Một khắc sau.

Hoa Bất Trục bay tới từ phía màn trời, lông khổng tước trắng tinh lướt qua một cành hoa lê, cánh hoa ào ạt rơi xuống như tuyết.

Khổng tước sau khi đáp xuống đất liền hoá thành hình người, Hoa Bất Trục quyến rũ ngút ngàn lông trắng hất lên, nhanh chóng bay vào phòng thiền.

"Đại sư huynh, đệ nghe nói... Áa!"

Còn chưa vào tới cửa, một quyển sách đã bay ra từ trong phòng thiền, vừa khéo đập lên khuôn mặt tuấn tú của Hoa Bất Trục.

Giọng nói mềm mại của Cung Ngô Đồng từ trong truyền ra: "Sư đệ, đừng có vào."

Hoa Bất Trục che cái mũi xém nữa bị đập đến chảy máu, bị giọng nói còn ôn hoà hơn cả gió xuân này lướt qua cõi lòng, không thể khống chế mà run bần bật -- nếu mỹ nhân bình thường mà mềm mại nói "đừng có vào" như thế, khổng tước nhất định sẽ kích động đến mức xoè đuôi theo đuổi bạn tình.

Nhưng bây giờ người nói lời này chính là Cung Ngô Đồng.

Hoa Bất Trục như bị một cây chổi khổng lồ đánh lên đầu, cả người ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết có phải bị doạ rồi hay không mà ngay cả máu mũi cũng chảy ròng ròng.

Vân Lâm Cảnh ngồi cạnh ao nhỏ lau kiếm, nghe thế thì có lòng giải thích thay cho đại sư huynh.

"Hắn nói 'đừng có vào', ý bảo đệ cút."

Hoa Bất Trục: "..."

Bảo cút à, thế thì được.

Hoa Bất Trục xoa xoa thái dương, nhặt cuốn kinh Phật trên mặt đất lên, tiện tay lật ra lại phát hiện đó là một quyển xuân cung đồ, hắn tiện tay lật một tờ, máu mũi xém chút nữa phụt tiếp.

"Cái này nếu mà bị... Khụ." Hắn chặn máu mũi lại, chậc chậc nói, "Nếu mà bị Thánh tôn phát hiện thì treo sư huynh lên đánh là cái chắc."

Vân Lâm Cảnh thầm nghĩ nếu cái thứ này bay ra từ trong phòng thiền, thì nhất định là Thánh tôn đã thấy rồi.

Lúc này, Thu Khước Thiền lướt qua Hồng Trần Uyển chạy tới, trên vai còn mang theo một con mèo chín đuôi màu trắng, sau khi đến thì vừa chạy về phía phòng thiền vừa thân tàn chí kiên* làm thủ ngữ với hai vị sư huynh.

*Thân tàn chí kiên (身残志坚): người có khuyết điểm về cơ thể (như bị tật thì ở đây bạn này đang bị cấm ngôn nên kh khác gì câm) nhưng ý chí thì rất mạnh mẽ.

[Hai vị sư huynh ăn cơm chiều chưa, sao lại ngồi ở đây cả thế? Nghe nói đại sư huynh lại bị phạt, cũng giống phù cấm ngôn của đệ, vẫn là lần trước... Á!]

Một cây quạt có dấu răng bay ra từ trong phòng thiền, vừa khéo đập lên mặt Thu Khước Thiền.

Cung Ngô Đồng: "Đừng tới đây."

Thu Khước Thiền sợ tới mức giật mình, ngay cả mèo trắng trên vai cũng dựng cả lông.

Hoa Bất Trục dùng giọng điệu con dâu sống nhiều năm được rèn luyện trở thành mẹ chồng*, vui sướng khi người gặp hoạ nói: "Đại sư huynh bảo đệ cút đi."

*Đường đi nhiều cũng mòn thành sông, con dâu sống nhiều năm được rèn luyện trở thành mẹ chồng (多年的路走成河, 多年的媳妇熬成婆): ý chỉ sống lâu gặp nhiều nên có kinh nghiệm, lão làng

Thu Khước Thiền: "..."

Tuy Cung Ngô Đồng không nói gì, nhưng Vân Lâm Cảnh thông minh đến lạ, chỉ từ vài câu nói ngữ điệu không phù hợp của Cung Ngô Đồng đã đại khái đoán ra Cung Xác lại phạt y cái gì rồi, bèn nói với sư đệ.

Hoa Bất Trục "thông suốt" một tiếng, vô cùng kính sợ với vị Thánh tôn trong truyền thuyết.

Trên đời này đại khái cũng chỉ có mỗi Cung Xác mới có thể hạ cái loại phù "cấm ngôn" như thế cho Cung Ngô Đồng luôn nhìn đời bằng nửa con mắt, cố tình Cung Ngô Đồng còn không có gan nháo trước mặt cha mình.

Hoa Bất Trục nhỏ giọng nói thầm: "Quá độc ác."

Thu Khước Thiền cầm theo cây quạt của đại sư huynh đi tới, lúc không nói lời nào, giữa lông mày hắn là sự uy nghiêm lạnh lùng, trông vô cùng doạ người.

Hắn vốn muốn xài thủ ngữ của người câm điếc, nhưng nhìn hai sư huynh căn bản không muốn xem thủ thế của mình, nghĩ ngợi một hồi liền bắt đầu nghịch quạt của Cung Ngô Đồng.

Cung Ngô Đồng bất luận là nghiên cứu cái gì thì cũng đều rất dã man, không biết trận pháp trên quạt bị y sửa như thế nào, chỉ cần rót thần thức vào trong là có thể sửa hình trên mặt quạt theo ý muốn.

Ngày thường Cung Ngô Đồng chỉ dùng cái này để trang trí, thỉnh thoảng biến ra mặt hoa quỳnh hoa đào gì đó phù hợp với khí chất của y, dù có hiện chữ thì cũng là những nét chữ hết sức đẹp mắt -- như là "tiểu quỷ háo sắc" "lỡ đường về" chẳng hạn.

Nhưng cái thứ đồ này nằm trong tay Thu Khước Thiền thì lại rất giống một hung khí.

Vân Lâm Cảnh và Hoa Bất Trục nhìn Thu Khước Thiền hí hoáy làm gì cây quạt, mặt hơi biến sắc, nhìn như muốn đánh gãy tay hắn, cứu cây quạt của đại sư huynh.

Thần thức của Thu Khước Thiền tiến vào cây quạt, hoa quỳnh trên mặt quạt giây lát biến mất, sau đó vặn vẹo uốn éo nửa ngày, như thể trận pháp mất linh, hơn nửa ngày sau mới dần dần hiện ra những gì Thu Khước Thiền muốn nói.

Thu Khước Thiền hứng thú bừng bừng mà đưa cây quạt cho Vân Lâm Cảnh, cho sư huynh xem lời giải thích của hắn với loại phù độc đáo này của Thánh tôn.

Vân Lâm Cảnh và Hoa Bất Trục nhìn mấy ngàn văn tự chằng chịt cực nhỏ trên mặt quạt, mặt không cảm xúc liếc nhau, cướp lấy cây quạt trực tiếp ném lên đầu Thu Khước Thiền.

Thu Khước Thiền tủi thân cầm lấy cây quạt, mặt quạt khẽ đảo, cuối cùng chỉ hiện ra bốn chữ.

[Sao lại đánh đệ]

Vân Lâm Cảnh không để ý tới oán giận của hắn, duỗi tay về phía hắn: "Đưa phương thuốc kia cho huynh."

Thu Khước Thiền đảo mặt quạt cho hắn xem, đại khái là nhiều chữ quá thì họ không kiên nhẫn, đành phải mỗi lần chỉ hiện bốn chữ thật to.

[Đệ nhớ kỹ rồi]

[Phương thuốc kia ấy]

[Dược liệu thật sự]

[Rất là quý hiếm]

"..."

Vân Lâm Cảnh: "..."

Vân Lâm Cảnh không nhịn được nữa mà đạp cho hắn một cái, giơ tay đoạt cây quạt lại, đỡ phải bị bốn chữ nhảy qua nhảy lại cho mù mắt mình.

Thu Khước Thiền bèn phải lấy phương thuốc từ trong tay áo ra.

Vân Lâm Cảnh cau mày nhận lấy, phát hiện tất cả dược liệu trên đó đều là linh thảo quý giá hiếm có, có vài cái tên thậm chí hắn còn chưa từng được nghe, Thu Khước Thiền đánh dấu đằng sau những dược liệu đã tìm được.

Bốn ngày ngắn ngủi, thế mà hắn đã tìm được phân nửa.

"Cái này quá khó tìm." Vân Lâm Cảnh trả phương thuốc lại, trầm tư nói, "Lần này Thánh tôn trở về dùng trận pháp khiến sư huynh ngủ ba ngày, so với hao hết tâm tư đi tìm thuốc, chi bằng..."

"Không được."

Giọng nói của Cung Ngô Đồng từ một bên truyền đến.

Ba người quay đầu lại nhìn.

Cung Ngô Đồng cắn đồ nửa ngày trong phòng thiền, rốt cuộc mới khôi phục sự trấn định -- những lời nói dịu dàng không chịu khống chế đó không chỉ doạ sợ sư đệ của y, mà chính y cũng tức đến xém khóc.

Ngay cả lúc trước bị Cung Xác cấm ngôn ba ngày cũng không làm y nghẹn khuất đến thế.

Nhưng tính y không hay trốn tránh, sau khi sửa sang lại quần áo thì ra khỏi phòng thiền, đúng lúc nghe Vân Lâm Cảnh nói chuyện.

Cung Ngô Đồng đi chân trần ra ngoài, giơ tay lấy lại cây quạt của mình cái một, dùng nó chỉ vào Vân Lâm Cảnh, kiêu căng nâng cằm: "Nghĩ cũng không cần nghĩ, ai mà dám nghiên cứu trận pháp kia thì ta sẽ ấn người đó xuống đất đánh."

Cố tình ra khỏi miệng lại là: "Không cần mạo hiểm, trận pháp đó thật sự rất nguy hiểm, nếu các đệ vì vậy mà bị thương, sư huynh sẽ rất tự trách."

Ba sư đệ: "..."

Cung Ngô Đồng: "..."

Bốn người hai mặt nhìn nhau.

Vẫn là Vân Lâm Cảnh vững vàng bình tĩnh, nói: "Đại sư huynh nói ai mà nghiên cứu trận pháp thì sẽ ấn người đó xuống đất đánh, đúng không?"

Cung Ngô Đồng: "..."

Hoa Bất Trục tự nhận vô cùng hiểu đại sư huynh nhà mình, không tán đồng mà nhìn Vân Lâm Cảnh, nói: "Đại sư huynh mới sẽ không hung tàn như thế, huynh ấy nhiều lắm cũng chỉ đánh gãy chân chúng ta thôi."

Cung Ngô Đồng: "???"

Thu Khước Thiền ở một bên làm thủ ngữ đến tay sắp thắt vào nhau: [Nói hươu nói vượn! Đại sư huynh chỉ là muốn treo chúng ta lên thả diều thôi!]

Cung Ngô Đồng: "..."

Cung Ngô Đồng tức giận mắng bọn họ: "Đám chết tiệt!"

"Sư đệ sao lại hiểu rõ huynh như thế, đúng là ba đoá hoa giải ngữ mà, không uổng công huynh thương các đệ."

Vân Hoa Thu ba người trăm miệng một lời: "Ồ, đây là đang mắng người."

Cung Ngô Đồng: "..."

Cung Ngô Đồng chỉ tay ra cửa, nhỏ nhẹ nói: "Ngoan, ra ngoài chơi đi."

Ba người đã nhìn ra ý "cút hết cả đi!!!" Của đại sư huynh, cũng xem trò đủ rồi, đứng dậy cút liền.

Cung Ngô Đồng tức giận đến mức lại muốn cắn cái gì đó, nổi giận đùng đùng về phòng, định tiếp tục nghiên cứu hàn băng linh chủng của Minh Tu Nghệ để bình tĩnh hơn đôi chút.

Y suốt ngày không ngủ được, nhàn rỗi không có gì làm thì đi nghiên cứu đủ thứ để giết thời gian, nhiều năm như thế trận pháp, luyện đan, kiếm đạo lại từ từ được y học đến sành sỏi.

Cung Ngô Đồng nhíu mày tìm bản ghi chép tâm pháp trên ngọc giản, nhưng lục lọi trong phòng một hồi lại chẳng tìm được gì.

Y cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy tám phần là lúc tiêu diệt chứng cứ phạm tội trước khi Cung Xác tới đã bị y không cẩn thận nhầm thành xuân cung đồ ném đi, lấy ngọc giản ra tiếp tục nghiên cứu.

***

Thiên viện Hồng Trần Uyển, Việt Ký Vọng và Tuy Tương Phùng nửa đêm còn chưa về, Minh Tu Nghệ học bài xong, lại một mình luyện kiếm trong tiểu viện tử.

Trăng treo trên cây, Minh Tu Nghệ thu kiếm, nhíu mày nhìn bụi hoa vương đầy sương lạnh do kiếm ý quét ra.

Trên thân Ngọc Câu kiếm toàn là hàn ý dày đặc, ánh kiếm tương phản với ánh trăng, mơ hồ toả ra từng đợt sương trắng nhè nhẹ.

Minh Tu Nghệ biết kiếm ý bị ảnh hưởng bởi hàn băng linh chủng trong đan điền của mình, vì chuyện tiểu viện tử bị phá hủy, nên Minh Tu Nghệ có hơi mơ hồ bài xích nó, nhưng lại không biết áp chế thế nào.

Sau khi dùng linh lực loại bỏ hàn ý trên thân kiếm, Minh Tu Nghệ mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Hắn đang muốn đến hậu viện rửa tay, vừa mới quay đầu lại, Cung Xác một thân áo trắng không biết đã đứng ở cổng nối giữa thiên viện và chủ viện từ khi nào, đang yên lặng nhìn hắn.

Minh Tu Nghệ sửng sốt, lập tức quỳ xuống hành lễ: "Bái kiến Thánh tôn."

Cung Xác lạnh nhạt mở miệng: "Hàn băng linh chủng đã nằm trong đan điền của ngươi, linh lực kinh mạch tự nhiên sẽ mang theo hàn ý."

Minh Tu Nghệ nhìn nhìn Ngọc Câu kiếm trong tay, quả nhiên hàn ý mới bị xua tan vừa rồi chỉ bị hắn nắm một chút mà đã ngưng tụ lại như cũ.

"Đứng lên." Cung Xác xoay người, áo bào trắng dưới ánh đèn mang vẻ một ôn hoà không tên, "Đi theo ta."

Minh Tu Nghệ vội vàng đứng dậy đi theo.

Cung Ngô Đồng đang ở trong viện đo đạc trận pháp, trên mặt không biết bị dính một vòng chu sa từ chỗ nào, nghe tiếng bước chân thì ngẩng đầu nhìn về phía Cung Xác, ánh mắt lại dừng ở Ming Tu Nghệ đứng đằng sau.

"Cha, khi nào người về?"

Cung Xác nâng tay lên, lau chu sa trên mặt Cung Ngô Đồng đi, động tác nhẹ nhàng không nói nên lời.

"Ta dẫn hắn ra ngoài một chuyến."

"Dạ?" Cung Ngô Đồng ngửa đầu cho ông lau, thuận miệng nói, "Dẫn Tu Nghệ? Đi đâu ạ?"

Cung Xác không đáp, chỉ nói: "Rất nhanh sẽ trở về."

Dứt lời, nâng bước đi ngay.

Cung Ngô Đồng đã quen với phong cách hành sự sấm rền gió cuốn của cha mình, hơi gật đầu một cái, nhìn về phía Minh Tu Nghệ một bên có vẻ đang muốn đi theo.

Y vốn muốn nói vài câu cợt nhả trêu chọc tiểu đồ đệ, nhưng lại quên trên người mình còn bị hạ phù, mở miệng lại trở thành lời dặn dò tri kỷ của sư tôn.

"Đừng sợ, không chừng cha ta muốn chỉ điểm kiếm chiêu cho con, đi đi."

Minh Tu Nghệ hít sâu một hơi.

Cung Ngô Đồng: "..."

Cung Ngô Đồng tức giận quay đi, trừng mắt nhìn bóng lưng của Cung Xác một cái.

Y không phát hoả với Thánh tôn được, chỉ có thể bùng lửa giận lên người Minh Tu Nghệ, trầm mặt bảo Minh Tu Nghệ cút: "Ngoan, sư tôn chờ con về."

Minh Tu Nghệ đại khái là bị sư tôn dịu dàng doạ sợ, khuôn mặt nhỏ đờ đẫn, cùng tay cùng chân rời đi.

Rời khỏi Hồng Trần Uyển, Minh Tu Nghệ khó khăn lắm mới có thể hồi phục tinh thần.

Minh Tu Nghệ đã quen cái thói nói chuyện châm chọc vi sư bất tôn* của Cung Ngô Đồng, bất thình lình được nghe vài câu tiếng người, lại khiến Minh thiếu tôn tự nhận ý chí kiên định sợ tới mức trong lòng run rẩy, lại bắt đầu bận tâm không biết sư tôn hắn có phải là ngủ đến hỏng cả đầu óc rồi không.

*Vi sư bất tôn (为师不尊): ý là người làm thầy không có phong thái của thầy, không đáng được tôn trọng

Đương lúc hắn suy nghĩ miên man, con đường trước mặt xuất hiện một chút biến hoá.

Nơi Cung Xác đi qua, hai bên đều nở rộ hoa ưu đàm trắng muốt nhỏ bé dày đặc, Minh Tu Nghệ vốn cũng không để ý, chỉ thấy càng đi về phía trước thì hoa bên cạnh càng trắng, trắng đến mức che lấp cả bụi hoa ven đường.

Đợi đến khi lấy lại tinh thần, hai người đã đứng trên một đỉnh núi tuyết.

Minh Tu Nghệ ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn.

Không biết Hồng Trần Uyển đã biến mất từ khi nào, thay vào đó là mạch núi tuyết lan đến tận chân trời.

Gió tuyết thổi mạnh xung quanh, Cung Xác lại như không cảm nhận được gì, một thân áo trắng đến góc áo cũng chẳng nhúc nhích.

Trên người Minh Tu Nghệ có hàn băng linh chủng, cũng không cảm nhận được lạnh lẽo là bao, hắn thử nói: "Thánh tôn, nơi này là..."

Hắn còn tưởng rằng nơi này là ảo cảnh của Thánh tôn, nào ngờ Cung Xác lại lãnh đạm mở miệng.

"Hàn Sơn Quan."

Minh Tu Nghệ suy nghĩ một chút, sợ hãi nhìn ông.

Hàn Sơn Quan là sơn mạch phía bắc tam giới, hàng năm băng tuyết bao trùm, giá lạnh thấu xương, cách Cửu Phương tông xa vạn dặm.

Tu vi Thánh tôn, một bước ngàn dặm.

Cung Xác không để ý đến sự khiếp sợ của Minh Tu Nghệ, mở miệng nói: "Ngươi muốn tu đạo hay nhập ma?"

Minh Tu Nghệ ngẩn ngơ chớp mắt một cái, rồi mới nghiêm mặt đáp: "Tất nhiên là tu đạo."

Hắn là con trai của Thủ tôn chính đạo Minh Tịch, dù cho không còn là người của đảo Minh Hạp thì cũng sẽ không tu ma.

Đôi mắt đạm mạc của Cung Xác phảng phất đang nhìn một thứ chẳng hề tồn tại trong hư không, đột nhiên không một dấu hiệu mà đổi sang chuyện khác: "Ta đã từng nhìn qua số mệnh của ngươi lúc ngươi sinh ra."

Minh Tu Nghệ nghi hoặc nhìn ông: "Số mệnh?"

Cung Xác dùng một giọng điệu rất đỗi ôn hoà nói ra lời khiến người khác lạnh giá thấu xương: "Mười sáu tuổi, bỏ mạng chết trẻ."

Cả người Minh Tu Nghệ cứng đờ, trên khuôn mặt non nớt toàn là vẻ mờ mịt.

"Chết... Trẻ?"

Nhưng hắn đã qua sinh nhật mười sáu tuổi, chỉ một tháng nữa là sẽ mười bảy, vẫn còn sống sót êm đẹp như cũ.

Bàn tay giấu sau ống tay áo của Minh Tu Nghệ đột nhiên nắm chặt, lẩm bẩm nói: "Ý Thánh tôn là, ta... Sẽ chết oan chết uổng trước lúc mười bảy tuổi sao?"

Minh Tu Nghệ cảm thấy mình đến Ma tộc một chuyến đã biết thế nào là vô vọng, thẳng đến khi Cung Xác nói ra lời này, hắn mới chợt ý thức được bản thân trước kia buồn cười biết bao.

Còn chuyện gì tuyệt vọng hơn biết trước ngày chết của mình?

Lồng ngực Minh Tu Nghệ ê ẩm, thầm nghĩ nếu phải chết sớm, hắn thà chết ở Ma tộc còn hơn, cũng chẳng cần có được hy vọng rồi lại bị đá xuống vực sâu.

Từ nhỏ Cung Xác đã có một đôi mắt nhìn thấu nhân quả trên thế gian, lời ông nói rõ ràng không sai.

Nhưng nào ngờ, Cung Xác lại nhẹ nhàng lắc đầu.

"Không."

Minh Tu Nghệ sững sờ, tức khắc ngẩng đầu nhìn ông.

"Năm đó khi ta đến đảo Minh Hạp, Ngô Đồng cũng đòi theo." Cung Xác nói, "Lúc đó nó còn nhỏ lại chẳng hiểu chuyện, ta còn chưa báo số mệnh của ngươi, nó đã xen vào một câu."

Dường như mắt của Cung Ngô Đồng càng có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn, lúc đó y mới có mười tuổi, núp sau áo choàng của Cung Xác, bám tay cha mà tò mò nhìn đứa trẻ nho nhỏ kia.

Cung Xác đang muốn nói ra số mệnh "chết trẻ" với Minh Tịch đầy mặt chờ đợi, Cung Ngô Đồng đột nhiên duỗi tay ra giữa không trung rồi khép lại, giòn giã cười nói: "Cha, lạ thật đó, nó có tận hai dòng sông."

Giọng Cung Xác dừng lại, cúi đầu nhìn y.

Ngón tay non mịn của Cung Ngô Đồng dừng giữa không trung, phảng phất như đang từng chút bơi dọc theo dòng sông ở đó, chỉ là mới được hai lần, ngón tay của y đã ngừng lại.

Y nghiêng nghiêng đầu, nói: "Đứt rồi."

Minh Tịch kỳ quái nhìn y.

Cung Xác do dự chớp mắt một cái, thấp giọng nói: "Cái còn lại đâu?"

Cung Ngô Đồng lại tiếp tục ấn ấn đi theo dòng sông, hồi lâu sau mới cười vui vẻ nói một câu mà chẳng ai hiểu.

"Ngộ sinh tử, đi về tử lộ phía nam."

Minh Tịch ôm Minh Tu Nghệ không rõ nguyên do.

Cung Xác nhìn đôi dị đồng của Cung Ngô Đồng, một hồi lâu sau mới xoa đầu y, nói với Minh Tịch: "Nhớ rõ những lời này."

Minh Tịch tôn sùng Cung Xác theo khuôn mẫu, huống chi những lời này không mấy rõ ràng, rồi lại mang theo một tia sinh cơ, nhớ rõ cũng chẳng sai, nghe vậy thì lập tức gật đầu.

"Đa tạ Thánh tôn."

Cung Ngô Đồng trong lồng ngực cha mình bất mãn mà nói thầm: "Tiểu Thánh tôn đâu?"

Cung Xác vỗ vỗ đầu y.

Minh Tịch bất đắc dĩ nói: "Cũng đa tạ Tiểu Thánh tôn."

Giữa nơi trời băng đất tuyết, Minh Tu Nghệ lẩm bẩm nói: "Đi về phía nam... Gặp tử lộ..."

Hắn nhảy xuống vách núi tử lộ, đến được đó thì sinh cơ duyên.

"Hàn băng linh chủng là cơ duyên của ngươi, ngươi đã chọn con đường đó thì chẳng có cách nào thay đổi." Cung Xác nói, "Hàn băng linh chủng thích hợp nhất là nhập ma tu hành, nếu ngươi cưỡng ép nhập đạo, biện pháp tốt nhất là hoàn toàn dung nhập hàn băng linh chủng vào nội phủ, ngày sau tu hành phải tránh tâm ma, mới có thể đi đến đại đạo."

Minh Tu Nghệ mím môi trầm mặc, đại khái là còn chìm đắm trong câu quẻ vừa rồi.

Cung Xác: "Ta cho ngươi thời gian tự suy ngẫm."

Minh Tu Nghệ nhẹ nhàng hít một hơi, mờ mịt trong mắt chậm rãi tan đi, ánh sáng nơi đáy mắt phảng phất như bị buốt giá đông cứng, nghiêm mặt nói: "Ta nguyện tu đạo."

Ấn tượng của Cung Xác đối với Minh Tu Nghệ cũng chẳng thể nào tốt đẹp  —— dù cho có là ai thì khi chứng kiến con trai mình bị nghịch đồ mạo phạm, bất luận có đang nằm mơ hay không thì trong lòng đều sẽ có một chút mâu thuẫn như thế, chỉ là Minh Tu Nghệ đưa ra quyết định một cách nhanh chóng không hề chần chừ, lại khiến cho ấn tượng trong lòng Cung Xác có hơi thay đổi.

Ông nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Được."

Cung Xác bình thường trầm mặc ít nói, lần này xem như là đã nói hết những gì cần nói trong nửa năm, ông lập tức không nhiều lời vô nghĩa, đưa tay bấm niệm pháp quyết, gió tuyết xung quanh bùng lên đầy trời.

Thứ nằm trong đan điền của Minh Tu Nghệ rõ ràng là hàn băng linh chủng rét lạnh nhất trần đời, nhưng lúc này đây hắn lại cảm nhận được một dòng nham thạch nóng rực đang giày vò bản thân mình, đau đớn liên tiếp cùng sự khô nóng khiến đan điền hắn như muốn nổ tung, đau đến mức hắn lập tức trực tiếp ngã quỵ.

Cung Xác cũng không phải người có tính kiên nhẫn an ủi người khác, không hề chớp mắt tiếp tục dùng pháp quyết Cung Ngô Đồng sao chép hỗ trợ Minh Tu Nghệ dung hợp hàn băng linh chủng.

Minh Tu Nghệ cũng là một người tàn nhẫn, dù cho có đau đến ngất xỉu cũng cắn răng không rên một tiếng.

Gió tuyết quanh năm ở Hàn Sơn Quan nháy mắt như bị đông cứng, băng giá phảng phất như những sợi dây leo lớn lên chắc khoẻ, chi chít đua nhau ùa về phía cơ thể của Minh Tu Nghệ, phút chốc đông hắn thành tượng băng.

Hàn băng linh chủng trong đan điền điên cuồng muốn chạy trốn, lại bị giam cầm chặt chẽ, chậm rãi dung hợp với Kim Đan, đặt trong nội phủ.

Bông tuyết tuôn rơi ào ạt, một bông nhẹ nhàng mơn trớn đỉnh đầu của Minh Tu Nghệ, lại bị một cơn gió đẩy bay sang hướng khác.

Một bông tuyết như cánh hoa lê rơi xuống chóp mũi của Cung Ngô Đồng, y quay đầu hắt xì một cái, một tia thần thức chậm rãi chui vào ngọc bài "Sương Hạ Khách".

Cung Ngô Đồng nghiên cứu ngọc bài kia một chút, lại chờ Minh Tu Nghệ trở về.

Chỉ là y chờ mãi chờ mãi mà Minh Tu Nghệ vẫn chưa về, đúng lúc đến giờ kể chuyện của Sương Hạ Khách, đơn giản tiến vào ngọc bài nghe chuyện.

Hôm nay kịch bản đến đoạn biến cố, Cung Ngô Đồng nhắm mắt lại cũng biết cốt truyện phát triển thế nào.

"Ma khí trong cơ thể bán ma luồn lách trong kinh mạch của hắn, đêm nào cũng tra tấn hắn đến đau đớn sắp chết.

Thẩm đạo quân tìm được cách áp chế ma khí trong người bán ma, khiến hắn có thể thuận lợi tu luyện tâm pháp, chỉ là phải hủy diệt triệt để kinh mạch của bán ma, sau đó dùng ma khí xây dựng lại.

Bởi vì ma khí của bán ma quá mức cường hãn, Thẩm đạo quân gần như dốc hết một nửa tu vi của bản thân, mới có thể miễn cưỡng hủy diệt kinh mạch của bán ma.

Bán ma không biết tính toán của Thẩm đạo quân, còn tưởng rằng thân phận bán ma của mình bị tiết lộ, sư tôn muốn phế bỏ tu vi để làm nhục hắn.

Hận ý lập tức bùng lên bốn phía, một chưởng bạo nộ đánh Thẩm đạo quân đã mất tu vi bị trọng thương."

Cung Ngô Đồng kích động đến mức đập bàn một cái, ngọc thạch leng keng rơi xuống chén lưu ly.

"Thật tốt quá." Cung Ngô Đồng rời ngọc bài mà còn khó nén sự phấn khởi, cầm ngọc giản nghĩ thầm, "Dung hợp hàn băng linh chủng với Kim Đan nhất định cũng khiến người ta đau đớn muốn chết, cuối cùng Minh Tu Nghệ cũng phải 'hung ác nham hiểm' với sư tôn rồi!"

Đúng lúc này, bên ngoài Hồng Trần Uyển truyền đến tiếng bước chân.

Cung Ngô Đồng ngẩng đầu nhìn, Cung Xác không về, nhưng Minh Tu Nghệ một thân lạnh buốt sắc mặt tái nhợt đã trở lại.

Trên người Minh Tu Nghệ toàn là hơi lạnh thấu xương đến doạ người, đang bị hắn từng chút thu hồi về nội phủ, lúc đi đến chỗ Cung Ngô Đồng, hơi lạnh đó đã bị hắn chậm rãi thu về.

Cung Ngô Đồng chớp chớp mắt, xem ra đúng thật là Cung Xác gọi cậu nhóc này đi luận bàn, ngay cả hàn băng linh chủng của đồ nhi y cũng bị đánh đến bốc cả hơi lạnh.

Minh Tu Nghệ nỗ lực duy trì sự trấn định đi đến bên cạnh Cung Ngô Đồng, vẻ mặt mỏi mệt lại trắng bệch: "Sư tôn, con, về rồi."

Cung Ngô Đồng nói: "Đồ nhi ngoan, bị đả thương à?"

Minh Tu Nghệ lắc đầu: "Chưa từng, đa tạ sư tôn quan tâm."

Cung Ngô Đồng kiềm chế sự mừng thầm trong lòng, cầm lấy ngọc giản ho khan một tiếng, đang muốn mở miệng dung hợp hàn băng linh chủng cho hắn, lại thấy Minh Tu Nghệ hơi lảo đảo, tay đột nhiên chống lên giường mỹ nhân dưới thân Cung Ngô Đồng.

Chỉ nghe một tiếng "hít hà" rất nhỏ, Cung Ngô Đồng chỉ cảm thấy bên dưới lạnh lẽo, cúi đầu một cái, nơi ngón tay Minh Tu Nghệ tiếp xúc với giường mỹ nhân đã lan tràn một lớp băng sương dày đặc, đông cứng y trên giường mỹ nhân.

Cung Ngô Đồng nhận ra gì đó, vẻ mặt hờ hững mà nhìn Minh Tu Nghệ: "Cha ta gọi con qua là để giúp con dung hợp hàn băng linh chủng?"

Vậy y nhiệt tình nghiên cứu là vì cái gì?!

Cũng có được thấy nghịch đồ hung ác nham hiểm đâu!

Minh Tu Nghệ sắc mặt tái nhợt gật đầu, lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra mình thế mà đã đông cứng quần áo sư tôn lên giường mỹ nhân, vội vàng duỗi tay muốn xua tan băng tuyết cho y.

Chỉ là hắn mới váng đầu hoa mắt, hàn ý không thể thu phóng tự nhiên như bình thường, ngược lại còn đông cứng cả hai cái móng vuốt của Cung Ngô Đồng, bảo trì một tư thế không biết xấu hổ trên giường mỹ nhân.

Minh Tu Nghệ: "..."

Cung Ngô Đồng: "..."

Minh Tu Nghệ suýt chút nữa bật khóc.

Cung Ngô Đồng vốn đang ảo não vì không thể nhìn thấy đồ nhi hung ác nham hiểm oán hận mình, nhưng nhìn tư thế của mình cùng với Minh Tu Nghệ "đại nghịch bất đạo" đông cứng sư tôn bên cạnh, miễn cưỡng moi ra một cốt truyện từ trong thoại bản, cảm thấy bản thân mình hiện tại chính là sư tôn thanh lãnh thà chết cũng không chịu khuất phục, mà Minh Tu Nghệ rõ ràng chính là cái thứ nghịch đồ muốn làm hại sư tôn hoặc là có dục vọng bất chính với sư tôn.

Cung Ngô Đồng cô độc đã lâu, mỗi đêm lúc lẻ loi một mình có thể tự bổ não ra một đống thứ từ từ vượt qua đêm dài, mà giờ Minh Tu Nghệ còn khiến y như hổ thêm cánh, linh cảm ào ra như thác.

Tuy bị đông cứng đến lạnh thấu tim gan, nhưng tim y vẫn cầm lòng không đặng mà nhảy nhót như cũ.

Đúng lúc này, Minh Tu Nghệ đã thu hồi hết tất thảy hàn ý, nhìn cả người sư tôn có hơi ướt đẫm, do dự nửa ngày, không biết vì sao mà đột nhiên nói.

"Sư tôn."

Cung Ngô Đồng chớp đôi mắt đầy chờ mong mà nhìn hắn, hận không thể nhét lời thoại trong thoại bản vào đầu Minh Tu Nghệ cho hắn đọc, thoả mãn một chút mong muốn theo đuổi cốt truyện của sư tôn.

Nào ngờ, Minh Tu Nghệ lại nhẹ giọng nói câu: "Lúc tiệc đầy tháng của con, là người vì con nói câu quẻ, giữ lại một con đường sống ạ?"

Cung Ngô Đồng: "..."

Cung Ngô Đồng đột nhiên run rẩy cả người, bị ba chữ "tiệc đầy tháng" đánh đến váng đầu hoa mắt, kịch bản "sư tôn nghịch đồ" vừa rồi còn tung tăng như chim sẻ đột nhiên trở nên lạnh lẽo hơn cả hàn băng linh chủng, hoàn toàn đông lạnh y từ đầu đến chân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play