“Chủ nhân, đây chính là Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm, là thần vật vạn năm hiếm thấy, ngài còn chờ gì nữa thế?”
“......”
“Chỉ cần ăn nàng ta, chủ nhân có thể khôi phục ba phần chiến lực của năm đó! Đến lúc đó, đừng nói là mấy tên tiểu tu giả cõi Phàm, dù là Tiên giới, ngài cũng xử được!”
“......”
“Chờ lấy được đầu của Côn Ly và Tử Quỳnh, treo lên thiên môn của Tiên giới, xem ai còn dám —”
“......”
Cuối cùng, Phong Nghiệp bị nó làm bực bội, ống tay áo phất lên, Giảo Trệ đang dùng thần thức truyền âm bị hất văng ra.
Ngã lộn nhào, Giảo Trệ chổng mông, úp mặt vào đống thảo dược của Thời Lưu.
Bốn cái chân sau ngắn cũn giơ lên trời co quắp lại.
Phong Nghiệp hờ hững: “Nói nhiều.”
Giảo Trệ nghiêng nghiêng ngã ngã, rút đầu ra khỏi đống thảo dược, lắc lắc, sau đó tủi thân quay đầu lại nhìn hắn: “Ta chỉ nói sự thật thôi mà.”
“Mặc kệ nàng ấy làm gì, nàng ấy cũng đã liều mạng giúp thần hồn của ta quy vị.” Phong Nghiệp khẽ vuốt ống sáo, mặt lạnh như sương, “Ngươi cũng biết, ta ghét nhất là kẻ phản bội.”
Giảo Trệ dựa vào chân Phong Nghiệp, nịnh nọt cọ hai cái, đôi mắt tròn vo xoay tròn: “Ngài ăn nàng ta thì cũng tính là phản bội sao? Sao mà tính như vậy được chứ? Ngọc bội vốn là chủ nhân cho nàng, nàng làm như thế, cùng lắm là trả vật về cho chủ cũ thôi mà.”
“.......”
Phong Nghiệp lười nói chuyện với dã súc.
Hắn đi về phía chiếc giường đá, tiện chân đá Giảo Trệ trở lại đống thảo dược.
Khi một trong thập đại mãnh thú của U Minh chui ra từ đống thảo dược, dưới ánh trăng đỏ sậm, bạch y thiếu niên phất áo, ngồi xuống cạnh giường.
Hắn đặt ống sáo ngọc bích sang một bên, chiếc lá nho nhỏ xanh tươi lay động, nhổ ra một cành cây.
So với lúc vừa lấy từ chỗ của Mị Ma, mảnh nhỏ của Thiên Đàn Mộc được ôn dưỡng trong Nhất Diệp Giới đã xanh tươi hơn nhiều, mơ hồ có thể thấy được vài mầm non đang mọc bên trên nhánh cây.
Nếu để nó phát triển thêm một khoảng thời gian nữa, rất có thể nó sẽ bén rễ nảy mầm.
Tâm niệm của Phong Nghiệp vừa động, mảnh nhỏ của Thiên Đàn Mộc bay lên không trung, rồi tự động bay về phía thiếu nữ đang ngủ trên giường đá.
Chính xác hơn là hình chiếu thần hồn của nàng.
Thần mộc có linh tính, nó lưỡng lự ở rìa thần hồn của Thời Lưu, lượn một vòng, dường như không muốn đến gần.
Phong Nghiệp phát hiện ra điều đó, hắn ngước mắt lên, trầm thấp “Ừm?” một tiếng.
“!”
Mảnh nhỏ của Thiên Đàn Mộc bị dọa đến run lẩy bẩy, nhanh chóng lao vào trong thần hồn của thiếu nữ.
Không khí vô hình chấn động, xung quanh hình chiếu thần hồn tản ra từng vòng gợn sóng nhàn nhạt.
Bên dưới, cơ thể của thiếu nữ cũng tản ra ánh sáng óng ánh mỏng manh.
Bên cạnh, Giảo Trệ nằm dưới đất giơ chân trước có hoa văn hình hỏa vân lên, chả hiểu gì mà gãi đầu.
Đầu óc của nó chỉ chứa hai việc là “ăn” và “đánh nhau” nên nó thật sự không hiểu cảnh tượng trước mắt này là sao.
Lẽ nào…
Chủ nhân định thêm gia vị trước khi ăn?
Ừm! Chắc chắn là vậy!
Mảnh nhỏ của Thiên Đàn Mộc chạy vòng quanh hình chiếu của thần hồn, ánh sáng xanh biếc mỏng manh như sợi tơ tằm, kéo dài dọc theo đuôi của mảnh mầm non.
Những nơi mà nó đi qua, những khe nứt trên thần hồn do roi Thần Hồn gây ra đang dần dần được chữa lành và khép lại một cách thần kỳ.
Thần hồn gần như sắp vỡ thành bột mịn đột ngột sáng ngời lên, thậm chí còn sáng hơn cả trước khi bị thương.
Giảo Trệ nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Nước dãi đọng trên cằm vô tình rơi xuống chân trước đang đặt trên mặt đất.
Nó cũng không thèm lau, mà lập tức lộn một vòng, lăn đến góc áo bào đang rủ xuống cạnh góc giường: “Chủ nhân! Chẳng lẽ ngài muốn cưỡng ép triệu hồi thần hồn của nàng ta về đây?”
Từ trên cao, Phong Nghiệp thờ ơ nhìn xuống: “Ngươi có ý kiến?”
“Không có, không có, không có…” Giảo Trệ run rẩy lắc đầu theo bản năng, sau đó vội gật đầu như giã tỏi: “Nhưng thần hồn của ngài đã bị tổn thương trong lúc đồ sát tên phản đồ trốn ở Tùng Châu kia, lần này, tu giả cõi tục xuống U Minh để truy tìm tung tích của ngài. Cho dù tạm thời không ăn nàng ta, nhưng cũng không nên vì nàng ta mà hao tổn tu vi chứ?”
“Hơn nữa, hơn nữa,” Giảo Trệ cố gắng phát huy bộ não dung lượng có hạn của mình, “Cái trận gì mà mượn tạo hóa ấy, nếu muốn cưỡng chế đột phá đưa thần hồn của nàng ta đi thì nhất định sẽ bị phát hiện, ngộ nhỡ bị bọn chúng truy ngược dòng đến đây…”
Phong Nghiệp không có kiên nhẫn để nghe hết lời của nó: “Trước khi triệu hồi, ta sẽ đưa nàng ấy vào Nhất Diệp Giới.”
Giảo Trệ nín họng.
Càn Khôn Trận mượn sức mạnh của thiên địa tạo hóa, còn Nhất Diệp Giới do Phong Nghiệp sáng tạo ra lại có thể tự sinh ra tạo hóa.
Cho nên, trình độ chưởng khống khí cơ thiên địa của hai thứ này căn bản không cùng đẳng cấp với nhau.
Nhưng dù sao cũng là một đuổi một chạy, một tìm một trốn. Dù có Nhất Diệp Giới, cộng thêm lợi dụng cấm chế chi lực của Quỷ Ngục, Phong Nghiệp chỉ có thể đảm bảo rằng Thời Đỉnh Thiên không định vị được vị trí cụ thể mà thôi.
Dựa vào tu vi và cảnh giới của Thời Đỉnh Thiên, không khó để ông ấy phát hiện ra bọn họ ở Phong Châu.
Đến lúc đó, chưa đến hai hoặc ba ngày, Thời Đỉnh Thiên sẽ biết được vị trí chính xác của bọn họ.
— — Dẫn lửa thiêu thân.
Vì một con kiến cỏn con, không đáng để trả giá đắt như thế.
Phong Nghiệp cụp mắt xuống, đôi mắt đen tuyền như ngưng tụ một lớp sương mỏng.
Tầm mắt lướt qua gò má trắng như tuyết hoàn toàn lộ ra dưới mũ trùm đầu, rồi quét qua vết sẹo thật dài, hắn nhớ đến ngày ấy, nơi cổng sân vườn dưới vòm trời huyết sắc, đôi mắt dịu dàng của nàng dưới ánh trăng.
…“Đối với ta, chẳng có thứ gì quan trọng hơn sống tự do.”...
Song, nụ cười thoáng qua.
Nàng khập khiễng bước đi, sắc mặt tái nhợt nhưng kiên quyết đặt ngọc bội lên mi tâm của hắn, sau đó xoay người lại một cách dứt khoát.
Bóng dáng yếu ớt ngăn trước người hắn, đối mặt với thanh kiếm ngọc bích có thể xé nát nàng bất cứ lúc nào.
Hắn cảm nhận được một cách rõ ràng.
Lưỡi kiếm lạnh buốt như xương như ngọc đâm thủng ngực nàng, sau đó bị máu tươi nóng hổi của nàng bao trọn lấy, nhiệt độ ấy nóng hừng hực, như thiêu như đốt.
“...”
Hàn sương trong đáy mắt của Phong Nghiệp lay động.
Một lát sau, rèm mi của hắn rủ xuống, ngón tay phải nhấc lên, xẹt qua cổ tay trái, miệng vết thương không chảy máu, mà chỉ có một làn sương màu đỏ vàng bay ra.
Hắn thờ ơ nhìn, ngón trỏ và ngón giữa kết ấn, chạm vào kim quang mỏng manh, tạo thành một trận phù chú với những đường nét phức tạp.
Phong Nghiệp nhắm mắt lại.
Ngay lập tức, trên giường đá trong phòng giam nhỏ, bỗng nhiên trống rỗng.
Chỉ còn lại ống sáo ngọc bích nằm lẻ loi trên giường.
Chiếc lá xanh biếc điểm xuyết trên đuôi sáo hơi lung linh tỏa sáng trong căn phòng tối đen như mực.
—
Thời Lưu không biết thần hồn của mình quy vị từ lúc nào.
Dày vò kéo dài đằng đẵng đến mức chết lặng trong thạch thất, như muốn xé nát ý thức của nàng, nhiều lần nàng rơi vào bóng tối, sau đó liên tục bị nỗi đau trên thần hồn cưỡng ép tỉnh lại, hết lần này đến lần khác, đến nổi nàng không thể phân biệt được hiện thực và mộng cảnh.
Trong cơn mơ hồ, dường như Thời Lưu nghe thấy một giọng nói trầm thấp, vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
“Một trăm ba mươi bảy roi… Hay cho Thời gia, Thời Đỉnh Thiên…”
Có lẽ do tông giọng trầm thấp rét lạnh của người nọ, hoặc là do cảm giác ớn lạnh làm người ta hít thở không thông, khiến Thời Lưu dù đang ở trong mộng cũng không khỏi run lên.
Một thoáng hoảng hốt, Thời Lưu mở choàng mắt ra.
“Phong — !”
Lời còn chưa kịp thốt ra, Thời Lưu đã mạnh mẽ cắn lấy đầu lưỡi.
Nàng không quên rằng mình đang bị trói trên hình giá trong thạch thất âm u, người của Thời gia dùng roi Thần Hồn, lạnh lùng tra hỏi thân phận và tung tích của Phong Nghiệp.
Nàng không thể nói được.
Nhưng khi ánh sáng mỏng manh rọi vào đáy mắt, cảm giác choáng váng được xua tan, Thời Lưu trông thấy nàng đang ở trong phòng giam nhỏ của Quỷ Ngục.
Thời Lưu khẽ ngẩn ra, nàng vô thức cúi đầu, trong thấy bàn tay mảnh khảnh nhợt nhạt của mình, tiếp đó là cổ tay nhô ra từ dưới tay áo vải đay rộng thùng thình và rách rưới.
Nàng, đã trở về rồi sao?
Sao có thể như thế được? Rõ ràng nàng đang bị nhốt trong thạch thất, bị trói trên hình giá, ngày đêm bị tra tấn bởi roi Thần Hồn, không ai có thể cứu nàng cả.
Trừ phi…
Thời Lưu chợt nghe thấy tiếng động phát ra từ bên ngoài phòng giam, trên hành lang dài.
Sau đó, cửa bị đẩy ra.
Thời Lưu vội vã nhìn lại, chỉ thấy một khuôn mặt già nua hốc hác, dường như đang say khướt…
Là lão quản ngục của Quỷ Ngục.
Điểm khác nhau duy nhất so với thường ngày đó là tẩu thuốc hoặc bầu rượu trong đôi tay khô quắp của lão nay đã được thay bằng một chén canh.
Khi lão vừa bước vào cửa, Thời Lưu đã ngửi được mùi dược liệu lan tỏa trong không khí.
Theo bản năng, nữ hài nhận ra vài vị thuốc.
… Thuốc trị phong hàn.
Lão quản ngục đi giày vào, nhìn thấy Thời Lưu đang gắng gượng ngồi dậy trên giường đá, mí mắt giương lên, rồi lại cụp xuống.
“Tỉnh? Mơ mơ màng màng ba bốn ngày, ta còn tưởng ngươi sẽ sốt cao đến mức chết luôn.”
Thời Lưu vừa tỉnh, có lẽ bởi vì thần hồn rời xác quá lâu, đầu óc còn mê man — Thật sự giống với tình trạng nhiễm phong hàn, sau đó sốt cao rồi dần hạ sốt.
Thời Lưu cúi đầu nhận lấy chén thuốc, nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày qua là ngài chăm sóc cho ta sao?”
Lão quản ngục sửng sốt một chút, sau đó quay đầu lại, tựa như cảm thấy khó tin khi thiếu nữ trước mặt bỗng dưng chủ động trò chuyện.
Đặc biệt, trước đây nàng luôn vội vàng kéo mũ trùm đầu lên khi thấy người khác, nhưng hôm nay nàng lại chẳng màng đến điều ấy nữa.
Lão đăm chiêu nhìn nữ hài nhưng chẳng nhìn ra manh mối gì, lão quản ngục cắn điếu thuốc, nhấp môi: “Nếu không thì là ai.”
Thời Lưu lặng lẽ siết chặt lòng bàn tay.
Lão quản ngục cũng không thèm để ý, hừ một tiếng sau đó xoay người định ra ngoài. Lúc lão sắp bước đến cửa phòng giam, bỗng nhiên nghe thấy tiếng va chạm của xích sắt đeo trên mắt cá chân của nữ hài.
Lão quản ngục ngạc nhiên nhíu mày, lão rút điếu thuốc ra, quay đầu lại.
Trên giường đá.
Thiếu nữ mặc áo vải đay lặng lẽ quỳ gối, im ắng dập đầu với lão.
Dừng lại một lúc, Thời Lưu ngồi dậy: “Cảm ơn.”
Lão quản ngục gõ tẩu thuốc vào tường, nói chuyện một cái quái gở: “Cảm ơn cái gì, cảm ơn ta mỗi ngày bắt ngươi khiêng đá, làm cu li à?”
Thời Lưu gật đầu, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ta không biết nguyên nhân. Nhưng ta biết, người tốt với ta.”
“......”
Lão quản ngục lặng lẽ nhếch khóe miệng.
Mắc dù Thời Lưu rất biết ơn lão — Trải qua mấy ngày vỡ mộng, nàng càng cảm kích sự giúp đỡ và thiện ý của một người xa lạ như lão — Nhưng Thời Lưu vẫn phải thừa nhận, lão cười rất xấu.
Tựa như một vỏ cây già nở hoa, vặn vẹo không được tự nhiên.
Sau khi cười một cách quái dị, lão xoay người, ngậm lấy tẩu thuốc, bước ra ngoài, chỉ để lại một câu nói tàn úa khàn khàn:
“Cấm chế của Quỷ Ngục sắp phá. Không muốn chết thì mau tranh thủ thời gian chạy đi.”
“......”
Đồng tử của Thời Lưu hơi co lại.
Trong lời nói của lão quản ngục, chẳng hiểu sao nàng cảm nhận được vài phần hàn ý.
— Quỷ Ngục sẽ bị phá sao?
Phong Nghiệp đi đâu rồi?
Như thể cảm nhận được suy nghĩ của thiếu nữ, dường như là ngay khi tâm niệm của Thời Lưu nổi lên, trong phòng giam chỉ có mình nàng, trên vách tường chậm rãi hiện lên dòng chữ nhỏ màu vàng nhạt.
Giống như đêm đó, khi bạch y thiếu niên tùy tiện phất tay để lại hai chữ “Phong Nghiệp”.
Chỉ là lần này, có tới ba dòng —
[Thiên Đàn Mộc giúp ngươi ôn dưỡng thần hồn, tối nay ta sẽ đến lấy.]
[Từ nay về sau, thanh toán hết ân oán.]
[Ngươi sống hay chết, không liên quan đến ta.]
“...!”
Thời Lưu ngây người nhìn những dòng chữ ấy.
Cùng lúc đó.
Nam Châu, thạch thất trong địa lao.
Cửa thạch thất đột nhiên mở ra, Thời Đỉnh Thiên bước vào với sắc mặt khó coi, ông đến trước hình giá, giơ tay sờ lên trán của thiếu nữ đang hôn mê.
Một lát sau, Thời Đỉnh Thiên mở to mắt ra, ánh mắt u ám.
“Truyền lệnh xuống, tất cả các đệ tử của Thời gia khởi hành đến cực bắc của U Minh, điều tra kỹ Phong Châu! Truy lùng dư nghiệt của ma đầu!”