chứa tự giễu và thê lương. “Nhưng huyết chú trăng tròn của nàng ấy, ta lại không thể nào bỏ mặc được.”
Yểm Ma ngẩng người nhìn hắn, không nói nên lời.
Ả muốn nói rằng không thể nào, khả năng dòm ngó tình cảm dục vọng của ả không bao giờ sai, nhưng ả không cách nào nói ra được.
Im lặng muốn lúc lâu, ả ngập ngừng hỏi: “Vậy mà ngươi vẫn dùng máu Hỗn Độn để nuôi nàng ta à?” Vẫn cảm thấy khó có thể tin nổi, ả nhỏ giọng thăm dò, “Đó là bổn nguyên của ngươi, một ngày chưa lấy lại đá La Phong, thân thể này của ngươi giống như nước mất gốc, cứ thế mà cho nàng ta bổn nguyên, có khác gì lấy mạng nuôi nàng ta đâu?”
“Chỉ chút đỉnh mà thôi.” Ma hơi nhíu mày, “Hơn nữa, huyết chú vào đêm trăng tròn, nếu ta không cho, chẳng lẽ nhìn nàng ấy đau chết sao.”
“Ngươi biết rõ đó chỉ là đau đớn, sẽ không chết…”
Yểm Ma chợt dừng lại, quay đầu nhìn hắn: “Người bị thiên ma vực ngoại cắn xé là ngươi chứ không phải nàng ta! Chắc hẳn ngươi phải nặng hơn nàng ta ——”
Giọng nói dừng lại một cách đột ngột.
Yểm Ma ngạc nhiên nhìn ma bên ngoài song sắt, một lúc lâu sau mới nói:
“Ngươi… ngươi không cảm thấy đau à?”
Dường như ma vừa nghe thấy một câu hỏi buồn cười, hắn nghiêng mặt, buồn cười đến mức không khống chế được: “Đau hơn vạn năm rồi, sao có thể đau hơn được nữa.”
“......”
Yểm Ma nghẹn họng một lúc lâu: “Hay là, ta nghiệm tiếp giúp ngươi?”
“......Thôi.”
Ma thu lại nụ cười, nhắm mắt lại.
Hắn chưa bao giờ có tính hối hận oán trách, chút bi thương vừa rồi cũng chỉ thoáng qua trong thoáng chốc mà thôi.
Khi mở mắt ra, ma vẫn là kẻ coi thường chúng sinh và đùa bỡn sắc dục.
Hắn gõ gõ ống sáo, lười biếng nói:
“Nếu cuối cùng sẽ phải chết đi, vậy trước khi chết, ta sẽ giết thêm vài kẻ.”